Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

Chuyện Hai Người Đàn Ông Và 1 Phụ Nữ

2 người đàn ông và 1 phụ nữ qua đêm trong một nhà, 9 tháng sau chuyện khó ngờ đã xảy ra!

Inline image

Không còn cách nào khác, hai người đàn ông buộc phải dừng xe trước một ngôi nhà xin ở nhờ qua đêm. Và chuyện xảy ra 9 tháng sau đó khiến chúng ta ngỡ ngàng, suy ngẫm.
 Ngủ nhờ 
Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra vào một ngày mùa đông năm 1966 ở nước Mỹ.
Jack quyết định cùng người bạn thân của mình là Paul đến Texas trượt tuyết. Hai người tự lái xe đi.
Sau khi xe di chuyển được vài tiếng, họ bất ngờ gặp phải một trận bão tuyết đáng sợ. Không còn cách nào khác, hai người quyết định tạm dừng, đỗ xe trước cửa một nông xá, hỏi nữ chủ nhân diện mạo mĩ miều liệu cô có thể cho họ ngủ lại một đêm hay không.
Người phụ nữ giải thích: "Chồng tôi mới mất cách đây không lâu, nếu để hai vị ở lại trong phòng của tôi, tôi sợ hàng xóm sẽ đàm tiếu."
Nghe vậy, Jack liền nói: "Cô đừng lo, chúng tôi có thể ngủ trong nhà kho chứa đồ. Ngày mai khi mặt trời mọc chúng tôi sẽ đi ngay."
Nữ chủ nhân đồng ý với phương án này. Trước khi đóng cửa, cô liếc nhìn Paul, ánh mắt đầy ý tứ…
Buổi sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, hai người bạn tiếp tục lên đường.
9 tháng sau, Jack nhận được một lá thư đến từ Texas. Sau khi mở thư ra, anh nghĩ vài phút mới ý thức được rằng lá thư đó đến từ người quả phụ làm nghề luật sư mà anh và Paul đã nhờ cậy trước đây.
Jack gọi điện cho bạn: "Paul, cậu còn nhờ người quả phụ xinh đẹp trong nông trang mà chúng ta đã ở nhờ không?"
"Ừ, tôi vẫn nhớ", đầu dây bên kia trả lời.
"Đêm đó cậu đã dậy và qua phòng ngủ của cô ấy đúng không?"
"Đúng… Tôi thừa nhận tôi đã làm thế".
Jack tiếp tục hỏi: "Có phải cậu đã dùng tên và địa chỉ của tôi và không cho cô ấy biết tên thật của cậu?"
Mặt Paul đỏ gay, trả lời bạn: "Ừ, tôi đã làm vậy."
Lúc này, Jack mới tiếp tục nói: "Cảm ơn cậu! Cô ấy vừa qua đời và để tất cả tài sản lại cho tôi".


(Hoa Huỳnh chuyển)

Thơ Xướng Họa : MIỀN TÂY ĐỒNG THÁP (Mai Thắng,Mai Xuân Thanh)

 
Miền Quê Đồng Tháp

(tung hoành trục khoán)
Đất ruộng phèn nâu sen bát ngát
Quê vùng hạc đỏ nước mênh mông

Đất lành nổi đậm chất nhà nông
Ruộng lúa bao la trải ngập đồng
Phèn dậy giữa mùa nung nắng hạ
Nâu choàng lớp mặt đổ nguồn sông
Sen đài soi bóng khung trời rộng
Bát gạo truyền mơ sắc lụa hồng
Ngát tỏa hồn thiêng ân tạo dưỡng
Quê vùng hạc đỏ nước mênh mông

Mai Thắng - 170710


 Bài Hoạ: 
Miền Tây Lục Tỉnh

Trà Vinh hương cốm mùi thơm ngát
Địa lợi nhân hoà lúa mênh mông...

