Thứ Năm, 21 tháng 11, 2024

TÂM SỰ - Thơ Hồ Nguyễn và Bài Họa Của Các Thi Hửu


TÂM SỰ

Không biết đông về ai nhớ ai?
Thu đi biền biệt bóng lưu hoài.
Cửa ngoài tuyết phủ se se lạnh,
Sân trước lá vàng vắng vắng bay.
Mail trống không thân vui vận nhận,
Phone đơ im lặng nản vần mài.
Quay quần sớm tối thơ "on", "off".
Tâm sự nay còn ai với ai!!?
*
Ôm mền lăn lộn nghĩ buồn thay!!!
HỒ NGUYỄN (05-11-2024)

Thơ Họa :

1./ CÒN CÓ MONG GÌ

Giữ mãi trong hồn bóng dáng ai
Ngàn trùng xa cách nhớ thương hoài
Trở trăn ngấn lệ nhìn sao rụng
U uẩn đau lòng ngắm lá bay
Hy vọng lụi tàn, tâm héo úa
Niềm tin lịm tắt, dạ bào mài
Tàu đời đã sắp vào ga cuối
Còn có mong gì gặp lại ai.
Sông Thu
( 14/11/2024 )


Kính Họa Vận 2  : “HOÀN CẢNH”
(Mỗi Người Một Hoàn Cảnh)

“Bát thập” còn mơ nghĩ đến ai
Thuyền quyên luống tuổi có duyên hoài
Thề non một dạ, trời mưa lạnh…!
Hẹn biển chung tình gió bụi bay…
Vẫn biết “Thu Bồn“ cây cỏ úa…
Nào hay “Trà Khúc” lá hoa mài
Tàu xuôi cũng sắp về ga cuối…
Hoàn cảnh, tuỳ cơ, mới nhớ ai…?
*
* *
Tình em thục nữ đẹp vui thay…!
MAI XUÂN THANH
Silicone Valley, November 14, 2024



3./ MUỐN ĐƯỢC QUÊN.

Đêm này thức trọn nhớ thương ai
Những lúc nồng yêu, dạ luyến hoài
Xuân đó quen nhau, mình ước hẹn
Hạ này xa nhỏ, mộng tan bay
Thu sang mong đợi người không thấy
Đông lạnh buồn trông sắc chẳng mài
Hình bóng người xưa tim khắc mãi
Lòng luôn tơ tưởng được bên ai.
LAN.
(16/11/2024).


Mời Quí Thi Hửu Họa Tiếp 🌷🌷🌷🌷🌷🌷🌷

4./ HỌA 4: THẤM THÍA

Trong tim giữ mãi bóng hình ai ...
Tình hận chưa phai vẫn nhớ hoài?!
Kẻ ở âm thầm sầu thấm thía
Người đi lặng lẽ sướng tung bay
Chăn đơn hối lỗi buồn không dứt
Gối chiếc ăn năn chán miệt mài
Gặp sở khanh thôi đành chịu thiệt
Gót hồng sỏi đá khổ trần ai ... !
TÍM (Nov 14, 2024)

5./   BẤC LẠNH 

Bấc lạnh đông về thầm nhớ ai 
Cũng vì năm ấy vấn vương hoài 
Đan tay sưởi ấm nồng hơi thở 
Bẻn lẻn bờ môi cuốn mộng bay 
Cơn lốc cuộc đời chia khác nẻo 
U hoài cứ mỗi rét da mài 
Mong chờ có dịp cùng quay lại 
Ước nguyện chăn êm ấm .. với ai ?..
                      Yên Hà 
                    16/11/2024 

NỒI “XÀ BẦN” CỦA MÁ - Hồ Thủy

 


Gió từ dưới ruộng lùa lên mát rười rượi, mùa này lúa bắt đầu trổ bông nên có một màu xanh mượt mà như nhung, khi có gió thổi qua thì nó lại dập dềnh như những con sóng nhỏ. Anh hít một hơi thật dài, thật sâu vào buồng phổi cái mùi của lúa non, của ruộng đồng và của cả những giọt sương mai đang còn đọng trên từng ngọn cỏ hai bên đường, con đường làng đất đỏ sẽ đưa anh về đến nhà của mình, một nếp nhà tranh xinh xắn, nên thơ với sự thanh bình; điều quan trọng hơn hết là trong mái nhà tranh ấy có má của anh, một bà má già bảy mươi hai tuổi…năm nay anh cũng đã bốn sáu tuổi rồi chứ ít gì.

Hình như má anh đang ở sau vườn; một mảnh vườn trồng đủ thứ rau, mỗi thứ chỉ chiếm một khoảnh đất nhỏ, có thêm một cái giàn tre để trồng cây bầu, cây mướp, tuy là nó cũng nhỏ xíu nhưng có đủ má ăn và còn dư để cho xóm giềng nữa; đó là niềm vui của má…chỉ cần có ai đó từ ngoài cửa gọi vào:

- Bác Bảy ơi, cho con ít cọng rau…(rau thơm, diếp cá, rau răm, rau húng, hành lá, mồng tơi, trái bầu, trái mướp…)…

Là má anh vui lắm, không vui sao được khi người đến xin ít cọng rau, cọng hành, trái mướp ấy sẽ ngồi lại và nói vài ba câu chuyện ở xóm trên, xóm dưới hay chuyện giá cả của thịt cá, gạo thóc... Lúc đó má anh vừa têm một miếng trầu, quẹt tí vôi, vo vo nhúm thuốc rê…cho vào miệng và cùng “bàn luận thế sự” với chị Ba, chị Sáu, ông Tám, bà Tư…nói chung là những người qua xin má ít cọng rau, cọng hành… Đôi khi má sẽ nhờ họ cạo gió vì cái lưng ê ẩm bởi thời tiết đổi thay…thích nhất là khi người qua xin ít cọng rau đó lại là một đứa nhỏ thì má còn cho nó thêm năm trăm hoặc một ngàn, có khi là vài cục kẹo để nhờ nó bóp dùm má đôi chân đang nhức mỏi bởi nắng chợt lên hay mưa bất ngờ rớt xuống.

