Thứ Hai, 15 tháng 12, 2025

Kỷ Niệm Thuở Học Trò - Xe Chè Huỳnh Thị Ngà - Tân Định ! - Trần Đình Phước

 

Đường Trần Quang Khải, khu Tân Định chỉ là một con đường nhỏ độ vài trăm thước. Giới hạn đầu đường là Hai Bà Trưng và cuối đường là Đinh Tiên Hoàng. Trên đoạn đường này có rất nhiều cửa hàng, cửa tiệm bán các món ăn,thức uống nổi tiếng và hấp dẫn. Tuy nhiên, khi nói về món chè, thì bất cứ học sinh nào ở Sài gòn cũng đều công nhận và tấm tắc khen ngợi Chè Huỳnh Thị Ngà là không thể chê vào đâu và cũng không nơi nào có thể sánh được! Ăn một lần là nhớ suốt đời. Ăn rồi cứ muốn ăn hoài. Nếu chưa ăn là coi như thiếu sót lớn trong đời học sinh của mình.


Tại sao lại có tên là Chè Huỳnh Thị Ngà? Có lẽ không ai có thể trả lời được! Theo tôi, vì xe chè nằm trên đường Trần Nhật Duật, có Trường Trung Tiểu Học và Nội Trú do bà Huỳnh Thị Ngà làm Hiệu Trưởng, nên bà con tự đặt tên là Chè Huỳnh Thị Ngà cho dễ nhớ và thân quen.

Xe chè nằm ở góc đường Trần Quang Khải và Trần Nhật Duật. Đối diện phía bên kia đường là đường Bà Lê Chân có tiệm bán dụng cụ học sinh Kim Thạch, có bà Sáu già bán trà Huế và hai bàn đá banh, có nhà in Bùi Văn Tạ và  Bảo Sanh Viện Hà Đông Hà, Ngoài ra, có quán cơm tấm chả, bì, sườn nướng, hột gà ốp la và cà phê pha bằng vợt của vợ chồng con trai Nghệ Sĩ Lão Thành Cải Lương Bảy Nhiêu.

Ban đầu, xe chè nằm phía bên trường Huỳnh Thị Ngà, cạnh bên có xe bán và đổ xí ngầu ăn bò viên của một người Việt gốc Hoa. Học sinh đổ với ông thường thua. Trong trường hợp thắng, ông chủ Tàu thường chung cho những viên bò viên nhỏ và chất lượng kém hơn là những bò viên mua ăn bình thường. 

Về sau, xe chè dời sang phía đối diện, nhưng cũng nằm trên đường Trần Nhật Duật. Nhìn sang bên kia đường có lớp dạy Anh Ngữ của Giáo Sư Nguyễn Thế  Thông, có Đình Phú Hoà, số 159 Đường Trần Quang  Khải, nơi đây các đoàn hát bộ thường đến tập dợt và trình diễn vào những ngày có lễ lớn như Vu lan và Tết Nguyên Đán. Kế xe chè là cà phê bình dân của chị Tư, xe nước mía của chị Hai số 186 Bis Đường Trần Quang  Khải gần đó. Hai quán này và xe chè là nơi học sinh các lớp Đệ Nhị Cấp Trường Huỳnh Thị Ngà thường tụ tập la ó, quậy phá, chọc ghẹo các nữ sinh của bất cứ trường nào đi ngang qua.

Sau đó, tất cả các em trai hàng ngày ồn ào đều âm thầm, lặng lẽ vào chiều Thứ Bảy cuối tuần. khi những chàng Alpha Thủ Đức, còn gọi là các con Kiến Vàng được về phép cuối tuần xuất hiện. Các chàng đến đón các em đệ nhất, đệ tam, đệ nhị và cả các em đệ tứ để đi dạo phố, xi nê hay ăn kem. Mỗi khi như thế, các đàn anh nhìn đám con trai nhóc tì đang tụ tập, hình như thầm nhắn nhủ: 

- "Các em muốn được như các “Qua” bây giờ, thì hãy lo học kiếm cái Tú Tài một, để đi sĩ quan, mà được đeo cái quai chảo. Còn lơ tơ mơ ham cua đào, cua ghệ không chịu học là mang cánh gà chiên bơ, hay đơ dèm cùi bắp suốt đời đó nghen !!!"

Bà chủ xe chè cùng gia đình từ miền Bắc di cư vô Nam năm 1954. Trên đầu bà lúc nào cũng quấn khăn bằng nhung đen. Cách bày trí xe chè rất giản dị gồm: các hũ keo lớn đựng đậu xanh, đậu đen, bánh lọt, nước dừa, chanh muối và nước đường . Ngoài ra, cũng bán thêm một ít sương sa và sương sáo. Cách làm đậu xanh và đậu đen của bà phải nói là một nghệ thuật tuyệt chiêu. Không ai tài nào có thể bắt chước vào đâu được. Đặc biệt, món bánh lọt nước dừa thì tuyệt cú mèo và cách thắng đường ai cũng đưa hai tay lên đầu bái phục, "thật ngọt ngào và thơm phưng phức như đường mía lau!"

Mỗi khi tan lớp, học sinh các nơi thường nườm nượp kéo đến đây như đi xem hội chợ. Xe đạp, Vélo Solex, Mobylette… đậu choán cả đường đi. Nào là học sinh các trường: Bác Ái, Bán Công Hoài An, Bồ Đề, Cao Thắng, Chu Văn An, Cửu Long, Đạt Đức, Gia Long, Hàn Thuyên, Hồ Ngọc Cẩn, Kiến Thiết, Jean-Jacques Rousseau, La San Đức Minh, Les lauriers, Lê Văn Duyệt, Lê Bảo Tịnh, Marie Curie, Nguyễn Ngọc Linh, Nguyễn Thượng Hiền, Nguyễn Trãi, Nguyễn Trường Tộ, Nguyễn Duy Khang, Pasteur, Quốc Anh, Regina Pacis, Saint Exupéry, Saint Thomas, Sương Nguyệt Anh, Taberd, Thời Đại,Thượng Hiền, Trần Lục, Trung Thu, Trưng Vương, Văn Hiến, Văn Lang, Văn Hoá Quân Đội, Văn Học, Võ Trường Toản, Vương Gia Cần... và có cả Mạc Đỉnh Chi ở mãi tận Phú Lâm nữa!