Cuốc bẩm cày sâu đất phú nông
Đến mùa lúa chín gặt ra đồng
Triều dâng nước mặn xuôi về biển 
Thủy lợi khử phèn chảy xuống sông
Lục tỉnh đồng bằng kho gạo lớn
Miền Tây vựa thóc nắng mai hồng
Viễn Đông Hòn Ngọc vang danh tiếng
Địa lợi nhân hoà lúa mênh  mông! 

Mai Xuân Thanh 

Ngày 11 tháng 07 năm 2017


Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Hà Lan nghiên cứu làm đường bằng nhựa tái chế với triển vọng 3 lợi ích (Từ tinhhoa.net)

Nhựa tái chế được xem là có nhiều ưu thế hơn đường nhựa bê tông, và là một công nghệ xanh giúp cải thiện môi trường sẽ được Hà Lan triển khai vào 3 năm tới.

Hà Lan hiện đang đứng trước cơ hội trở thành quốc gia đầu tiên trên thế giới sở hữu những con đường làm bằng vật liệu “tuy cũ mà mới”. Ba trong số những lợi ích mà giải pháp này đem tới, đó là xanh hơn, nhanh hơn và đáng tin cậy.
Nhựa tái ché,
Cụ thể, đây là công nghệ hiện đang được nghiên cứu tại thành phố Rotterdam, sử dụng nhựa tái chế từ chất thải chai nhựa để trải đường thay thế cho nhựa đường. Sáng chế này được đánh giá là có lợi cho môi trường và giảm thiểu mặt hạn chế của đường bê tông.
Vừa tránh được ổ gà, lại vừa bảo vệ môi trường
Nhựa tái ché,
Chủ đầu tư dự án – công ty xây dựng Hà Lan là VolkerWessels tiết lộ, họ đã lên kế hoạch xây dựng một bề mặt đường được làm từ nhựa tái chế, có thể chịu đựng mức nhiệt lớn, yêu cầu về bảo trì đường sá ít hơn so với nhựa đường hiện nay.
Trong đó, tiến độ xây dựng nhanh chóng, không tốn quá nhiều công sức, nhân lực, là những ưu điểm tuyệt vời của giải pháp làm đường này. Bởi theo VolkerWessels, hệ thống đường sá mới có thể được đưa vào sử dụng ngay trong vài tuần, không cần phải mất tới vài tháng.
Ban đầu, các đoạn đường bằng chai nhựa sẽ được đổ sẵn trong một nhà máy, sau đó mới được vận chuyển tới nơi cần thiết, giảm bớt công đoạn xây dựng tại chỗ.
Vật liệu xây dựng nhẹ cũng là một ưu điểm trong việc vận chuyển, thi công, lắp ráp. Những làn đường này có cấu trúc xung quanh là một hệ thống rỗng giúp lắp đặt dây cáp và ống dẫn tiện ích được thuận tiện hơn.
Nhựa tái ché,
Thời gian thi công ngắn hơn và ít phải bảo dưỡng hơn sẽ hạn chế tình trạng tắc nghẽn giao thông khi thi công công trình, bởi độ bền của nó gấp 3 lần đường từ bê tông.
Các bề mặt nhựa sẽ có thể chịu được nhiệt độ từ -40° C đến 80° C, và đồng thời giúp giảm thiểu lượng khí thải CO2 từ nhựa đường.
Được biết, mỗi năm đường bê tông tại Hà Lan tạo ra 1,6 tỷ tấn khí thải CO2, chiếm 2% tổng khí thải CO2 do việc lưu thông đường bộ gây ra. Vì vậy, đường từ nhựa tái chế khá thân thiện với môi trường, không chỉ giúp xử lý rác thải mà còn giảm thiểu khí thải.
Làm đường nhựa tái chế bằng chính sách bền vững
Rolf Mars, một nhân viên cấp cao thuộc công ty xây dựng VolkerWessel, khẳng định: “Nhựa có mọi lợi thế so với việc xây dựng đường xá hiện thời, kể cả việc thi công và bảo dưỡng”.
Hiện tại, dự án bằng đường nhựa vẫn đang ở giai đoạn nghiên cứu. Nói cách khác, đây vẫn là một ý tưởng trên giấy tờ, và còn chờ cả một quá trình chế tạo và thử nghiệm nhằm đảm bảo độ an toàn trong các điều kiện ướt và trơn trượt.
Tuy nhiên, Mars và người dân cũng đang hy vọng sẽ có một tuyến đường hoàn toàn bằng nhựa đầu tiên trong vòng 3 năm tới với công nghệ độc đáo và vô cùng hữu ích này.
Đặc biệt thành phố Rotterdam – nơi thỏa sức sáng tạo của Hà Lan, luôn ủng hộ mạnh mẽ công nghệ bền vững, tỏ ra hứng thú với cuộc thử nghiệm.
Nhựa tái ché,
“Chính quyền Rotterdam rất cởi mở, họ sẵn sàng đón chào ý tưởng sáng tạo trên. Đường từ nhựa tái chế rất phù hợp đối với chính sách bền vững của thành phố và Rotterdam đã tuyên bố ủng hộ dự án”, ông Mars cho biết.
Được biết nếu công nghệ làm đường từ chai nhựa tái chế thành công, thì sẽ mang lại những ưu điểm lớn hơn rất nhiều so với đường bê tông hiện tại. Không chỉ về độ bền, công sức, nhân lực thi công công trình mà còn liên quan đến việc bảo vệ môi trường, là một hướng đi tích cực góp phần bảo vệ môi trường chung.
Theo genk