Anh xa má đã mười mấy năm nay rồi, xa má bắt đầu từ cái lúc má thui thủi có một mình sau khi gả đứa con gái út đi theo chồng, ngộ quá, con gái của má theo chồng về làm dâu nhà người ta, còn con trai má lại theo vợ đi làm rể, cái số của má là phải sống một mình nên chi sau khi anh cưới vợ thành phố được ba năm thì cha mất. Thời gian đầu anh cũng thường xuyên một năm vài ba lần về thăm má, rồi từ từ…một năm chỉ một lần, rồi sự thăm viếng càng lúc càng thưa đi và thời gian ở lại với má cũng ngắn dần nhưng được cái nó tỉ lệ nghịch với số tiền anh gởi về cho má xài từng kỳ; như một sự xoa dịu lương tâm của đứa con…có hiếu…Cũng may là má chỉ cô đơn vì thiếu vắng chồng và buồn vì thương nhớ các con thôi, chớ má không cô quạnh, nhờ bên cạnh má luôn có hàng xóm láng giềng.

Anh vào gần tới cổng nhà, cái cổng tre có trồng cây dây leo màu vàng, dù má đã già nhưng vẫn thích trồng hoa leo để mỗi lần nhìn ra cổng thấy màu xanh của lá, màu vàng của hoa cũng vui con mắt. Tự nhiên lòng anh bồi hồi xốn xang kèm thêm một chút nao nao trong tâm hồn, anh gọi lớn:

- Má ơi…con về đây…má ơi.

Có tiếng nước xối từ sau chái nhà, sau đó là tiếng bước chân của má vừa cập rập, vừa run run. Má anh đó…sao mà má già quá vậy?

- Con…thằng ba…con về thăm má hả…?

Anh nhào tới và má ôm gọn anh vào lòng. Mùi thân thể của má dù già vẫn không thay đổi, một mùi thơm nồng ấm của tấm áo được phơi và hấp thu rất nhiều ánh nắng mặt trời, tóc của má vẫn là mùi của bồ kết nấu với chanh, ôi cái mùi tóc mà má thường ru anh ngủ ngày còn bé:

“Má ơi ông Chánh đòi hầu,

Mua chanh bồ kết gội đầu cho thơm.”

Má khóc vì mừng còn anh khóc vì tủi. Anh dìu má tới bộ ván kê ở góc nhà, bộ ván này có lắm kỷ niệm với anh; là nơi anh nằm đọc truyện, là nơi má dọn cơm, cũng là nơi anh phải nằm dài để má đánh đòn mỗi khi anh có lổi…nhiều lắm và nhiều lắm, nay thì nó bóng ngời. Má hỏi:

- Sao con về có mình ên vậy? Vợ con với cháu nội má đâu?

Anh cười buồn:

- Mẹ con tụi nó đi du lịch Thái Lan rồi.

- Vậy chớ sao con không đi du lịch với vợ con của con?

Anh nắm bàn tay của má, da tay má nhăn nheo trổ đồi mồi làm anh ứa nước mắt:

- Con nhớ má quá nên về thăm…để cho tụi nó đi du lịch với nhau cũng được.

Má anh với tay lấy cơi trầu ở cuối góc bộ ván để têm trầu, vo thuốc rê…má vừa ăn trầu xĩa thuốc, vừa nói với giọng buồn buồn:

- Có những người…trong nước mình có nhiều cảnh đẹp còn chưa biết hết…lại bon chen đi coi cảnh đẹp nước người ta.

Anh nói mà như thú tội với má:

- Có được mấy ngày nghỉ, con năn nỉ nó…về quê thăm má, cho thằng Tâm chơi với ruộng đồng, cuốc đất trồng rau với má cho vui mà vợ con nó không chịu…nhất định đòi đi du lịch Thái Lan đặng có cái để mà khoe với bạn bè…

Má thở dài:

- Có văn minh đẹp đẽ cách mấy thì cũng là xứ sở của người ta…có xấu có dở cũng là quê cha đất tổ của mình. “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”…Má chỉ mong được đi du lịch khắp đất nước mình để được biết những cảnh đẹp của quê hương mình; nhưng nay già rồi nên má chỉ có thể đi ra đi vào trong mảnh vườn của má mà thôi…với lại cũng tốn bộn tiền, mà má thì…

Có tiếng kêu của người hàng xóm:

- Bác Bảy ơi, cho con hái mớ rau mồng tơi nấu canh nghen bác.

Má vui mừng cũng như khi thấy anh về:

- Ưà, vô đây…vô đây coi…thằng Ba con tui về thăm tui nè, vô chơi chút xíu rồi ra sau hè…muốn hái nhiêu thì hái…

Anh cúi chào người đàn bà vừa bước vào nhà, ôi…đâu ai xa lạ; đây chính là cô “láng giềng” ngày xưa của anh, cô bé Thảo có nước da bánh mật, đôi mắt tròn to và hai cái búi tóc thật xinh, anh đã có bao nhiêu đêm không ngủ vì nhớ nhung, cũng đã có bao ngày quên ăn vì xao xuyến… nhưng khi anh lên thành phố học thì…cô không đánh bật nổi người con gái thành thị có nước da trắng nõn và mái tóc ưa nhuộm màu vàng nâu uốn từng lọn lã lơi, thế nên chi anh mới phải đi ở rể nhà người ta xa tít tắp.

Thào hỏi đùa:

- Lâu lắm rồi anh mới về thăm bác Bảy, chắc là ở trên thành phố…lo làm giàu quá chớ gì?