Trong lúc đứng chờ chè. Liếc qua, nhìn lại, rồi kênh nhau, hoặc đôi khi lấy le với các em nữ sinh, để chứng tỏ là ta đây, nên đưa đến đánh lộn. Nhưng thời đó chỉ dùng tay, dùng chân mà thôi. Tuyệt đối! không bao giờ dùng đến dao, hay bất cứ hung khí nào khác. Thường là bạt co tay đôi. Võ đài dã chiến được thiết lập ngay lập tức. Một khoảnh đất rộng. Dùng các cặp táp phân chia ranh giới. Hai đối thủ đứng hai bên, lè lưỡi, cung hai đấm tay, lấy hai ngón tay trỏ và giữa kẹp ngón tay cái, cùng đứng thủ thế, nhún nha, nhún nhảy, nhích bên trái, rồi nhích bên phải, chạy vòng vòng lấy thế như hát xiệc.

Trong khi đó, bên ngoài các cổ động viên hai phe reo hò inh ỏi và cùng hô to :

"Đứa nào đánh trước làm Cha. Đứa nào đánh sau làm Con." 

Bỗng nhiên trong chốc lát, hai chàng học sinh còn búng ra sữa: một đứa tự nhiên được làm “Cha”, còn một đứa tự nhiên bị làm “Con”. Thế rồi hai đối thủ thở mạnh, nhào tới, hít qua, hít lại, hít tới, hít lui. Các cổ động viên đẩy hai đối thủ sát gần nhau, rồi sau đó là một màn quần thảo.

Cuối cùng, cả hai ngã lăn kềnh xuống đất. Đến khi người lớn can ngăn được, thì một anh quần áo rách tả tơi, đầu tóc luộm thuộm. Còn một anh thì trầy chân, xước tay, sứt trán, lỗ mũi ăn trầu, cái đầu xỉa thuốc.

Sau đó thì giảng hoà và bắt tay huề nhau. Các nữ sinh đứng xem, được dịp đưa tay che mũi cười mím chi. Riêng, hai nam sinh chỉ một phút bốc đồng, nổi máu anh hùng chứng tỏ ta đây với các nữ sinh về nhà chắc là bị ba má đánh đòn.

Chè Huỳnh thị Ngà đã đem đến bao nhiêu mối tình thuở học trò. Đã có trường hợp hai cô cậu nhờ xe chè mà trở nên duyên vợ chồng. Xe chè, đúng là sợi dây tơ hồng cột hai trẻ ăn chưa no, lo chưa tới.

Hồi còn là học sinh trung học Đệ Nhất Cấp Trường Huỳnh Thị Ngà, khi học sinh kéo đến đông, bà chủ xe chè trở tay không kịp, trong khi con gái duy nhất của bà là học sinh Trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt đi học chưa về để phụ bà. Lúc đó, bà thường nhờ tôi bào đá, rửa ly, mang chè cho khách, thu tiền và thối tiền. Hồi nhỏ, thế mà tôi đã có uy tín về tiền bạc rồi đó,"thủ quỹ bất đắc dĩ."

Sau khi học sinh về hết. Tôi giúp bà lo thu dọn chiến trường cho lẹ. Bà dúi vào tay tôi năm cắc và thưởng cho tôi một ly đá bào nhận đầy ấp, cho thêm vào một chút xíu nước đường và vài lát chanh muối. Tôi nhắm mắt, mơ màng thưởng thức, rồi tưởng như mình đang được lên thiên đàng.

Ôi ! Sao mà hạnh phúc trong tầm tay, “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay.”

Sau này, khi trưởng thành bước chân vào đời quân ngũ. Mỗi lần được về phép, tôi cũng bằng mọi cách dành thời gian đến thăm quán chè của bà, ít nhất một hay hai lần. Khi ăn xong, tôi cũng đều mua thêm vài bịch chè, đựng trong bao nylon, mang về cho anh em trong nhà cùng thưởng thức.

Dù trải qua bao nhiêu năm tháng vật đổi, sao dời, vật giá gia tăng, nhưng chất lượng Chè Huỳnh Thị Ngà cũng không thay đổi một chút nào hết !
Sau 30 tháng 04, năm 1975, bà bán chè lớn tuổi và cũng bắt đầu mệt mỏi. Bà bàn giao lại cho con gái tiếp tục sự nghiệp. Lúc này khách đến ủng hộ không còn đông như trước, vì người ta còn phải chạy lo cơm, lo gạo hàng ngày, lấy đâu mà dám mơ tưởng đến chè với cháo !

Khoảng đầu năm 2006, tôi có dịp về Sài gòn. Khi ghé ăn chè, cô chủ cho biết "bây giờ bán buôn ế ẩm lắm ! Thuế má, vật giá mỗi ngày một gia tăng khủng khiếp, chịu không thấu, chắc là phải giải nghệ thôi! ” 

Rồi một thời gian sau, tôi nghe tin xe chè không còn tồn tại nữa. Tôi thoáng buồn trong giây lát, như vừa mất mát một cái gì quý giá trong đời.

Cuối năm 2009, tình cờ gặp lại cô bán chè tại chợ Tân Định. Nay đã là bà ngoại, bà nội. Cô cho biết không thể tiếp tục bán nữa, vì hết vốn, vì vắng khách, vì bị dẹp lòng lề đường, vì bận bịu con đàn, cháu đống và quá chán nản.

Ngẫm nghĩ lại, xe Chè Huỳnh Thị Ngà đã xuất hiện trên đường Trần Nhật Duật, khu Tân Định, thấm thoát được hơn nửa thế kỷ. Xe chè đã đem lại cho bao nhiêu tuổi hồn nhiên, hoa mộng những kỷ niệm đẹp của một thời thơ ngây cắp sách đến trường. Những học sinh đã từng thưởng thức món chè độc đáo Huỳnh Thị Ngà năm nay đã ngoài 60,70 tuổi. Nếu nghe tin xe chè không còn nữa, chắc là họ cũng sẽ thoáng một chút bâng khuâng, bồi hồi, rung động và nuối tiếc !

Chia tay cô bán chè.Tôi vừa đi vừa khẽ hát nho nhỏ :

“Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi.
Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi,
Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi.
Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi...”