Bí quyết sống lâu của 6 người cao tuổi nhất thế giới, số 1: ‘Thể thao là tên giết người’

Sống thọ và sống khỏe là điều mà con người luôn khao khát. Có người còn khao khát trường tồn mãi mãi cùng thời gian để được nhìn ngắm sự thay đổi và biến hóa của vạn vật, của đất trời. Tuy nhiên, năng lực của con người chỉ cho phép họ sống trên đời trong một khoảng thời gian hữu hạn.
Bài viết sau đây sẽ mang đến một số chia sẻ của những người sống thọ nhất trên thế giới, đồng thời cũng hé lộ cho bạn bí quyết của việc sống khỏe, sống hạnh phúc.
1. Ông Hermann Dornemann, 111 tuổi
Ông Hermann mất năm 2005. Khi đó ông là người cao tuổi nhất ở Đức. Bí quyết sống lâu của ông chính là làm những việc mà người ta cho rằng không nên làm.

Hermann sinh ở thành phố Essen, uống bia đen của Đức mỗi ngày, không tập luyện thể thao và chưa bao giờ đi du lịch. Thể thao là tên giết người” là phương châm của ông. Ông còn uống cả nước nấu từ khoai tây mỗi ngày để bổ sung vitamin. Ông qua đời vì bị viêm phổi vào ngày 3 tháng Ba năm 2005.
2. Bà Misao Okawa, 117 tuổi


Bí quyết sống thọ của bà Misao đó là “Bạn phải học cách thư giãn”.
“Hãy ăn và uống và bạn sẽ sống lâu” là bí mật bà Misao đã tiết lộ trong lần phỏng vấn vào dịp sinh nhật 116 tuổi của bà. Trong những ngày cuối cùng, bà sống trong một trại dưỡng lão và ăn đầy đủ ba bữa mỗi ngày và ăn nhiều món mà bà yêu thích.
Bà Misao coi trọng cuộc sống thanh thản, tự do và không có áp lực. Bà khuyên mọi người rằng: “Bạn phải học cách thư giãn”. Người phụ nữ Nhật Bản này mất vào ngày 1 tháng 4 năm 2015 khi đã 117 tuổi, là một trong những người sống lâu nhất thế giới.
3. Bà Jeralean Talley, 116 tuổi