Anh cười nhẹ:

- Bị vì cũng bận rộn chuyện nọ chuyện kia nên chi…lắm khi cũng nhớ má với làng quê mình lắm mà không rảnh để về.

Má đỡ lời cho anh:

- Còn trẻ, còn khỏe thì cũng phải ráng mần ăn kiếm tiền lo cho sắp nhỏ chớ, má ở đây có bà con láng giềng nên cũng không buồn chi mấy.

Chuyện “má không buồn chi mấy” thì chỉ có một mình má biết mà thôi, má dấu kín trong lòng để anh không bận tâm lo lắng chớ làm mẹ, mà lại là mẹ già nữa…ai không mong muốn được ở gần con, gần cháu kia chứ? Đêm đêm nằm nghe tiếng con thằng lằn tắc lưỡi trên nóc nhà, tiếng con dế mèn rĩ rích sau vườn nhà, má nhớ và thèm được nghe tiếng cháu thỏ thẻ: “nội kể chuyện cổ tích cho con nghe nha”…hoặc là tiếng con trai hỏi vói vào: “má ngủ được không vậy má”?...Có những đêm trời mưa, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái lá, tiếng nước nhiễu từng giọt xuống lu nước bên hông nhà, má lăn qua trở lại trên chiếc giường tre mà nhớ vô cùng các con, các cháu ở nơi xa; con gái phải làm dâu, con trai chịu ở rể…buồn quá má nằm khóc rồi mong cho trời mau sáng để có ai đó bước qua xin má cọng hành, trái ớt đặng trong nhà có tiếng đở buồn…Thôi, nói làm chi để cho lòng các con xao xuyến vấn vương theo má mà chểnh mãng công việc làm ăn, vài ba tháng thì đứa này, đứa kia gởi tiền về cho má tiêu xài, như thế má cũng được an ủi lắm rồi.

Thảo hỏi:

- Anh về chơi được bao lâu?

- Chừng năm…sáu ngày gì đó.

Thảo reo lên:

- Vậy là bác Bảy vui quá hen…ý chà, đi xin ít lá mồng tơi nấu canh mà ngồi dính đây luôn. Thôi, chừng mai chiều “guỗng guỗng” em qua chơi.

Anh hỏi vớt một câu:

- Bộ Thảo thích ăn canh rau mồng tơi lắm hả?

Thảo cười đơn sơ:

- Bị ông xã em đi làm ngoài đồng mệt, nấu canh rau mồng tơi để ảnh ăn cho mát ấy mà.

Anh nhìn theo Thảo rồi thở dài, ở thành phố lắm khi anh cũng rất muốn ăn một chén canh rau mồng tơi cho mát ruột nhưng vợ anh nói: “nghe tên mồng tơi là thấy nghèo rồi, ăn chi thứ rau nghèo rớt mồng tơi ấy, để em nấu súp cho anh ăn”.

Má nhìn anh âu yếm., với má thì anh vẫn chỉ là một đứa con trai bé nhỏ của má nên má thèm được chăm sóc cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ như ngày xưa. Má vuốt tóc anh hỏi:

- Con đi hồi mấy giờ mà về tới đây sớm qúa vậy?

Anh chuồi người nằm xuống trên bộ ván mát rượi, đầu anh gối lên đùi má, lim dim mắt trả lời:

- Con đi chuyến xe đò sớm nhất nhờ vậy mới không bị kẹt xe, từ ngoài đường lộ đi bộ vô tới nhà mình chừng hai mươi phút…

Má lấy cây quạt bằng mo cau và quạt cho anh ngủ, trời ơi…má muốn ru lắm như câu ru ngày xưa:

“Ầu ơ…mẹ già như chuối chín cây,

Gió lay mẹ rụng con rày…mồ côi”.

Nhưng má sợ chính má sẽ khóc khi ru câu đó. Anh thiu thiu ngủ, má nhẹ nhàng nâng đầu anh ra khỏi đùi mình rồi cũng nhẹ thật là nhẹ, má đi vào trong lấy chiếc gối ra, cũng thật nhẹ nhàng nâng đầu anh lên để đút chiếc gối vào dưới đầu anh.

Má ra sau vườn hái một nắm lá mồng tơi, ngắt một trái mướp non, nhổ mấy cây hành…những thứ này nấu với ít tôm tươi thì ngon lắm đây. Bấy lâu nay má không đi chợ, muốn mua chút thịt, chút cá…thì gởi nhờ người hàng xóm, đôi khi hàng xóm tốt bụng, thấy miếng thịt ngon hay con cá còn tươi rói thì mua biếu má. Nhưng hôm nay con trai yêu dấu của má về thăm, má sung sướng tự mình đi chợ, má sẽ nấu cho anh những món mà ngày xưa còn bé anh thích ăn…

Niềm vui của má rãi đều từ nhà ra đến chợ, ai cũng biết con trai má về thăm, ai cũng mừng cho má…giỏ xách của má nặng lên theo niềm vui có ở trong lòng. Thảo từ trong nhà chạy ra thấy má xệ một bên vai vì cái giỏ nặng, cô xách phụ má một đoạn đường từ nhà cô qua nhà má rồi vào trong bếp. Anh vẫn còn say ngủ. Má ra dấu cho Thảo đi thật nhẹ để không làm anh thức giấc.

Thảo hỏi nho nhỏ:

- Bác Bảy mua chi mà nhiều thứ quá vậy?

Má cười:

- Lâu lắm con Bác mới về thăm, bác muốn nấu thật nhiều món cho con bác ăn, những món của ngày xưa ấy…

Lặm cặm lụi cụi khá lâu thì má cũng nấu xong bữa cơm, hình như có bao nhiêu tình thương má đều dồn hết lên mâm cơm nhưng má thấy chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ…thôi, ngày mai sẽ nấu những món khác…

Anh lóa mắt trước mâm cơm với rất nhiều thức ăn, má cười sung sướng đồng thời cũng ngậm ngùi khi nói với anh:

- Lâu rồi má mới được nấu cho con ăn…không biết con còn nhớ, còn thích đồ ăn má nấu không?.