(Đường Xưa Lối Cũ - Nhạc Sĩ Hoàng Thi Thơ)

  
Trần Đình Phước ( Tác giả ) 
(San José, California) 

TQĐ chuyển

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2025

KÍNH MỜI XEM THƠ TIỂU VŨ VI và BÀI HỒ NGUYỄN, NGUYỄN HUY KHÔI , HỌA


1./ MỘNG SUM VẦY

Đầu non tuyết phủ trắng rừng cây
Lạnh giá sương hàn quyện khói mây
Anh ngóng gió đông sầu chất ngất
Em nhìn trăng khuyết lệ đong đầy
Đêm thâu thức giấc lòng chua xót
Canh vắng giật mình dạ đắng cay
Đôi ngã tìm nhau trong nỗi nhớ
Tương tư nguyện ước mộng sum vầy

Tiểu Vũ Vi


HỌA: ĐÔNG SẦU VƯƠNG


Tuyết trắng đông về kéo phủ cây,
U buồn hiên đứng ngóng trời mây.
Lá buông sa đất sầu ngây ngất,
Chim nhảy cành đau thảm thiết đầy.
Bên ấy em còn thương bến nhớ?
Nơi đây anh vẫn tiếc tim cay.
Tình yêu một thuở ta trao kết,
Ai đã gây chia cách khổ vầy!
*
Đông về nghe thêm xót xa thay!
HỒ NGUYỄN (11-12-2025)


HỌA 2 NGÙI VƯƠNG NHÂN ẢNH

Heo may hiu quạnh lá rời cây
Lạc nhạn sầu vương thoảng gió mây...
Nhớ tựa triều dâng!...lòng quặn thắt
Mong như sóng cuộn!...dạ vơi đầy!
Gió lùa vách trống tê hàn lạnh
Môi nhớp tửu suông thấu vị cay!
Tên bắn ngày đi khôn trở lại
Ngùi vương nhân ảnh thuở vui vầy!

Nguyễn Huy Khôi
12-12-2025
2./ THUYỀN QUYÊN

Xuân về xứ Lĩnh bến Tô châu
Nước biếc quanh co mấy nhịp cầu
Rộn rã bên sông hò giặt lụa
Dặt dìu ven suối khúc giăng câu
Trữ la thôn nhớ duyên tình hận
Nơi đất Ngô thương số kiếp sầu
Thành quách Cô Tô mờ khói tỏa
Thuyền quyên nợ nước trả về đâu

Tiểu Vũ Vi

HỌA: AI GÂY CHIA CÁCH?

Bến đợi em sầu nhỏ lệ châu,
Thuyền quyên trắc trở lệch cung cầu.
Ngày xưa em gái bên nhung lụa,
Thuở ấy anh chàng bám bóng câu.
Cuộc sống đẩy đưa mang nổi hận,
Thế thời xô sụp gánh u sầu.
Đông về cái lạnh nơi xa xứ,
Nhớ quá tìm em ở chốn đâu.
*
Tình duyên ai khiến phải xa nhau!
Nhói tim đau.
HỒ NGUYỄN (11-12-2025)


3./ HAI ĐẦU NỖI NHỚ

Vẫn giữ cho nhau mộng ước đầu
Hai trời Âu-Mỹ nặng tình sâu
Đôi bờ thương nhớ tuôn dòng thảm
Một khối tương tư đẫm giọt sầu
Phố lạnh tiêu sơ vầng nguyệt khuyết
Sông buồn hiu hắt bóng đêm thâu
Pa-ri mỏi mắt chờ tương ngộ
Ngẩng đứng trông ai tựa mái lầu

Tiểu Vũ Vi

HỌA: CHIA XA BẾN ĐỢI

Chia tay tan vỡ mộng ban đầu,
Đau xót tim quằn quại ấn sâu.
Nỗi nhớ khó ngăn vơi nét thảm,
Niềm thương không chặn khối u sầu.
Đêm buồn đón ngắm trăng vần khuyết,
Mộng lụy lạc chìm ngụp giấc thâu.
Lưu xứ xa xăm chia bến cách,
Còn thương nhớ kẻ đứng cao lầu.
*
Người xa có thể đợi bao lâu?

HỒ NGUYỄN (12-12-2025)


HỌA 2 :VẤN THẦM?

Hoài vương ẩn ức mối duyên đầu
Ngậm ngải tìm trầm...dạ khắc sâu!
Hờn giận chất đau thêm khổ tủi
Oán ai gồng cực mãi thương sầu!?
Hoa nhầu lối cũ tàn canh lậu
Trăng ố đường xưa lạnh khắc thâu!?
Ta vẫn tảo tần thân giáo dở
Nàng giờ?...hẳn... "vát vảnh cao lầu"?!

                      Nguyễn Huy Khôi
                            13-12-2025

4./PARIS TÌNH NHỚ

Paris giã biệt tự thu nào
Lụa bạc giăng mờ cổ tháp cao
Xuống bến sông Seine nhìn sóng nước
Lên đồi Montmartre ngắm trăng sao
Nhà thờ Thánh Mẫu vang lời nguyện
Khu phố La Tinh ngập tiếng chào
Bên quán cà phê trời lộng gió
Vỹ cầm ai kéo khúc ly tao.

TIỂU VŨ VI

HỌA: TÌNH THÂM XỨ TẠM

Từ giã quê hương nhớ thuở nào,
Hoa Kỳ tạm trú gắng đời cao.
Cali đón nhận chung dòng nước,
Xứ Việt chia đành biết tính sao?
Năm tháng gắng công tâm nguyện ước,
Ngày qua đêm đến gặp nhau chào.
Tình thương ghi khắt tim thân ái,
Gặp bạn thâm tình “you” với “tao”.
*
Quen rồi đẹp mãi mối thâm giao!

HỒ NGUYỄN (12-12-2025)

 HỌA 2 :SẦU TƯƠNG TƯ

Cứ ngợ từ ly mới thuở nào
Bên rừng nắng nở ngợp non cao
Khuôn Trăng mê đắm làn môi nụ
Vóc Ngọc si đằm ánh mắt sao!
Nguyệt tỏ vàng mơ thao thức đón
Hoa bừng đỏ mộng thắm tươi chào!
Tương tư sầu muộn,...đàn khuây giải
Át tiếng gà khuya gáy tác tao!

Nguyễn Huy Khôi
13-12-2025




SI TÌNH - Thơ LAN Và THƠ HỌA

SI TÌNh

 Ta chợt một lần trông thấy em

Mà sao nhung nhớ cả ngày đêm 
Tương tư dồn nén từng giây lấn
Cảm xúc dâng trào mỗi khắc thêm 
Sét đánh,tim say  luôn xáo động 
Tình vương,trí đắm khó yên êm 
Đa mang, tâm sự khôn buồn tỏ
Trở lại nơi đây đợi trước thềm.

LAN 
(12/12/2025).


Thơ Họa :
  


   EM

Nắng đổ da trời xanh mắt em
Như vì sao sáng rạng trong đêm
Làn môi ửng đỏ xinh tươi quá
Bầu má chín hồng duyên dáng thêm
Tuyết tỵ mầu da ngời vóc nhỏ
Liễu hờn mái tóc xỏa  vai êm...
Si mê đằm thắm duyên đôi lứa
Nguyệt cũng ghen tuông?...bỏ lạnh thềm?