“Hãy đối xử với mọi người như cách bạn mong muốn họ đối xử với bạn, đó là cách sống của tôi.”
Sau khi chồng mất, bà Jeralean ở Michigan sống với con gái và thích chơi đùa với đứa chắt trai. Người phụ nữ này luôn quan tâm đến việc sống hoà thuận với những người khác. Bí quyết sống lâu của bà là: “Hãy đối xử với mọi người như cách bạn mong muốn họ đối xử với bạn, đó là cách sống của tôi.”
4. Bà Susannah Mushatt, 116 tuổi


Rốt cuộc, bạn chỉ già khi bạn nghĩ mình đã già.
Sinh ra ở New York, bà Susannah thích ăn trứng bác, thịt xông khói và một bữa sáng no nê. Bà bị mất thị lực vì bệnh thiên đầu thống, nhưng điều này đã không thể ngăn chặn bà tận hưởng cuộc sống. Thậm chí khi sống đến hơn 110 tuổi, bà vẫn còn thích những món đồ điệu đà.
Bà nói: “Bạn không bao giờ quá già để mặc những thứ bạn yêu thích”. Lời tuyên bố này có thể được coi là không bình thường đối với một người ở độ tuổi bà, nhưng lại truyền cảm hứng mãnh liệt cho tất cả phụ nữ trên thế giới. Rốt cuộc, bạn chỉ già khi bạn nghĩ mình đã già.
5. Ông Mbah Gotho, 146 tuổi
Cho tới nay ông là người từng sống lâu nhất thế giới. Mbah ở Indonesia sống lâu hơn 4 người vợ, 10 người anh em và tất cả con cái mình. Ông mất ngày 30 tháng 4 năm 2017 ở tuổi 146. Làm sao ông có thể sống lâu như vậy?

Theo ông, bí quyết để sống lâu là luôn kiên nhẫn và trong trường hợp của ông còn vì “luôn có những người yêu mến và chăm sóc tôi”.
6. Bà Violet Brown, 117 tuổi
Người phụ nữ Jamaica sinh năm 1900 hiện nay là người sống thọ nhất thế giới. Thói quen ăn uống của bà không có gì đặc biệt.

Trong một cuộc phỏng vấn, bà đã nói: “Thành thực mà nói, khi mọi người hỏi tôi ăn uống thế nào mà sống lâu vậy, tôi nói với họ là tôi ăn mọi thứ, trừ thịt lợn và thịt gà, và tôi không uống rượu rum và những đồ ăn có rượu rum”. Con trai bà, Harold Fairweather, chết ở tuổi 97 và được đánh giá là người già nhất vẫn sống với người mẹ.
***
Có thể thấy, phần lớn những người sống thọ trên thế giới đều có những điểm chung, đó là vui vẻ, điều độ, lạc quan và tốt bụng. Kỳ thực, những quan niệm về lối sống thọ của con người hiện đại dường như khác xa người xưa. Ngày nay mọi người coi việc bổ sung dưỡng chất, ăn uống đầy đủ, tập luyện thể lực là phương pháp để kéo dài tuổi thọ.
Nhưng người xưa lại cho rằng việc hàm dưỡng một tâm hồn thanh tịnh, một trái tim thuần khiết, một nội tâm phong phú mới chính là chìa khóa dẫn đến cuộc sống hạnh phúc và trường thọ. Người xưa coi trời đất thiên địa là một đại vũ trụ, cơ thể con người là một tiểu vũ trụ, vì vậy họ chú trọng tu dưỡng thân tâm, sống lành mạnh, thanh đạm hòa hợp với tự nhiên.
Thực tế, con người là một phần của vũ trụ. Vì vậy, chỉ cần có thể sống thuận theo tự nhiên, thuận theo những đặc tính của vũ trụ, con người tự sẽ có một thân thể khỏe mạnh, tinh thần hòa ái và cuộc sống hạnh phúc, bình an.
Xuân Dung – Tịnh Thủy
( Đại Kỷ Nguyên )

Xem thêm :10 kẻ thù của bộ não

Thơ Xướng Họa/ Đề tài là hai câu thơ của Cao Bá Quát (Mai XThanh , Mai Thắng)