Anh cảm động cầm đôi đũa trên tay, vừa trả lời vừa hỏi:

-Má ơi, con làm sao mà quên được, làm sao mà không thích đồ ăn do má nấu hả má? Nhưng má nấu chi nhiều vậy? Làm sao mà ăn cho hết?

Má cười, đôi mắt nhăn nheo nhưng rạng ngời niềm vui:

- Ối ăn không hết thì má làm “nồi xà bần”…như hồi đó…con quên rồi sao?

Anh giật mình…ừ nhỉ; “nồi xà bần” của má…hồi mới lên thành phố để đi học; có lúc anh nhớ và thèm lắm nhưng rồi với thời gian và cuộc sống bon chen đã đưa đẩy vào miệng anh những hương vị của chốn thành thị nên dần dần anh quên khuấy đi mất cái món ăn đặc biệt rất lạ lùng mà không nơi nào có.

Má nhắc lại:

- Lúc còn nhỏ con rất thích món “xà bần”của má, mỗi lần có nồi xà bần là con ăn được nhiều cơm hơn bình thường, có khi má phải nhịn cơm để cho con ăn thêm…

Ngày xưa…khi đó cha má anh còn nghèo, các thức ăn thừa má không dám đem đổ bỏ, mà lại để dành rồi cho vào chung một nồi nhỏ, bỏ thêm trái ớt, có khi là mấy lát gừng, hay mớ sã băm nhỏ…rồi nấu cho nó sôi lên, đặc quánh lại, để dành hôm sau hâm nóng cũng thành một món ăn mặn khỏi phải tốn tiền đi chợ, má gọi đùa đó là món “xà bần”. Không ngờ cái món ăn “xà bần” ấy lại có một hương vị rất lạ và rất ngon làm anh rất thích, nhờ tiện tặn từng đồng nên mới có tiền cho con ăn học…chớp con mắt có mấy cái…thấy má đã đi xa hàng vạn dặm đường…

Có mùi thơm khen khét từ dưới bếp đưa lên, anh chưa kịp hỏi thì má đã cười, khoe:

- Má có nướng mấy củ khoai lang ở dưới bếp…bị lữa than còn nhiều…món này hồi xưa con cũng thích ăn lắm mà, con còn nhớ không?

Anh ứa nước mắt, nhưng không muốn má thấy anh khóc nên lại giả bộ than:

- Cá má kho cay quá trời…

Điều anh muốn nói với má sao mà khó quá, biết má có chịu hay không? Nhưng nếu không nói thì anh sẽ không yên lòng. Nằm trên bộ ván này suốt một đêm dài anh cứ thao thức trăn trở. Chỉ còn được ở lại với má một ngày hôm nay nữa mà thôi, mai sớm anh phải về thành phố để tiếp tục cuộc sống lăn tròn theo kim đồng hồ.

Má dọn cơm ra, mỗi bữa cơm má lại thay đổi thức ăn, làm như má muốn đến bù cho anh hay chính má muốn đến bù cho má? Trên mâm cơm luôn có những món mới. Anh hỏi má:

- Sao má không làm món xà bần cho con ăn?

Má cười:

- Có bữa cơm nào dư đồ ăn đâu đặng để cho má làm món xà bần? Bữa nào con cũng ăn hết sạch…

- Bao nhiêu năm không được ăn cơm má nấu nên chi…

Hình như có điều gì đó mà con má buồn? Phải chăng con má đang mang tâm sự…? Má hỏi:

- Con có chuyện gì buồn phải không? Có thật buồn nên con mới về đây với má, đúng không?

Anh lắc đầu…làm sao dám cho má biết nỗi buồn của anh đây? Có ích gì đâu hay chỉ làm cho má khổ tâm thêm mà thôi.

Anh ôm bờ vai gầy của má và nói:

- Má ơi, mấy năm nay con đã cố gắng làm việc hết sức nên vừa mua được một căn nhà nhỏ…con muốn đón má lên thành phố ở với gia đình con.

Má giật mình xoay người làm tay anh tuột khỏi bờ vai của má, bây giờ thì hai tay má nắm hai vai anh mà lắc mạnh, ngạc nhiên đầy thán phục và mừng rỡ:

- Úi cha…con giỏi quá…má mừng cho con lắm…

Anh nói nỗi lòng của mình:

- Má già rồi mà con thì ở xa nên không chăm sóc cho má được, lòng con rất lo lắng và áy náy không yên, má thu xếp nơi quê này mà lên ở với con nghe má.

Má anh ngồi thừ người trầm ngâm suy nghỉ, chuyện này đột ngột quá trời mà cũng thật là khó xử, nó làm đảo lộn tâm trí vốn xưa nay đã rất bình yên của má với cuộc sống dù có phần cô đơn nhưng không đến nỗi buồn tẻ, và dẫu rằng lòng má thương nhớ con cháu thì thật là vô bờ.

Anh chờ đợi câu trả lời của má nhưng má lại lặng thinh đứng lên đi ra sau vườn, dù cố dấu nhưng anh vẫn thấy má đưa tay áo lên lau nước mắt.

Thảo qua nhà xin má mấy cọng hành, nàng ngồi chơi hơi lâu một tí. Nhìn nét hồn nhiên thư thái của Thảo, nhìn sự thân tình giữa Thảo và má, lòng anh bỗng nhói lên một nỗi buồn và thầm tiếc…Nhưng thôi, chọn lựa nào mà không có một cái giá phải trả kia chứ? Má ăn trầu xĩa thuốc và cười vui với những câu chuyện “tào lao” của Thảo. Vạt nắng cuối ngày héo hắt như lòng anh. Ngày mai anh phải trở về thành phố, ngày mai…chỉ mới nghỉ đến thôi mà chao ơi là ngán ngẫm.