                      Nguyễn Huy Khôi
                           12-12-2025


BÊN HIÊN THỀM

Thuở trước, mỗi chiều, anh với em
Cùng nhau đối ẩm ở hiên thềm
Bên ly trà cúc hương thơm ngát
Cùng chiếc bánh gừng vị ngọt êm
Sôi nổi chuyện trò, say đắm quá
Thì thầm tâm sự, mặn nồng thêm
Giờ còn một bóng ngồi thui thủi
Ngơ ngẩn nhìn trời sao mỗi đêm.

Sông Thu
( 12/12/2025 )


KÍNH HỌA: LỤY ĐỜI

Bao ngày kỷ niệm nhớ về em,
Hai đứa âm thầm ngắm bóng đêm.
Hạ cách nhói tim ngây ngất chất,
Thu chia xót dạ xốn xao thêm.
Đông sang tuyết nhắc sờ vai động,
Xuân đến bướm cào rót lệ êm.
Tỉnh trí bỗng thấy mình ngơ ngốc,
Yêu chi cô độc mãi bên thềm.
*
Si tình nay mới hiểu mình thêm.

HỒ NGUYỄN (12-12-2025)

GIẤC MƠ HOANG

Giật mình , cứ ngỡ bóng hình em
Vừa bước vào đây , đứng dưới thềm
Trăng sáng mơ màng trong cõi tịnh
Sao lu lặng lẽ giữa màn đêm
Chim kêu chíu chít lòng thương lắm
Dế gáy nỉ non dạ xót thêm
Tiếng chó tru xa nghe thảm thiết
Canh tàn hoang vắng khoảng trời êm

songquang 
20251212


NỤ HÔN TRƯỚC THỀM

Nhạt nắng đường chiều dõi bước em
Tương tư hình dáng thức nhiều đêm
Với môi gợi cảm đê mê quá
Và mắt nồng nàn đắm đuối thêm
Giọng nói ngọt ngào ru mộng đẹp
Tiếng cười trong trẻo dắt dìu êm
Duyên thiên bén lửa thành phu phụ
Mãi nhớ nụ hôn gởi trước thềm

Hưng Quốc
Texas 12-12-2025


KÍNH HỌA: TÌNH SI.

Trước cổng rào thưa chợt thấy Em
Tương tư thương nhớ ngóng hằng đêm
Nàng xinh như mộng mình mơ ước,
Muốn gặp một lần để biết thêm
Lâu lắm mới về thăm xứ Ngoại
Tình yêu sét đánh dạ không êm.
Hằng ngày ra đứng bên rào ngó
Không thấy dáng Em đứng trước thềm.

Mỹ Nga, 13/12/2025 AL,24/10/ ẤT TỴ.


Dây Oan

Trong làn khói tỏa đọng hình em
Dưới buổi đông về giá lạnh đêm
Sương kết lại xâu vào chuỗi mộng
Tuyết rơi từng đợt trải trên thềm
Luống thương đắp lối thương thầm lặng
Nỗi nhớ gợi lòng nhớ dịu êm
Mạng lưới tình còn giăng dưới mắt
Dây oan nghiệt , mãi xiết vào thêm.

2025-12-13
Võ Ngô

Kính Hoạ Vận : SI TÌNH…

Chợt nhìn, lại thấy được hình em…
Xướng họa Vườn Thơ Thẩn sáng đêm
Xem kỹ cô ta đôi mắt đẹp…(?)
Nhìn sơ người ấy cặp ngài êm…
Trái xoan, nét mặt xinh không bớt 
Vòng cổ, dáng người đẹp chẳng thêm 
Vương vấn tình yêu thầm khôn tỏ 
Tương phùng mến mộ đứng bên thềm…

MAI XUÂN THANH 
Silicone Valley December 12, 2025

  BẠCH TUYẾT THƠ .

Có phải tình si làm khổ em
Ngày dài nhung nhớ nối qua đêm
Hết yêu Sông biếc mơ hồ quá
Lại tủi Lan vàng não nuột thêm
Ta đã bơi theo dòng cảm lụy
Người còn khuấy động nỗi buồn êm
Tao nhân, mặc khách vui bầy  tỏ
Bạch tuyết thơ đông vẳng vọng thềm … 
     Hawthorne  12 - 12 - 2025
              CAO MỴ NHÂN 

Tản mạn đôi lời : 
Vừa họa thơ  “ Yêu “của SÔNG THU Biếc  
Lại tiếp họa thơ “ Si Tình “ của LAN Vàng 
Câu kết : “ Đông ngâm bạch tuyết thi  “ ( Thôi Hiệu )
       Kính cám ơn đọc .   CMN

NGƯỜI XƯA
 
Vẫn còn phảng phất bóng hình em
Trong giấc mơ vùi trải giữa đêm
Chốn cũ quay về lòng xáo động
Ngày nào hiện lại dạ nao thêm
Tình yêu trước đã dường tan biến
Kỷ niệm xưa đà tưởng ngủ êm
Bỗng lại tro tàn bùng lửa cháy…
Người như đứng đợi trước hiên thềm.
CAO BỒI GIÀ
13-12-2025

