Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Thơ : P.T.Bạch Tuyết,Nguyễn Cang,Thuyên Huy,Phượng ngày xưa,Đặng Mỷ Duyện,Sông Trăng,Ngu uyên,Võ Hà Thu Giang

Nếu Mai Kia.

Nếu mai kia tôi trở về thăm quê cũ
Nắng có hồng sưởi ấm mái nhà xưa?
Mưa có ướt bậc thềm quen chân nhỏ
Gió có đùa dàn bông giấy đong đưa?
*
Cổng trường kia có dang tay rộng mở
Vui đón ta về trống rộn ràng khua
Bạn bè,môn sinh,ai đi ai ở?
Phấn trắng bảng đen,phượng đỏ còn vui?
*

Nếu mái không còn nắng vàng bở ngỡ
Mây lạc loài tìm bóng dáng xa xưa
Bước vắng,thềm hoang,mưa buồn giọt nhỏ
Hoa giấy tàn,giàn đỗ ,gió lưa thưa
*
Ngôi trường cũ,cổng kia hờ hửng quá
Chuông lạnh lẽo nào thay bỏ trống khuya
Và cảnh cũ,người thân còn đâu nữa
Thôi phượng hồng xin nhặt ép trong thơ.
Phamthi Bạch Tuyết




TÌM EM Ở ĐÂU
(Để nhớ cô học trò bé nhỏ T. Xuân, Trung Học Cái Bè thời chinh chiến trước 75...).
*
Chiều hành quân, đơn vị qua sông
Dòng nước buồn thiu ngập cánh đồng
Quán nhỏ bên kia cầu sắt cũ
Thẫn thờ tôi đứng mỏi mòn trông

Trường em gần chợ, bến đò đưa
Thấp thoáng lầu cao dưới bóng dừa
Tan học em về vui hớn hở
Tôi chờ em suốt buổi trời mưa!

Rồi chiều thứ bảy thấy bâng khuâng
Muốn đến thăm em nữa một lần
Thương nhớ làm sao hình dáng ấy
Nghìn năm em đẹp nét thiên thần

Biến cố bảy lăm khóc ngậm ngùi
Tôi lui quân, bỏ tuyến về xuôi
Sóng xô thuyền vỡ đành ly biệt
Chẳng biết trần gian em có vui?

Mang mối tình si tôi bỏ đi
Tha hương lưu lạc có hơn gì?
Thương người ở lại sương khuya lạnh
Kỷ niệm bên trời tôi vẫn ghi

Chiều nay thuyền đỗ bến sông xưa
Tôi đứng bên cầu lúc giữa trưa
Quán nhỏ tìm đâu tên để gọi?
Mất em rồi giọt nắng đong đưa

Em về đâu lối nào tìm thấy?
Phượng tím trường yêu còn ở đây
Sông Cái Bè rì rào sóng vỗ
Em đi rồi sao mắt tôi cay?

Ngập ngừng chân bước qua cầu sắt
Chốn cũ từ đây hết đợi chờ
Trường lớp còn in màu áo trắng
Trọn đời nhớ mãi dáng em thơ.

Nguyễn Cang




Đi Về Cõi Bình Yên
Để 
nhắc một người còn ở lại đừng quên lời đã hứa.

Hôm tiễn anh đi
Gốc Mai già cuối sân chưa kịp nở
Nắng chiều vội vã buông
Dù trời vẫn còn giữa trưa đâu đó
Hai đứa nhìn nhau khúc khích cười kể chuyện ngày xưa

Anh nhắc tôi nghe
Lần tôi chờ anh dưới mưa
Đầu ngã ba đường trước cổng trường chiều tan học
Anh đến trễ giận anh tôi muốn khóc
Đứng bên tôi
Dưới những giọt nước lất phất giữa trời anh xin lỗi thấy mà thương
Tôi nhớ đêm Giáng Sinh
Năm cuối rời trường
Anh theo tôi ngại ngùng vào nhà thờ xin ơn Chúa
Bến Cầu quê tôi giờ này mùa lúa
Gò Dầu Hạ nhà anh
Trăng thẹn thùng tàn muộn
Chờ nước ròng bên bồi bên lỡ Vàm Cỏ Đông
Hai đứa hẹn với lòng sẽ mãi là đời sông
Để mai này cuối cùng theo về với biển
Chưa hết chuyện chúng mình
Chuyến xe chờ trở bến
Mắt anh cay tôi cũng mặn bờ môi
Hai đứa nhìn nhau không nói được nửa lời
Đường phố lặng thinh buồn hiu buồn hắt
Tôi trao anh lá thư màu cánh Hạc
Anh mang theo đọc rồi giữ nó làm tin
Tôi nhận từ tay anh tấm ảnh cũ hai đứa mình
Để nhớ nếu còn thương với tháng ngày đơn lẻ.
Anh lên xe tôi quay mặt che ngấn lệ
Hẹn ngày về
Mình kể tiếp chuyện hôm nay.