Lúc sáng má đã cho anh một câu trả lời là KHÔNG khi má ngậm ngùi nói với anh rằng:

- Ngày cha con cưới má, ông bà nội đã cho cha má mảnh đất này mà cất nhà sống riêng để má không phải chịu hệ lụy chuyện làm dâu. Mảnh đất này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cha má, rồi anh em con lần lượt được má sanh ra và cũng đã lớn lên tại nơi này…rồi thì cha con qua đời…con ơi…má đọc cho con nghe câu thơ này nhé, một câu thơ mà má chỉ nhớ mài mại nhưng rất hợp với tình cảnh và nỗi lòng của má:

“Tôi đâu biết thịt, xương là sông núi,

Chia biệt đôi miền từng mảnh đau thương.”

Mảnh đất này ví như là thịt da, là xương máu của má từ lâu lắm rồi, má rời khỏi nơi đây thì cũng giống như là má bị chia cắt thành hai mảnh thịt với xương…đau đớn lắm con à. Nay thì con đã mua được nhà rồi, vậy nếu có thời gian rảnh rỗi con đưa cháu về đây thăm má, ở chơi với má ít ngày cũng đủ cho má vui sướng, nơi đây có hàng xóm láng giềng thân quen đến nổi còn hơn cả ruột thịt, con đừng lo lắng cho má mà chi…

Anh muốn khóc lắm nhưng mà không dám, lại nói lạc đề câu chuyện:

- Trưa nay má cho con ăn món “xà bần” của má nghen, bây giờ thì con đâm ra nhớ và thèm nồi “xà bần của má” lắm má à.

Má cười vuốt tóc anh như là anh còn bé lắm ấy:

- Không có đồ ăn dư thì làm gì có “nồi xà bần” cho con?

Hồ Thủy

 


Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

Thơ : TRI ÂN THẦY CÔ 20/11

 


 1./ TRI ÂN THẦY CÔ

 Cảm tạ Cô - Thầy đã gắng công

Nguồn khai giáo dục ngát hoa hồng

Giáo trình soạn thảo ngời nền móng

Đề án thực hành rạng núi sông

Thành quả muôn trò ngời hạt giống

Tâm tư giáo chức thỏa trong lòng

Các em phấn khởi xây đời sống

Cảm tạ Cô - Thầy đã gắng công…    

 

Đức Hạnh

20 11 2024


 2./ ÂN THẦY CÔ

 

‘Ngày Thầy Giáo’ một ngày vinh công!

Thiên chức làm thầy rực ánh hồng

Soi sáng trí tâm hòa cuộc sống

Giữ gìn văn hóa hợp non sông

Tri ân xây dựng chung nòi giống

Nghĩa cả khắc ghi khắp cõi lòng

Học lễ các em hãy chú trọng

‘Ngày Thầy Giáo’ một ngày vinh công!

 

Hải Rừng

20/11/2024



3./ : CÔNG LAO THẦY CÔ GIÁO

Thầy cô năm tháng đã dày công,
Tánh hạnh nêu gương sáng rực hồng.
Bài soạn chỉnh chu biên luyện kỷ,
Giảng trình xác thực dựng bền sông.
Bình yên nét bút bung thanh thoát,
Vững trí giồi trau thỏa nguyện lòng.
Cố học trò nhanh chân đạt điểm,
Thầy cô năm tháng đã dày công.
HỒ NGUYỄN (21-11-2024)




NHỮNG TẤM LÒNG VÀNG - Bài Cảm Ơn Của Nhà Giáo Hồ Thị Đậm

Ảnh 1/1/ 2014:Đỗ văn Tú (K.1),Hồ Thị Đâm (CT)Tô Ngoc Sương K.9 và Pham Thi Phương CT hop SP Saigon

Những tấm lòng vàng 

 Tôi tên Hồ thị Đâ ̣m, năm nây đượ c 86 tuổi. Cấm ơn Trời Phâ ̣t cho tôi sống tới tuổi nầy. Tôi bê ̣nh nâ ̣ng hơn mô ̣t năm nây, bị ung thư phổi ở giâi đoan cuối, bấc sĩ cho biết lầ tế bầo ung thư đẫ di căn tùm lum rồi, cố lễ vì tuổi tấc của tôi nên bấc sĩ không trị bê ̣nh phổi cho tôi, tôi cố thể chết bất cứ lúc nầo. Nầm trên giường bê ̣nh tôi thấy rõ mình là người có phước vô cùng. 

Mâc dù tôi ngồi không vững nhưng tôi cố gấng ngồi viết bầi nầy đểcấm ơn những ân nhân của tôi. Ban bè ở xa, người nầo biết tin tôi bê ̣nh nâ ̣ng, hộ đều gội hổi thăm nhiều lần, như vợ chồng cô Tú(Quý), cô Vân (chú Khấnh), chú Dũng Trần, cô Bậch Mai Trần, cô Thao Lê, vợ chấu Linh (chị Tuyết), Cô Sang (thầy Xưâ), cô Huỳnh thị Liễu ở Viê ̣t nam cứ vầi ngầy thì email thăm vầ chúc tôi mau bình phục. Cấc bận ở gần đến thăm và tâ ̣ng quầ, cố nhiều bận đưâ cẩ chồng lẫn con thăm tôi, như giâ đình của cô Lan (chú Công), giâ đình chú Tùng, cô Văn, giâ đình cô Lê ̣, cô Hương, chấu Mai vầ hai con, vợ chồng chấu Huân, vợ chồng chấu Tú, giâ đình của chị Lân (người đồng hương của tôi). Cồn nhầ thờ Tin Lầnh ở Louislille nơi tôi dậy chữ Viê ̣t, hộ đến thăm tôi nhiều lần, cố khi mô ̣t lần đi, hộ rủ nhâu đi cả bốn năm người. 