CỐT NHỤC - Phương Nghi

Ganh ghét với người đàn bà sống với cha của nhân vật trong câu chuyện cũng chỉ là chuyện bình thường khi bị bỏ bê, thiếu tình phụ tử đến khi đối đầu với người đàn bà của cha lại thêm tủi thân trước di ảnh của cha.
Điều này phải ở trong chăn mới thấu đáo vì sao lại có sự lạnh lùng của cô con gái trước cái chết của cha ruột mình...rốt cuộc cũng là "cốt nhục tình thâm"
Phương Nghi tác giả một lần hắn đã gửi câu chuyện "Phượng cầu hoàng", tác giả có một lối bố cục câu chuyện khá đặc biệt.
Mời các bạn đọc  
Ara
Tôi bước vào căn nhà ấy với một cảm giác vừa căng thẳng, vừa tò mò xen lẫn bất an. Một căn nhà xa lạ. Những người trong nhà hoàn toàn xa lạ. Bầu không khí không quen chất chứa những hoài nghi và không thoải mái. Bà Sue ra mở cửa, dắt tôi đến cái ghế sofa trong phòng khách:
-Cháu ngồi chơi. Cháu uống nước gì cô lấy cho cháu? Nước cam được không? Hay là trà đá?
Tôi tháo cái xắc trên vai xuống:
-Dạ, nước gì cũng được. Nước lạnh cũng được.
Bà Sue quay xuống bếp. Tôi nghe tiếng những viên đá rơi ra từ tủ lạnh và tiếng nước chảy vào ly. Rồi bà Sue trở lên ngồi đối diện với tôi. Bà bảo:
-Uống nước đi cháu. Đi đường xa chắc mệt.
Tôi không nghĩ là tôi mệt vì đường xa dù tôi đã lái xe trên hai ngàn dặm đường để đến đây. Tôi mệt vì cái cảm giác trạo trực, lo lắng, bồn chồn cuồn cuộn dâng lên làm tôi ngộp, không thở được. Bà Sue không biết rằng tôi đã ngồi trong xe một lúc lâu để tự trấn tĩnh trước khi bước tới bấm chuông nhà bà. Khu xóm của bà Sue thuộc hạng trung bình. Buổi trưa yên lặng. Một cây hoa vàng thò đầu ra khỏi cái hàng rào nâu buông những cánh nhỏ mong manh rơi vương vãi trên đất. “Một căn nhà không có gì nổi bật”- tôi tự nhủ. Sát cửa là tấm chà chân cũ và dơ có in hàng chữ “welcome”. Khi cánh cửa ấy xịch mở tôi có cảm tưởng như mình đang bước vào một cái cõi bí mật, một thâm cung hay một tòa lâu đài cổ với những căn phòng chưa bao giờ để lọt ánh sáng mặt trời.
Tôi nhìn bà Sue. Và tôi biết là bà đang quan sát tôi. Đôi mắt phía sau tròng kính của bà hắt ra những tia vừa dò xét vừa thương hại. Làm như cả hai đang tìm kiếm một sợi dây hay một thanh gỗ để làm cây cầu nối hai bờ xa lạ. Cha tôi là chồng của bà Sue và cha tôi đã chết rồi, cách nay hai tháng. Bà Sue viết thư về báo cho ông nội tôi hay. Ông tôi lúc ấy đang nằm trong nursing home, bị mất trí đã lâu. Cái thư ấy mãi một tháng sau mới tới tay cô tôi. Cô tôi lùng ra được tôi thì mất thêm một tháng nữa. Cha mẹ tôi ly dị từ khi tôi lên tám, đang học lớp ba trường tiểu học. Mẹ tôi lấy chồng khác. Cha tôi lấy vợ khác. Tôi là đứa con lạc loài.
Tôi chưa từng gặp bà Sue trước đây. Dĩ nhiên là cha tôi chẳng bao giờ đá động đến đời sống riêng của ông sau khi ông không còn ở với mẹ tôi nữa. Ông đã gặp người đàn bà này ra sao, bà ấy là người như thế nào, làm nghề gì, ở với bà có hạnh phúc không, tôi không biết. Bà Sue đứng tuổi, có lẽ lớn hơn cha tôi nhiều. Bà tô mắt rất đậm, mượn màu son nét phấn để che đậy những gì cần che đậy. Người bà dong dỏng cao, cắt tóc rất ngắn, chải keo dựng đứng theo cái kiểu gọi là đầu đinh. Bà ăn mặc rất mốt, mẫu mã thường thấy trong các tạp chí thời trang. Nghe cô tôi nói bà là thợ uốn tóc. Cha tôi thuở còn ở với mẹ tôi thì làm quản lý tiệm rượu, có biệt tài thử rượu, phân biệt được trên hai trăm loại rượu khác nhau. Sau này ông bỏ nghề đó, làm gì không biết nhưng không bỏ được bệnh ghiền rượu. Ông ấy không thích nhà, không thích xe, chỉ thích rượu.
Bà Sue nói:
-Cha cháu có để dành cho cháu một số tiền và ít đồ lặt vặt. Cô nhắn cháu về đây để trao lại cho cháu số tiền và những món đồ đó.
Mắt tôi hướng về cái tủ thấp trong phòng khách. Trên nóc tủ là tấm ảnh chân dung của một người đàn ông, hai cây nến để hai bên, ở giữa là bình hoa nhỏ. Tôi bước lại cái tủ nhìn thật lâu vào bức ảnh. Tôi hỏi:
-Cha cháu đây à?
Bà Sue hỏi:
-Cháu không nhận ra sao?
Tôi đáp:
-Thấy lạ quá. Lúc trước cha cháu rất nhiều tóc, tóc bung ra, bờm xờm rất đẹp. Sao trong hình thấy chẳng còn sợi nào.
-Mấy năm sau này ông ấy bị rụng tóc.
-Lần cuối cháu gặp cha thì ông ấy cũng còn nhiều tóc.
-Lần cuối ấy là hồi nào?
Tôi nhẩm tính. Lần ấy tôi vừa xong lớp sáu. Cha tôi về thăm, dắt tôi và ông nội đi ăn ở một nhà hàng Pháp. Ông nội lúc ấy chưa lẫn, ăn thịt thỏ, uống rượu vang, nói cười sang sảng. Cha tôi và tôi ăn món nghêu hấp, chấm nước sốt bơ ngọt lừ, ngon không tưởng được. Ăn xong tôi còn được tráng miệng bằng một miếng bánh kem ướp rượu rum. Sau lần ấy cha không về thăm tôi nữa. Mỗi năm ông gởi cho tôi một món quà sinh nhật. Đã mười năm tôi nhận được những món quà khác nhau đúng vào ngày sinh của tôi với nét chữ và những lời thương yêu theo cùng công thức. Tôi nghĩ là tôi đã quên mặt cha rồi. Nay bất ngờ tôi nhìn được ông qua tấm ảnh này. Ông thay đổi nhiều quá, mặt phình ra, có nọng cằm và sói sọi. Tôi có cảm tưởng như tôi chưa hề biết người trong ảnh là ai.
Bà Sue nói:
-Cháu xuống bếp ngồi chơi. Cô làm một dĩa rau trộn nhé, ăn với gà nướng. Cháu ăn với cô cho vui. Từ hồi cha cháu mất nhà quạnh quẽ không còn ai. Cô ăn một mình buồn quá.
Trong bếp có cái bàn ăn nhỏ hai ghế. Bà Sue dọn dẹp sách vở báo chí bừa bãi trên bàn, chỉ vào một cái ghế bảo:
-Cháu ngồi đây đi. Chỗ này cha cháu vẫn ngồi trước đây.
Góc nhà có cái lồng nuôi hai con chim nhảy lưng tưng. Bà Sue nói:
-Cha cháu nuôi chim cho hai đứa cháu ngoại chơi.
Vừa thốt ra bà lập tức sửa lại:
-Con gái cô có hai đứa con nhỏ.
Tôi hiểu là bà Sue đã có đời chồng trước. Cha tôi nuôi chim cho hai đứa cháu ngoại của vợ chơi. Còn tôi, tôi đã chơi với cái gì trong sự thiếu vắng triền miên của cha tôi? Chỉ có ông nội đưa tôi đến trường, ông nội vỗ tay dưới hàng ghế khán giả khi tôi lên lãnh thưởng. Cha tôi còn sót lại trong tôi qua cái họ mà tôi phải mang lấy, không thay đổi được. Bà Sue nhìn tôi một hồi và buột miệng bảo:
-Cháu giống cha cháu quá, nhất là đôi mắt.
Sự tức tưởi dâng lên trong lòng tôi như cái hồ ngập nước. Tôi nói:
-Cháu giống ông nội nhiều hơn.
Bà Sue khoát tay cười. Tôi thật tức mình vì đã nói một câu đần độn. Hai con chim chắc đang giành ăn, kêu the thé. Tôi muốn bóp cho chúng chết cho rồi.
Bà Sue hỏi:
-Sao mắt cháu đỏ vậy?
Tôi nói:
-Tuyến nước mắt của cháu bị nghẽn. Mắt lúc nào cũng khô và đỏ. Cháu phải nhỏ nước mắt nhân tạo thường xuyên để giữ cho mắt ẩm ướt. Cháu không còn khóc được nữa. Lâu rồi…
Nói xong tôi chợt thấy như lỡ lời. Làm như tôi đã tâm sự quá nhiều với một người mới quen. Câu nói ấy lại vô tình gợi lên một sụ trớ trêu đến đau lòng. Trong cái cảnh tang thương thế này mà tôi cũng không còn nước mắt. Tôi thấy bà Sue quay đi. Dường như bà cảm nhận được cái tê tái của tôi.