 Thơ Xướng Họa/ Đề tài là hai câu thơ của Cao Bá Quát (Mai XThanh & Mai Thắng)


Một chiếc cùm lim chân có đế
Ba vòng xích sắt bước thì vương
CAO BÁ QUÁT
(Mỗi chữ câu trên là chữ đầu của 7 
câu thơ & câu dưới trong thơ Cao
Bá Quát là câu 8 của bài thơ)
Nay kính
Mai Xuân Thanh
    
Một đời, nghĩ kỹ thật đau thương 
Chiếc bách giữa dòng quá chán chường
Cùm nhốt trong tù lâu bệnh tật
Lim lìa rừng thẳm cũng tai ương
Chân phương mộc mạc là phong cách
mặt tương thân trải đoạn trường 
Đế mất ngôi rồi thân chẳng kể
Ba vòng xích sắt bước thì vương !

Mai Xuân Thanh
Ngày 23 tháng 07 năm 2017


KHÍ KHÁI CHU THẦN*
 
Thể : tung hoành trục khoán
Câu khoán: thơ Cao Bá Quát
MỘT CHIẾC CÙM LIM CHÂN CÓ ĐẾ
BA VÒNG XÍCH SẮT BƯỚC THÌ VƯƠNG
Đối: giao cổ 4/3 cặp luận*
 
Một đời trí sĩ chịu tai ương
Chiếc bút thi nhân khởi đoạn trường
Cùm xích con tim không vướng bận
Lim xiềng khối óc chả buồn thương
Chân cài lý tưởng mang tình trọng
nghĩa hàm ân tỏ chí cường
Đế hiển uy thần luôn túc trực
Ba vòng xích sắt bước thì vương!

     Mai Thắng - 170724
 
* Ghi chú:
1. Chu Thần là tên hiệu của Cao Bá Quát
2. Cặp thực chơi theo giao cổ đối ngắt nhịp 4/3
Chân cài lý tưởng / mang tình trọng
Có nghĩa hàm / ân tỏ chí cường

Bi kịch của những người may mắn!

Theo một thống kê tại Mỹ, có tới 70% số người trúng xổ số đã tiêu tán tài sản của mình trong vòng 7 năm. Không chỉ vậy, họ nhận được những kết cục bi thảm, thậm chí có người đã chết. Các nhà tâm lý học cho rằng, khoản tiền lớn từ giải thưởng đã tạo ra cú sốc về thu nhập từ trên trời rơi xuống. Điều này đã làm thay đổi nhanh chóng cách sống của những người nhận giải.
Không chỉ vậy, họ còn bị làm phiền những người thân, bạn bè xung quanh. Tuy nhiên điều đó không phải là tất cả những điều tồi tệ sẽ xảy ra khi bạn trúng số.
Ronnie Music Jr trúng giải xổ số hơn 60 tỷ đồng tại Georgia. Thay vì nghỉ ngơi tiêu tiền thưởng, người đàn ông 44 tuổi này đã buôn bán ma túy. Ông ta bị cảnh sát bắt năm 2015 và kết án 21 năm tù.