Mô ̣t hôm có ba bạn (Cô Khanh, cô Thầnh, cô Vân) lầm chung trong hẫng may Enro với tôi, cẩ mấy năm nây tôi không gâ ̣p, bây giờ gâ ̣p lậi, tôi mừng biết bao. Ngoầi những người bận cũ của tôi, những người đi tu nghiê ̣p sư phậm ở Cali (cô Đầo Thi, cô Vân Lê.....) Em học trồ cũ lẩ Nguyễn thanh Phong (phống viên nhầt bấo Viễn đông. Chấu Hanh (anh của chấu Mai), chấu lầm viê ̣c ở Tiểu ban khấc, chấu cũng gởi quà  tâ ̣ng tôi. Tôi mấc nợ nhiều người quấ. Tôi xin chân thầnh cấm ơn cấc bận rất nhiều. Có nhiều bận (chị  HầthịNết, chịLê thịQuyên, cô Nhẫn, cô Nga ở Dallas, cô Muô ̣i ở Taxas) gọi tôi nối thâ ̣t cẩm đô ̣ng. Ngầy nầo tôi cúng, tôi cũng cầu nguyê ̣n cho chịmau bình phục.

 ***

 Cô Nghiê ̣p , người bận thân của tôi cùng cô con gấi không ngai đường xá xa xôi, lấi xe sấu tiếng từ Atlanta đến thăm tôi đến hai lần. Tôi rất ấi ngậi. Tôi cẩm đô ̣ng vầbiết ơn cô vầ chấu biết bao.

 ***

 Đâ ̣c biê ̣t lầkhi tôi ở viê ̣n dưỡng lẫo về nhầ, tôi đọc email thấy chị Lê kim-Chi email cho tôi giấy nhâ ̣n xết của ông Fofessor Phillip Hamilton vềcuốn sấch Textbook for children from 5- 7 years old (Sấch nầy do tôi vầ chấu ngoai tôi lầ Jennifer cùng thự c hiê ̣n), ông Professor Phillip Hamilton lầ chairman history của mô ̣t trường Đậi hộc ở Virginia, lầ ông thầy người Mỹdậy chị Lê kim-Chi, chị lâ bận hoc của tôi thời thơ ấu. Chị giổi lấm, sau khi vềhưu, chị đi hoc vầ chị cố hai bầng Master.

 Tôi chỉtâ ̣ng cuốn Textbook đểchị lầm kỷ niê ̣m, nhưng chịtự ýnhờ ông thầy người Mỹcủa chị Edit sấch giùm tôi, chị cũng im lâ ̣ng không cho tôi biết, đến chừng ông thầy “EDIT” xong, thầy email cho chị, rồi chị email lậi cho tôi. Thâ ̣t bất ngờ, lầmón quà quý giá từ trên trời rơi xuống. Khi tôi độc lời khen cuốn sấch của Sir Professor Phillip Hamilton, tôi rất cẩm đô ̣ng, lúc nào chị Kim-Chi cũng thương tôi chẳng khác nào người chị lo cho đứa em của chị vậy. Mâ ̣c dù ông thầy không biết tôi lầ ai, thầy sẫn lồng giúp đỡ. Nhờ thầy edit cuốn sấch, lầm cho sấch của tôi cố giấtrịhơn nhiều. Tôi không biết nói những lời nào tốt nhất để tỏ hết lòng biết ơn của mình với ông thầy người Mỹ đáng kính và người bạn thân yêu của tôi. Tôi thâ ̣t may mấn cồn sống, tôi bê ̣nh nâ ̣ng lấm, nếu tôi chết trong nhầ dưỡng lẫo, thìtôi không biết đượ c lòng tốt của người bạn vàng và lòng tốt vô biên của ông thầy người Mỹ xa lạ đã EDIT giùm cuốn sách của tôi dầy đến 255 trang. *** 

 Cô Phước Phậm, người thân đồng hương của tôi, cô đậy môn toấn rất giổi. Trước năm 1975 cô dậy nhiều trường như trường Trung hộc Hồng Ngự , sau cô lâ ̣p giâ đình vầ dậy ở Saigon ở những trường Trương tấn Bửu, Vỗvăn Tần vầ trường Trung hộc Đôần Kết, Cô lầ mô ̣t giáo sư dạy giỏi và có lương tâm chức nghiệp, nên nhiều người biết cô và họ rất kính mến cô. Riêng tôi, cô xem tôi như lầngười trong thân tô ̣c. Tôi bê ̣nh nâ ̣ng, hầng ngầy cô hay trồ chuyê ̣n với tôi cho tôi vui, cô lo lấng cho tôi từ chút. Cô thường nhấc nhở tôi những gìcần thiết mầngười bê ̣nh phẩi lầm, giúp cho bê ̣nh nhân mau bình phục. 

 ***

 Muốn cho hai tay cố hoật đô ̣ng thường xuyên, tôi đân ấo, lúc đầu tôi đân cấi ấo ngấn tây chô đứa chấu ngoậi đâng hộc y khôâ năm thứ hai tậi trường đậi hộc Lousville, mấy ngầy sau chấu đến thăm tôi, chấu nối. “Bà ngoại con đã mặc cái áo đan của ngoại cho vào lớp học của con rồi.” Tôi ngậc nhiên nối “Con điên rồi sao mà con mặc áo len vào lớp trong mùa hè nóng bức như thế nầy, không sợ bạn con cười con sao?” Cháu đáp: “Con mặc áo vào lớp con với ý muốn là con khoe với bạn con rằng, cái áo nầy rất quý, vì bà ngoại tao đan áo cho tao trong khi bà bệnh rất nặng, không đi đứng được, bà nằm một chỗ, bà đan cho tao đấy.