Bà Sue dọn lên bàn dĩa gà nướng vàng tươm mỡ, rót chút nước tương vào cái chén nhỏ. “Ăn đi cháu”- bà nói. Tôi nhìn ra cửa sổ, nhìn quanh quất cái ấm trên bếp, bình nấu cà phê, ngọn đèn trên trần, cái radio, tai lắng nghe tiếng bụi tre sột soạt ngoài vườn, tiếng hai con chim chíp chíp, tiếng xe cộ mơ hồ, như trong tiềm thức. Đây là cái không gian mà người tôi gọi bằng cha đã từng đi ra, đi vào, ăn uống, nằm ngồi, chè chén, bật ngang bật ngửa đây sao? Có cái gì như ngang trái lắm, làm như cái tiếng “cha” trong lúc này được thốt ra từ hai môi tôi là cái danh xưng người ta dùng để gọi một anh phát thư hay một chị bán hàng. Nó cạn cợt như một làn gió lướt qua bậc thềm, mang cái khí lạnh của những năm tháng chất chồng trong chia biệt, trong oán trách, mà lại còn ủ chút hương tàn của một thâm tình cốt nhục xa xăm. Bà Sue chỉ ra ngoài hàng hiên:
-Cha cháu hay ngồi uống rượu ngoài đó. Có khi uống tới hai ba giờ sáng. Ông ấy ghiền rượu nhưng hiền, không phá phách gì ai. Ngồi uống tì tì một mình. Uống hết nổi thì đi ngủ.
Nắng chiếu xiên xiên lên cái bàn ngoài hiên. Có hai ba chai rượu và cái đồ vặn nút chai bỏ nghiêng bỏ ngửa trên ấy. Tôi tự nhủ:” Mình giống như một người vào thăm viện bảo tàng và bà Sue là người hướng dẫn. Thật buồn cười. Có điều mình không phải mua vé.”
Tôi hỏi:
-Cha cháu đã chết như thế nào?
Bà Sue lấy ra một xấp giấy tờ chứng tử. Cha tôi chết do nghẽn động mạch tim. Bà Sue kể:
-Ông ấy chết bất đắc kỳ tử. Hôm ấy cô dậy sớm, chuẩn bị tắm rửa đi làm. Ông ấy nói là chạy ra tiệm mua tô cháo về cho cô ăn sáng. Cô ở trên lầu, lo trang điểm, thay quần áo, sửa soạn xong bước xuống thì không thấy ông ấy đâu. Thấy tô cháo để trên bàn cô biết là ổng về rồi nên kêu ơi ới kiếm ổng vòng vòng trong nhà nhưng không thấy. Cô bước ra garage thì thấy ổng nằm sấp dưới sàn, không cục cựa. Cô kinh hoảng lật ổng lên thì mặt ổng xám ngoét, tay chân xụi lơ, hai mắt đứng tròng. Cô buông ổng ra chụp cái phone gọi số khẩn. Người ta tới xem xét, bảo là ổng đã chết rồi. Cô không hiểu gì nữa. Tô cháo ổng mua về còn nóng. Có lẽ nay mai cô bán căn nhà này rồi dọn về ở với con cô. Tối cô ngủ trên lầu mà nhiều khi nghe tiếng động dưới nhà như tiếng chân của ổng. Cô sợ lắm, bật đèn sáng trưng khắp nhà không ngủ nghê gì được.
Tôi nghe bà Sue kể chuyện cha tôi mà nghe như chuyện người ta hay đọc trên đài, chuyện xinê, chuyện trên mặt báo. Bà Sue nói:
-Cha cháu có để trong ngân hàng một số tiền tiết kiệm, có ghi người thừa hưởng là cháu nếu ông ấy không còn. Bây giờ mình ăn xong rồi ra ngân hàng làm thủ tục chuyển qua trương mục của cháu. Đồ vật thì ông ấy có mua cho cháu cái đồng hồ và con thỏ bằng sứ.
Tôi hỏi:
-Cháu muốn ra thăm mộ.
Bà Sue yên lặng, mãi một lúc sau mới đáp:
-Ông ấy không có mộ. Cô đã hỏa táng và rải tro xuống hồ. Lúc còn sống ông ấy dặn trước như vậy.
-Hồ gì vậy? Cháu muốn đến đó.
Bà Sue nhìn tôi, hai môi run run:
-Cháu muốn đi thì cô sẽ chỉ đường cho cháu đi, không xa đây lắm đâu. Phần cô thì không bao giờ cô bước ra ngoài đó nữa. Buồn lắm. Vả lại cô nghĩ là ông ấy không có ngoài đó. Ông ấy ở trên trời, hay ở đâu đó, trên mây trên gió. Cô không muốn níu kéo gì ông ấy nữa…
Tối hôm đó tôi ngủ lại trên cái ghế sofa trong phòng khách nhà bà Sue. Bà đem mền gối ra cho tôi và đặt trên bàn một ly nước trà gừng. Bà bảo:” Cháu uống cho ấm bụng đi.” Đôi mắt nhìn xuống của bà làm tôi tủi thân. Tại sao đó không phải là ánh mắt của mẹ tôi hay của cha tôi? Số tiền cha tôi để lại là 7,240 đô-la nay đã chuyển qua quyền sở hữu của tôi. Con thỏ bằng sứ thì đã ngủ say trong vali, cái đồng hồ thì tôi đang đeo trên tay. Mặt dạ quang ánh lên màu lân tinh xanh nhạt, buồn như một nỗi đợi. Tôi lấy cái gối úp lên mặt. Tôi nghĩ cha đang nhìn tôi từ tấm ảnh trên nóc tủ. Sự oán trách cha trước đây như cái núi thì bây giờ gom lại thành hòn sỏi lộm cộm trong ruột gan tôi. Ai cũng có nỗi khổ. Cha tôi chắc cũng không hẳn là sung sướng.
Sáng hôm sau tôi từ giã bà Sue ra đi. Bà Sue đưa tôi mảnh giấy chỉ đường:” Cháu cứ theo cái bản đồ cô vẽ là ra tới hồ. Ra van vái cha cháu lần cuối đi. Tội nghiệp ổng. Dù gì cũng là cốt nhục…” Tôi nhét mảnh giấy vào túi, nhìn bà Sue lần cuối rồi lái xe đi. Tôi nghĩ tôi không bao giờ còn gặp lại bà nữa.
Tôi đi theo tấm giấy chỉ đường của bà Sue, vòng vèo qua những con đường vắng vẻ cô đơn, trườn lên tuột xuống nhiều con dốc thì tới được hồ. Tôi bước ra khỏi xe bần thần nhìn xung quanh. Không bóng người lai vãng. Hoang vu đến rợn người. Chỉ có tôi, đối diện là cái hồ và linh hồn của cha tôi thì đang lẩn khuất ở đâu đó. Hồ rộng bao la, được che chắn bởi những dãy núi, nước trong vắt và phẳng phiu như tấm gương lớn đang ngửa mặt lên trời hứng muôn ngàn tia nắng quay cuồng nhảy nhót. Gió phần phật như muốn thổi bay cái nón của tôi và luôn cả tôi nữa. Tôi đi lần xuống mé nước đưa bàn chân khỏa nhẹ trên làn nước lạnh ngắt. Những lượn sóng mơn man vỗ về da thịt tôi. Tôi nghe tiếng thở dài của chính mình:” Không biết cha nằm đâu dưới đáy hồ này?” Có một chiếc xe tuần tra của nhân viên bảo vệ chạy chầm chậm trên con đường dẫn xuống hồ. Thấy tôi người nhân viên ló đầu ra đưa tay chào rồi lái xe đi mất.
Tôi trở lại xe ngồi vào trong đưa tay nhìn đồng hồ - cái đồng hồ cha tôi tặng. Cây kim gió vẫn chuyển động đều đều dưới mặt kính không nói không rằng kéo thời gian giãn ra như bất tận. Tôi thở dài. Tôi đã ở đây hai tiếng đồng hồ rồi. Tôi chờ đợi gì? Một dấu hiệu hiện hữu của cha tôi chăng? Điên thật. Hai mắt tôi nóng rát và cay xè. Tôi phải lục trong giỏ chai nước mắt nhân tạo nhỏ vào cả hai bên. Những giọt dung dịch đó làm tôi thấy mát và dễ chịu.
Hình như tôi có thiếp đi trong xe một chốc thì phải. Tôi không nhớ nữa. Tự nhiên tôi mở mắt ra và thấy mình tỉnh hẳn lại. Mọi hy vọng đã lụi tàn. Thôi. Dù gì thì tới lúc tôi phải đi rồi. Tôi nhìn cái hồ lần cuối rồi nổ máy. Xe vừa dợm chạy đi thì tôi giật bắn mình. Cái radio trong xe tự dưng bật lên, vang ra một bài hát làm tôi sửng sốt. Chưa bao giờ tôi gặp hiện tượng này. Tôi bấm nút tắt. Vừa lái xe đi thì cái radio lại bật lên lần nữa và bài nhạc khi nãy lại tiếp tục. Tim tôi đập thình thịch. Cả người run lên bần bật. Tôi không bao giờ có thói quen nghe radio trong khi lái xe. Có phải là cha tôi đó không? Có phải là cha vừa bật radio lên không đó hả cha?
Nước mắt tôi ứa ra đầm đìa như một phép lạ. Nước mắt của chính cơ thể tôi chứ không phải nước mắt nhân tạo mà tôi phải dùng để thay cho cái hồ lệ từ lâu đã cạn kiệt. Cảnh vật trước mắt tôi mờ đi. Tôi vừa lái xe vừa khóc. Chiếc xe nảy lưng tưng trên con đường gập ghềnh. Bài nhạc vẫn vọng ra, tràn trề, da diết. Những cái cây bên đường nhạt nhòa trong nước mắt. Cái hồ nơi giữ tro than của cha đã ở lại sau lưng tôi, càng lúc càng xa dần. Tự nhiên tôi nghĩ dưới đáy hồ kia cha tôi dường như vừa khép mắt lại và mắt ông cũng đầm đìa lệ như mắt tôi bây giờ…