xổ số, trúng xổ số, tỷ phú xổ số, kết cục bi thảm
Ác mộng khi trúng xổ số trăm tỷ
Một trường hợp khác là Abraham Shakespeare trúng hơn 600 tỷ đồng vào năm 2006. Cuộc sống của ông đã bị đảo lộn bởi nhiều khoản vay của bạn bè không bao giờ được trả lại. Trong vòng một năm, ông đã tiêu tán hết 30 triệu USD. Chưa kể, ông còn bị một phụ nữ lừa tiền. Trước khi qua đời, ông đã tỏ ra hối tiếc nói với mẹ mình rằng: “Giá mà con không trúng xổ số”.
Cũng cùng một kết thúc bi thảm, Ibi Roncaioli đã có cuộc sống xa hoa sau khi trúng giải 5 triệu USD vào năm 1991. Tuy nhiên, người phụ nữ này đã giấu chồng khoản tiền lớn để chi tiêu cho cá nhân. Ibi Roncaioli đã dùng số tiền cho con riêng, ăn chơi cờ bạc. Sau đó, cô đã tử vong tại nhà riêng.
Michael Carroll (người Anh) một công nhân thu gom rác đã trúng giải 15 triệu USD. Ông đã tiêu tán số tiền này vào cờ bạc, rượu chè, mại dâm. Đến năm 2009, ông đã không còn một xu nào, trở về với công việc của một nhân viên thu gom rác. Nói về khoản tiền trên trời rơi xuống, ông đã thấy hối tiếc, thậm chí có ý định tự tử vì số tiền bốc hơi nhanh chóng vì những thú vui chơi sa đọa.
Những cơn ác mộng xổ số
Bud Post nhận giải 16,2 triệu USD, nhưng người đàn ông này đã ví khoản tiền trên như một cơn ác mộng. Không chỉ vậy, ông còn dính vào nợ nần thêm 1 triệu USD. Bạn gái đã kiện ông ra tòa và ông phải bồi thường cho cô ấy. Ông đã chung vốn đầu tư kinh doanh với người thân nhưng mọi khoản tiền đều “không cánh mà bay”.
Ông đã bị áp lực với tiền bạc, thậm chí có thời gian phải ngồi tù vì đã uy hiếm người tới thu tiền. Hiện, ông đang sống nhờ trợ cấp và khẳng định chưa bao giờ có người bạn nào tử tế.

xổ số, trúng xổ số, tỷ phú xổ số, kết cục bi thảm
Của thiên trả địa là kết cục của nhiều người
Câu chuyện của Billie Bob Harrell Jr. là một bi kịch và bằng chứng một lần nữa khẳng định rằng việc trúng xổ số chẳng có gì là tốt đẹp. Vận may tới khi ông trúng 31 triệu USD tại Texas. Như những người may mắn, ông bỏ tiền ra mua nhà, tậu xe, ăn chơi. Nhưng cuộc vui sớm tàn, nhiều khoản bạn bè vay mượn không trả lại, tiền của ông dần dần không còn đến một xu. Ông đã phá sản và tự tử chưa đầy 2 năm sau khi cuộc sống thay đổi.
Jack Whittaker Jr. đã giành được 314 triệu đô la từ giải xổ số Powerball. Sau một năm trúng giải, vận đen đã tới.  Xe ô tô của ông bị vỡ kính và mất khoảng 500 nghìn USD tiền mặt. Một lần khác, ông bị mất 200 nghìn USD cũng để trong xe. Ông thường xuyên lui tới các quán bar, và bị lừa cho uống thuốc ngủ để lấy tiền bạc.  Jack trở thành một người nghiện rượu và chia tay với vợ. Trong cuộc phỏng vấn sau đó, Jack ước mình chưa từng trúng số.
Theo VNN

Posted by

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

ĐÊM MƠ - Chuyện Ngắn của Trần Hoài Thư ( Từ Văn Việt )