  Tôi cố chị bận rất thân cùng hộc chung với tôi thời hộc trung hộc, hâi đứa cố biết bao kỷ niê ̣m dễ thương của thuở hộc trồ. Chị lầ Cung Mô ̣ng-Giao, em của nhậc sĩCung Tiến (anh Cung thúc Tiến). Sau 30-4-75 vầi năm, cố dịp đi Sầigon, tôi cốtranh thủđi thăm chị, đượ c biết giâ đình chịđẫvượt biên, tôi buồn quấ, nghĩmình đẫmất chịluôn từ dậo ấy. Sau vầi năm định cư ở Mỹ, tôi hổi thăm nhiều bận bề nhưng không âi biết tin vềchị, cuối cùng tôi cố liên lậc đượ c thầy dậy văn của chúng tôi lầthầy Nguyễn quýBổng, may mấn quấ, thầy biết sốphone của chị. Mấy năm nây tôi với chịliên lậc với nhâu thường xuyên. Khi tôi bê ̣nh nâ ̣ng, lúc tỉnh tấo, tôi gội cho chịhay tin tôi lâm trộng bê ̣nh. Khi biết tin nầy, chị nối chị sễquâ thăm tôi, tôi nối với chị lầ chị ở Dallas (TX), tôi ở Louisville (KY), cấch nhau xa lấm, nối chuyê ̣n với nhau qua phone cũng đượ c. Nhưng chịcũng nhất định đi thăm tôi. Người con trai và cô dâu thay phiên nhau lái xe đưa chị đi, có đứa cháu nội thật dễ thương đi theo thăm tôi nữa. Tôi cẩm đô ̣ng biết bao, chịquấlớn tuổi, ngồi xê trên mười tiếng đến thăm bận cũ. Tôi thật ái ngại vì hai cháu, phải lái xe suốt hai ngày hai lượt đi và về, tranh thủ về kịp để ngày thứ hai còn phải đi làm việc. Đứa cháu nội cũng vất vả ngồi xe đi trên đường dài cùng bà nội. Thấy cấc con quấ bâ ̣n rô ̣n, vừa lầm viê ̣c vừa vất vẩ nuôi tôi, nên lúc cồn ở bê ̣nh viê ̣n tôi đồi ở nhầdưỡng lẫo. 

Sâu mười ngầy ở đố, cấc con tôi quyết định đưâ tôi vềnhầ, nên chịGiao đến thăm tôi tậi nhầ con tôi. Tôi không cố gìđểtâ ̣ng chị, sẫn cốmô ̣t cấi ấo len tôi vừa mới đân xong, tôi tâ ̣ng chị. Áo nầy không đệp, vìtay tôi yếu nên đường chỉkhông đều, tôi thúthâ ̣t với chị lầtôi đân đểtâ ̣p cho tay cho mậnh hơn nên ấô không đệp. (Mấy thấng đầu khi bê ̣nh, tay tôi yếu lấm, không thểxúc cơm ăn đượ c, vầkhi tâ ̣p đân ấo trở lậi tay tôi yếu đến đổi khó khăn lấm mới kếo sợi chỉqua cây kim đân, nên mũi đân không đều, cấi ấo trông không đệp chút nầo, hơn nữa phẩi nầm đân, thâ ̣t khố cho tôi. Nhưng nhờ tâ ̣p luyê ̣n mỗi ngầy, nên hôm nay tôi đân dễdầng hơn.)

 Vầi thấng sau, tôi nhâ ̣n đượ c mô ̣t mốn quầ của chị Giao, đố lầ cấi ấo đan ngấn tay. Áo chị đân rất đẹp. Tôi vô ̣i gội cấm ơn chị. Tôi nối “Tôi bê ̣nh, nầm mô ̣t chỗ, không cần mâ ̣c ấo len, chị phẩi vất vẩ mất cẩ vầi tuần lễ để đan ấo cho tôi, tôi ấi ngậi lấm.” Chị nối, “Tôi đan áo cho chị với ý muốn là trước khi chết, chị nhờ con chị đem theo cho chị. Tôi cũng nhờ con tôi đem áo của chị đan theo cho tôi, với hai cái áo đan tay nầy, chúng ta dễ nhận ra nhau để làm bạn thân ở kiếp sau nữa nhé.” Nghe chị nói nước mất của tôi chẩy dầi..... thương chịbiết bao.   


Xem Thêm  :  🌹GIỚI THIỆU SÁCH HỌC TIẾNG VIỆT MỚI IN CỦA CGC .HỒ THỊ ĐẬM

   🌹🌹Cô giáo tôi - Thơ Văn Phan

🌹🌹🌹  Xin Giới Thiệu 1 trang trong :Sách Học Tiếng Việt của GV Hồ Thị Đậm ,xuất bản tại Mỷ

Trang Tho HD :KIẾP SAU TA HỨA .., THÔI NHỚ AI, ĐƯA ANH , ĐI QUA.,KHÔNG GẶP LAI..

 

1./ SAU TA HỨA ..

