Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

QUÁ...Thơ Đặng Mỷ Duyên


Quá mù, sương đọng thành mưa
Quá anh, em bỗng thãi thừa nhân duyên
Quá đêm thương nhớ triền miên
Quá ngày trông đợi những miền mây bay
Quá yêu, tiên mắc đọa đày
Quá vui một phút, sầu dày trăm năm.
Quá nhan sắc, quá tội tình
Quá gieo cay đắng nên mình nặng mang!
Đặng Mỷ Duyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thơ Xướng Họa : NIỀM RIÊNG -: Trần Văn Dật & Hoàng Đằng

  Niềm Riêng - Trần Văn Dật & Thơ họa: Niềm Riêng - Hoàng Đằng   Niềm Riêng Quê hương nhìn lại ngái xa rồi Từ giã ra đi lúc thiế...