 
Buổi học đầu của lớp Toán Cao học. Người thiếu nữ đã đến lớp từ lâu, và người đàn ông, ngồi đằng sau, biết mình sắp chết đuối về bờ vai mềm và cái dáng dấp nhỏ bé rất Đông Phương ấy. Ông giáo sư già vào lớp, ngồi trên chiếc ghế và rảo mắt nhìn đám sinh viên. Sáu người học trò. Ông trao tờ giấy điểm danh xuống người ngồi hàng đầu. Tên tuổi. ID. Nhan thi Nguyen. Đến phiên người đàn ông. Việt Nam. Niềm vui nho nhỏ dấy lên. Nguyễn thị Nhàn hay Nguyễn thị Nhân. Nhàn hay Nhân. Nhàn. Tôi thầm thì. Tên của một người xưa. Tên mà tôi viết cả ngàn lần trong những đêm ngày nhớ nhung chất ngất. Tên tôi gọi khi tôi quằn quại cùng vết thương, khi tôi đứng trên cao để nhớ đồi Nam Ô, và nhìn xuống thấp để nhớ về biển xanh dưới chân đèo Hải Vân. Tên trên phong bì, trên trang thơ, trên những giờ, những phút trải trong lòng nhật ký từ một nơi nào của thành phố Đà Nẵng.
Tôi nhắm mắt lại. Con tim già nua hôm nay bỗng nhiên rạo rực lại rồi. Tôi nhìn lên, gặp đôi bờ vai nhỏ. Ngày xưa, em cũng gầy guộc, em cũng dịu dàng, em cũng mong manh. Ngày xưa, Nhàn ơi, anh về phép, đội mưa ngoài cổng, để em phải bối rối tội tình trong chiếc áo mưa màu tím hoa cà. Ngày xưa cổng trường Phan Châu Trinh, học trò con gái khúc khích cười trước một cây si cổ thụ. Ngày xưa người về một ngày rồi lại bỏ đi, người đợi một ngày rồi lại ôm mặt khóc. Một người về đỉnh cao. Một người về vực sâu. Để cuộc tình chìm mau…
Ông giáo sư bắt đầu giảng bài. Ông dùng vụ án O J để chứng minh về vai trò quan trọng của Toán học. Ông đùa: “Bọn mày xem, bây giờ ai ai cũng trở thành toán gia. Luật sư, bác sĩ, ông quan toà, bồi thẩm đoàn, những tên không bao giờ thích Toán học bây giờ luôn luôn nói về xác xuất probability trong việc thử máu, và dùng toán thống kê để chứng minh… Sự thật là tuyệt đối. Cho dù xác xuất sai là 1 phần tỉ tỉ đi nữa, kết quả vẫn không phải là sự thật. Có nghĩa là không thể chứng minh OJ phạm tội.  Phải nhờ Toán học O J mới thắng. Còn nữa, Unabomber, cái ông toán gia làm điên đầu FBI cả hai mươi năm qua…”. Ông già nói liên tu bất tận. Có lẽ ông muốn trút hết nỗi hẩm hiu của một lớp quá chừng ít ỏi cũng như cái kiếp toán gia bạc bẽo của ông. Thật vậy, trong khi các lớp cao học khác, học trò chen lấn, đông đúc, thì mỗi lớp Toán, vỏn vẹn vài sinh viên. Cái thê thảm của một xã hội kim tiền. Có phải vậy không?
Cuối giờ, ông giáo sư đọc một mạch những bài homework cho kỳ đến. Tôi thấy Nhàn bối rối, chừng như không bắt kịp câu nói của vị thầy. Rồi lớp học tan. Bọn sinh viên mấy người hối hả đứng dậy. Chỉ còn Nhàn. Em ngồi lại. Như một con nai nhỏ tội tình. Vâng, tôi biết, ngày xưa, tôi cũng đã từng có những giờ phút khốn khổ như em hôm nay. Giờ đầu tiên tôi cũng đã từng tuyệt vọng nghĩ đến một cuộc đầu hàng. Tôi đến bên người con gái đồng hương, thăm hỏi. Nỗi buồn đến tội nghiệp. Và em đã bấu víu vào tôi.