Hơn ba năm sau anh về
Qua rồi những ngày xuyên núi băng rừng đường biên ải
Đọc bao lần lá thư tình vụng dại
Mơ một ngày xong nợ núi sông
Gốc Mai già cuối sân đã rụng nụ cuối cùng
Chiều nay trời  đổ mưa
Người nối người theo sau chuyến xe đưa
Anh nằm đó lặng thinh
Tôi cầm tấm hình hai đứa mình bật khóc
Xe ngang qua trường ngày xưa đi học
Khung cửa sổ lớp mình cũng một màu tường vôi
Anh bỏ tôi đi dù đã hứa một lời
Về kể nhau nghe nốt chuyện chưa nói hết
Quanh tôi anh biết không đất trời như đã chết

Một lần nữa
Tôi lại tiễn anh đi
Đi thật xa và không hẹn ngày về
Tôi sẽ mang theo xuống dưới lòng mộ lạnh
Ở một ngày thiên thu đời rẽ nhánh
Cõi bình yên.

Thuyên Huy
(Đầu Hạ 2012)




MƯA NGÂU

Đêm nằm nghe gió lướt qua
Thì thầm gió bảo “Em là của Anh”
Từ ngày tóc hãy còn xanh
Giờ đây tóc bạc sao đành xa nhau?
Đắng cay xen lẫn ngọt ngào
Đắm chìm mộng ảo, dâng trào niềm vui
Tương lai chợt nghĩ bồi hồi
Tình ta lơ lửng giữa trời bao la
Đèn khuya soi rõ thân ngà
Tũi hờn ân ái cách xa dặm trường
Đôi ta đứa ở một phương
Dến khi gặp lại có còn nhận ra?
Giọng anh đầm ấm thiết tha?
Phượng ngày xưa đó mắt như biết cười?
Mưa Ngâu tháng bảy đến rồi
Mà cầu Ô Thước xa vời nơi đâu?
Ngưu Lang Chức Nữ âu sầu
Trăm thương nghìn nhớ, lòng đau ngút ngàn…
Phượng ngày xưa



BÂNG KHUÂNG THỊ XÃ(*)

(*)Thị xã TN lên Thành phố

Ngày đã mới. Mùa đã về. Ta nhớ...
Những mênh mang ký ức trước thềm xuân
Thành phố mới tưng bừng giăng bảng hiệu
Ta bâng khuâng nhớ một thị xã gần
*
Thị xã dài chưa hết một giờ xuân
Đi loanh quanh đã về nơi xuất phát
Thành phố trẻ tung tăng cười ngửa mặt
Thị xã buồn khắc khoải tiếng rao đêm.
*
Ta đã là người thành phố đó em
Áo mới may còn thơm mùi hồ chỉ
Em nhớ chụp một pô lưu trong trí
Ngày cờ hoa rộn rã đón mùa sang
*
Quên sao đành những chuyến lang thang
Vào ngõ trúc trưa nào che bóng mát
Tại ngăn kéo của ta đầy ký ức
Nên loanh quanh nhớ thị xã nghèo
*
Nhớ nhịp chèo chở bông Tết lên theo
Nhớ cầu Quan cong đôi mày đứng đợi
Phố Gia Long hiền như con gái
Chờ một chiều quân tử ghé về thăm
*
Ta đã già theo tờ lịch cuối năm
Chúc thành phố trẻ trung tràn nhựa sống
Nhiều đại lộ thênh thang trải rộng
Để ta còn đi hết một mùa xuân.
Đặng Mỹ Duyên


BÓNG THIÊN ĐƯỜNG
Tặng các Hiền Tỷ
*

Một chiều xưa cùng qua sông Vàm Cỏ
Chiếc thuyền con chở nặng khối tình thơ
Chút bâng khuâng lưu luyến thuở mộng mơ
Ký ức khó phai mờ theo năm tháng