💕
Dù mai người bỏ con đò
Bến kia vẫn nhớ... vẫn vò võ trông
Chiều về nắng tắt ven sông
Nhớ người tri kỷ má hồng nhạt phai
Người ơi! Xin chớ đỗi thay
Lời thề thệ hãi yêu hoài ngàn năm
Kiếp nầy... chim cá biệt tăm
Kiếp sau...ta hứa trăm năm cùng người
.HD 13/11/2024


2./ THÔI NHỚ AI💕

Người hởi ! Làm sao quên được đây
Trong tôi nỗi nhớ quá đong đầy
Làm sao quên được ngày hôm ấy
Để thấy lòng mình thôi đắng cay
Người hởi ! Làm sao quên được đây
Quên luôn tình ấy tháng năm nầy
Quên luôn lời hứa yêu nhau mãi
Để thấy trong lòng...thôi nhớ ai
HD 13/11/2024

3./ ĐƯA ANH

Đưa anh về cuối trời xa
Mà sao lại thấy lệ nhòa trong đêm
Nhớ nhau giờ biết đâu tìm
Đưa anh mà thấy lệ mềm đôi môi
Anh về bỏ lại mình tôi
Tìm trong kí ức bồi hồi nhớ nhau
Đưa tay trả lại tình trao
Mà sao mà thấy nhói đau trong lòng❤️
HD 14/11/2024

4./ 
ĐI QUA

Khi cuộc tình đi qua
Chỉ còn lại ...
Trong ta là nỗi nhớ
Khi cuộc tình tan vỡ
Chỉ còn lại...
Nỗi buồn...
Muôn thuở ở trong nhau...
HD 14/11/2024


5./ KHÔNG GẶP LẠI

Lỡ mai ta sẽ không gặp lại
Xin nhớ bên nhau những tháng ngày
Trọn đạo vợ chồng ngàn năm mãi
Trong lòng muôn kiếp chẳng hề phai...
HD 18/11/2024

BI KỊCH CỦA GIA ĐÌNH NHÀ VĂN DOSTOYEVSKY SAU CÁCH MẠNG THÁNG MƯỜI 1917

 Hôm nay là sinh nhật lần thứ 203 của F. Dostoyevsky.( 11/11/ 1921 )

Ảnh 1872


Nhà văn Nga vĩ đại Fyodor Dostoyevsky (1821-1881) qua đời năm 1881, vợ ông, bà Anna Grigoryevna, mất năm 1918, sau ông 37 năm. Trong số 4 người con của họ, 2 người mất lúc nhỏ, chỉ còn lại con gái Lyubov và con trai Fyodor mất vào những năm 1920. Nhưng hiện có rất ít thông tin về cuộc đời họ trong thời gian nổ ra cuộc Cách mạng tháng 10 Nga năm 1917 và sau đó.
Tháng 4 năm 1917, bà Anna Grigoryevna quyết định lui về sống tại một trang ấp nhỏ gần Adler (Sochi) để tránh các cuộc bạo loạn. Tuy nhiên, tại đây bà cũng không tránh khỏi. Người làm vườn cũ vốn là một kẻ đào ngũ, tuyên bố rằng hiện nay ông ta là chủ nhân thực sự của trang ấp vì là "người vô sản".
Sau đó, Anna Grigoryevna chạy tới thành phố Yalta (Crimea), nơi bà có một ngôi nhà riêng. Nhưng bà cũng không thể sống ở đấy - ngay trước khi bà đến, ngôi nhà bị cướp mấy lần và hai người phụ nữ ở nhờ đã bị giết.
Một trong hai phụ nữ bị bổ rìu vào đầu, máu bắn tung tóe lên bức tượng bán thân bằng đá cẩm thạch của nhà văn đặt ở hành lang. Anna Grigoryevna quá sốc trước những gì đã xảy ra đến nỗi bà không còn đủ sức bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà của mình. Bà qua đời tại khách sạn "France" ở Yalta vào mùa đông năm 1918 vì bệnh sốt rét.
Con trai của Dostoyevsky, Fyodor (1871-1921), tốt nghiệp hai khoa của Đại học Dorpat (Estonya) - luật và khoa học tự nhiên, trở thành chuyên gia nuôi ngựa. Ông là người hay tự ái và hiếu thắng, luôn luôn coi mình là nhất. Ông từng thử sức viết văn, nhưng thất bại.
Theo hồi ức của con trai ông ta, Andrey Dostoevsky (tức cháu nội của nhà văn), khi vận chuyển thư viện của Dostoyevsky do Anna Grigoryevna để lại từ Crimea đến Moskva, Fyodor suýt bị các nhân viên mật vụ bắn chết vì nghi chở hàng lậu. Fyodor qua đời ở Simferopol. Người con trai cả của ông, cũng tên là Fyodor, có tài năng âm nhạc, làm thơ và vẽ tranh, bị chết đói (có thông tin là vì bệnh) năm 16 tuổi.
Cô con gái cưng của nhà văn, Lyubov (1868-1926), theo hồi ức của những người đương thời, vốn "kiêu căng, ngạo mạn và khó tính". Bà ta không những không giúp mẹ lưu danh tên tuổi của Dostoyevsky mà lúc nào cũng vỗ ngực tụ xưng là con gái của nhà văn nổi tiếng, về sau hai mẹ con chia tay nhau. Năm 1913, trong một chuyến đi nước ngoài để chữa bệnh, bà ta ở lại luôn và đổi tên là Ema.
Ema viết cuốn sách “Dostoyevsky trong hồi ức của con gái” mà theo hầu hết các nhà viết tiểu sử, đầy rẫy những sai sót và nhận định gây tranh cãi. Cuộc sống riêng tư của bà không suôn sẻ. Bà mất năm 1926 vì bệnh bạch cầu tại thành phố Bolzano của Ý.
Đại diện cuối cùng của dòng họ Dostoyevsky là Dmitry Dostoyevsky (chắt của nhà văn), sinh năm 1945, hiện sống ở Saint-Petersburg. Ông ta là tài xế tàu điện và suốt đời làm việc trên tuyến đường 34 của thành phố.
TRẦN HẬU
(Ảnh: Bà Anna Grigoryevna và hai con Fyodor (trái), Lyubov (phải))

TÂM SỰ - Thơ Hồ Nguyễn và Bài Họa Của Các Thi Hửu

TÂM SỰ Không biết đông về ai nhớ ai? Thu đi biền biệt bóng lưu hoài. Cửa ngoài tuyết phủ se se lạnh, Sân trước lá vàng vắng vắng bay. Mail t...