Phương Nghi
https://thekymoi.media/truyen-ngan-phuong-nghi-cot-nhuc-19879/

 

(Hoa Huỳnh chuyển )

 








Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2025

VỊNH HẠ LONG , TÌNH ƠI ..ĐỪNG BUỒN - Thơ Ngọc Ánh



VỊNH HẠ LONG
(nđt)
Bởi nghĩ rồng mây nét đẹp vầy
Khen trời đã tạo cảnh này hay
Tư bề đảo biếc muôn hùng vỹ
Bốn cõi cồn vôi mọi ngả dầy
Huớng dẫn bao người mê tỉnh lặng
Gieo tình lữ thứ bệnh ghiền lây
Thần tiên diễm ảo vô cùng tận
Giữa chốn trần ai vạn cổ đầy
Ngọc Ánh Nguoideplongyen

08/12/2025 



TÌNH ƠI..! ĐỪNG BUỒN
Anh viết chi bài thơ buồn muốn khóc
Chữ ân tình anh hờn trách tơ duyên
Tại vì sao anh chìm đắm triền miên
Đời đã vậy đừng tìm thêm mật đắng
Em vẫn sống hững hờ trong im lặng
Bởi đời em oằn nặng cả hai vai
Em vẫn đi bằng những bước mệt nhoài
Tình nông nổi biết cùng ai cạn tỏ
Cũng tại lòng người tâm can hạn hẹp
Miệt mài trong sâu thẳm của lợi danh
Còn một ngày ta cũng phải đấu tranh
Đời cuộn chảy tình đời luôn tiếp diển
Nếu cứ phải thu mình trong cái vỏ
Đến một ngày ngõ cụt kiếm không ra
Bạn đồng hành tất cả cũng chia xa
Đời vàng đá biết ai nguời tri kỷ
Hãy tiếp đi trên con đường vạn lý
Dù rã rời em cũng sẽ bên anh...