Cô bạn gái nón lá xinh, quai trắng
Miệng cười duyên rón rén bước xuống thuyền
Sóng lăn tăn lòng ai chợt chao nghiêng
Mắt cúi xuống nhìn bóng soi mặt nước

Vẫn ngập ngừng vẫn chỉ là ao ước
Phải chi mình là dòng nước trong xanh
Nước mùa đông dù rét lạnh căm căm
Bỗng ấm áp khi bóng người soi xuống

Lời chưa nói nên một đời luống cuống
Biết ngày sau ai thấu nỗi tình đau
Thời gian trôi phai mái tóc nhạt màu
Bến sông cũ có còn ai nhớ đến

Thuở vụng dại của một thời lơ đểnh
Xác mía rơi nhòa hình dáng thân thương
Từng chiều qua xa cách bóng thiên đường
Lòng se sắt tơ vương ngày xưa ấy

Sông Trăng DH


Sông Trăng DH


ĐỢI CHỜ
thơ Phượng ngày xưa

***
Qua rồi lữa Hạ nắng chói chang
Nhớ thương tình nặng, quá bẽ bàng
Gặp lại chỉ thêm buồn tủi hận?
Duyên phận sẵn dành, chớ trách than!
*
Tàn Thu sót lại cánh mai vàng
Mưa Ngâu chợt thấm dạ xốn xang
Không gian cách trở, người quên hẹn?
Đùa chi định mệnh hởi thời gian?
*
Đông chưa đến sao lòng lạnh buốt?
Người không về sao cứ ngóng trông?
Có phải đàn xưa dây đã đứt?
Hay chờ nối lại mối tình nồng?
*
Ta vẫn còn đây niềm hy vọng
Mưa Xuân mai nở đón người về
Sóng tình cao vút đưa nổi nhớ
Cuốn chặt đời nhau… vẹn ước thề…

LỖi HẸN
cảm tác của Nguyễn Cang

***
Mười năm chưa trở lại cố hương,
Mong một ngày về thoả nhớ thương.
Ra đi từ dạo trường xưa cũ,
Khép cổng hờ, bè bạn mỗi phương.
*
Hơn một lần anh đỗ bến mê,
Cùng em nối lại mối tình quê.
Nay hè lặng lẽ trôi đi mãi,
Anh vẫn ngồi đây chẳng chịu về!
*
Nhớ lời hẹn ước… nói sao đây?
Trăm đắng nghìn cay cứ ngập đầy.
Bóng nhỏ đường chiều… ai đứng đợi?
Bên trời hiu quạnh tóc em bay.
*
Chốn ấy nơi nầy mãi nhớ nhau,
Nhớ nhau hạnh phúc lẫn sầu đau.
Xin em gắng đợi ngày mai tới,
Anh sẽ đền em... mắt lệ trào!

Nguyễn Cang



Đoạn cuối một chuyện tình

Nhất định năm mười không phải Anh
Ơn trời ác mộng sẽ qua nhanh
Bao nhiêu đau khổ xin gom lại
Để nhẹ lên vai kẻ độc hành !

Còn nhớ hôm nào ta tiễn nhau ?
Anh đi lên núi em đồng sâu
Nhớ thương một chút bàn tay chạm
Thắm thoát thời gian buộc cánh sầu !

Đoạn cuối tình yêu như thế sao ?
Tim em như vỡ. Hỏi Trời cao :
Ai xui thế sự buồn như vậy ?
Để mất Hùng Anh, Nhạt Má Đào ?!!

07/10/2014 Ngu Uyên




MƯA


Trời Sài Gòn hãy còn mưa
Mưa chao nước đổ cho vừa lòng nhau
Tháng giêng trời làm mưa ngâu
Chờ cho ô thước bắc cầu sang sông
Mưa rơi từng giọt long đong
Cành khô cỏ úa rất mong mưa về
Song thưa sáo rủ bốn bề
Dù mưa dù nắng nguyện thề bên nhau

VÕ HÀ THU GIANG   




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ThaiLy: ĐỘ (T.Vấn và Bạn Hửu )

                                             Trước Cơn Giông – Tranh (sơn dầu): MAI TÂM Đó là tên nhân vật của truyện! Tên một thằng bé...