Ngọc Ánh nguoideplongyen

Kính Mời Đọc: BỤT CHẲNG VÔ HÌNH -Thơ Mỹ Thuận và Thơ Họa


BỤT CHẲNG VÔ HÌNH

(NĐT)

Theo thầy cứu trợ của tiền hao
Phật tử mừng vui sẵn góp vào
Những chuyến xe quà tâm toả rộng
Dăm mười tỉ bạc nghĩa hừng cao
Qua vùng đất sạt đầy trăn trở
Dõi cảnh nhà bay lắm nghẹn ngào
Bụt chẳng vô hình nay đã thấy
Kia ! Người thiện ý mở hầu bao!

MỸ THUẬN (Cao Lãnh 08/12/2025)


Thơ Họa:



CỨU TRỢ MIỀN TRUNG

(NĐT)
Bão lụt năm này quá tổn hao
Nhà tan đã khốn bệnh thêm vào.
Hằng trăm bác sĩ vòng tay rộng
Cả vạn dân thường nghĩa khí cao.
Thịt cá tanh rình thưa thảm não
Mì tô hấp dẩn ngẹt đông ngào !
Đồng hương hải ngoại quyên tiền giúp
Tỏ rõ nhân tình đẹp xiết bao !

Mailoc
Dec-08-25


THƯƠNG MIỀN BÃO LŨ

(NĐT)
Nhà tan, bão cuốn sản tài hao
Đập xả càng thêm lũ góp vào
Dữ dội người trôi chìm biển nước
Kinh hoàng thủy quét trũng vùng cao
Mì tôm, áo lạnh bao tình nghĩa
Của ít lòng thơm những ngọt ngào
Hỗ trợ dìu nhau trèo bể khó
Hòa tay mở túi đẹp dường bao

CAO BỒI GIÀ
9-12-2025



THIỆN NGUYỆN

(N.Đ.T)
Bão lụt thiên hành lắm tổn hao
Muôn nhà thiện - thảo góp chung vào
Tiền,... san sẻ giúp - tình sâu nặng
Gạo,... chở che đều - nghĩa chất cao!
Kẻ nhận nguôi lòng, vơi rã đắng
Người trao ấm dạ, mãi thơm ngào!
Kinh cầu nhã ái thành tâm nguyện
Mãn thỏa dân lành đẹp biết bao!

Nguyễn Huy Khôi
10-12-2025



CỨU TRỢ BÃO LỤ

Đồng tâm cứu trợ chẳng màng hao
Bão lụt cùng chung góp của vào
Thực phẩm đưa về nhân ái trĩu
Chăn màn chuyển đến nghĩa tình cao
Bồng em trẻ dại lời êm thắm
Cõng kẻ già nua tiếng ngọt ngào
Giúp đỡ gieo mầm duyên hỷ lạc
Nào mong Phật kiểm chứng là bao

ThanhSong ntkp
CA. 10/12/2025


NGHĨA BÍ THƯƠNG BẦU

(NĐT)
Liên hoàn bão dập tổn đời hao
Xả lũ hồ tuôn nước ập vào
Phải chịu dầm mưa ngoài lũng thấp
Cam đành trốn lụt giữa rừng cao
Muôn người đói khổ ôm tàn tạ
Những chuyến từ bi sẻ ngọt ngào
Nghĩa bí thương bầu khi lệ đổ
Nguy nàn trợ giúp của đầy bao

Lý Đức Quỳnh
10/12/2025


HỌA: HIỆP SỨC CHUNG LÒNG

Hiệp sức chung lòng khỏi ngại hao,
Cùng lo việc thiện góp công vào.
Bao nhiêu họa ách bung tràn rộng,
Vạn sự u sầu chất ngất cao.
Đói khổ nhà tan tành chạnh khó,
Đồ ăn cứu cấp hiệp tâm ngào.
Muôn nơi khẩn nguyện ơn Trời Phật,
Cứu giúp cho người hạnh phúc bao!

HỒ NGUYỄN (10-12-2025)


Kính Hoạ Vận : CỨU TRỢ MIỀN TRUNG…( BÃO LỤT )

Cứu trợ Miền Trung dẫu tốn hao 
Việt kiều Hải Ngoại góp tay vào…
Đồ ăn thức uống xe đầy rộng 
Bạc tỷ đô la gánh đủ cao 
Lại chốn vùng sâu buồn ngập lụt
Về nơi đất trũng khổ đau ngào 
Tấm lòng nhân đạo nên chia sẻ 
Cứu trợ dân nghèo khó biết bao…!***

MAI XUÂN THANH 
Silicone Valley December 11, 2025

*** chỉ có đại đa số công dân nghèo nàn ở những nơi dễ bị bão lụt, lũ quét cuốn trôi, nhà cửa ngập sâu dưới nước bạc chết đói, chết khát, dễ bị lũ quét, bệnh tật, mất sạch tài sản cơ nghiệp đảo điên, mùa màng thất bát, thật sự cần được cứu trợ để sống còn


Có Là Bao

Thương yêu cứu giúp có là bao
Tình nghĩa chia nhau bão lũ vào
Xoa dịu cuộc đời khi khốn đốn
Gắn hàn vết tích lúc hư hao
Nam trao quà đến vùng tang tốc
Bắc nhận tai nghe tiếng ngọt ngào!
Bầu bì cùng giàn , người một bọc
Vì đâu nênh nổi thấp cùng cao.

2025-12-12
Võ Ngô

Kỷ Niệm Thuở Học Trò - Xe Chè Huỳnh Thị Ngà - Tân Định ! - Trần Đình Phước

  Đường Trần Quang Khải, khu Tân Định chỉ là một con đường nhỏ độ vài trăm thước. Giới hạn đầu đường là Hai Bà Trưng và cuối đường là Đinh T...