***
Người đã gọi bên trời. Con sáo đã sổ lồng. Con sáo qua sông. Tôi như thằng bé nào cầm chiếc lồng trống trơn buồn xo bên dòng sông đỏ máu. Hai toà lầu Twin Towers. Toà Empire State Building. Chinatown. Holland Tunnel. Tượng Nữ thần Tự Do. Cầu Pulaski Skyway. Những ngày hôm qua, tôi và người và Nữu Ước. Hôm nào trời Nữu Uớc mưa bụi. Mưa làm dòng Hudson mờ đi, để buổi học đêm, bên kia bờ, triệu triệu ánh đèn phải trở thành những con mắt ràn rụa lệ. Để giờ break time, người và tôi, đứng trên lầu cao, và nhìn qua thành phố. Tôi kể những gì tôi biết về Nữu Ước. Tôi kể về một đêm đứng trên chóp đỉnh của toà Twin Towers mà nhìn xuống những con đường ngang dọc đan kết những chuỗi kim cương ngọc ngà, ngời sáng hầu như bất tận. “Nhàn biết không? Đó là những đoàn tắc xi Nữu Ước”. Tôi kể về quả cầu được thả xuống tại khu Times Square vào lúc giao thừa duơng lịch với hàng trăm ngàn người từ khắp nơi đổ xô về. Trai gái hôn nhau. Những chiếc hôn dài của mùa hạnh phúc.  Và tiếng còi xe, tiếng kèn giấy, tiếng phong cầm, và rượu chát, rượu mạnh, nút chai bật tung như pháo nổ. Và người ta nắm tay nhau khiêu vũ… Em thốt lên: “Vui quá hả ông? Ông có bao giờ đến đấy tham dự chưa?”. “Chưa cô à. Nếu cô muốn, tôi sẵn sàng làm người hướng dẫn”. “Vâng, thế nào em cũng nhờ ông”.  Nhàn ơi, tôi nhắm mắt lại đây. Cám ơn em, cho tuổi trẻ của tôi một lần trở dậy. Đêm nào như đêm hôm qua, khi tuyết trắng xoá phủ xuống Nữu Ước, khi muôn triệu ánh đèn kinh thành càng làm màu tuyết lung linh hơn, và rực rỡ hơn.
Đêm cuối năm, em xa nhà, và tôi cũng xa quê hương. Xe chờ em ngoài khu nội trú. Em khoác chiếc áo dạ đen. Mưa tuyết dập dìu trên đầu. Mưa tuyết óng ánh dưới ánh điện nhiều nến. Khu nội trú nhiều cửa sổ đèn tắt. Chắc hầu hết sinh viên đã trở lại nhà. Tôi mở cửa xe. Mở thêm quạt tuyết. Xe theo con đường chánh của quê hương Frank Sinatra. “Nhàn ơi, Nhàn có bao giờ nghe Frank Sinatra hát chưa?.” “Frank Sinatra là ai hở ông?”.  “Là một danh ca nổi tiếng của Mỹ. Ông ta có giọng hát thật ấm. Nơi đây là nơi ông lớn lên. Cả thành phố đều hãnh diện vì ông. Các quán cà phê, nhà hàng đều treo hình có cả chữ ký của ông nữa”. “Thế thì được làm ca sĩ hạnh phúc quá ông nhỉ?”. “Vâng, bởi vì ít ra ông cũng mang hạnh phúc cho một số người”. FM106.7. Âm hưởng của một bản nhạc Giáng Sinh Holy Night. Vâng Đêm Thánh Vô cùng. Đêm ngày xưa hay là đêm nay. Cửa xe mở ra và em ngồi thu mình như con mèo nhỏ. Trời lạnh, nhưng hồn tôi ấm lắm. Xe chạy dưới mưa tuyết. Chiều cuối năm, khác với quê nhà, không có cảnh hối hả bồi hồi cho một cuộc trở về. Hay là tại lòng tôi, quá quen đến dửng dưng. Hơn mười năm xa quê hương, thời gian quá dài để làm chai sạn những nỗi nhớ nhung quay quắt. Con tim ngỡ đã ngủ yên. Bây giờ tự dưng em làm con tim tôi thức dậy. Em hay Nhàn xa xôi vời vợi ngàn trùng. Em hay Nhàn một thời để yêu và một thời để chết. Em làm tôi cứ nghĩ đến một người.
Xe đã ra ngoài xa lộ. Nhàn co ro. Đôi mắt mở lớn nhìn đêm. Đêm sáng lòa như tấm thảm kim cương mờ nhạt lệ mềm. Đêm đẩy đưa hai kẻ không quen bỗng nhiên gặp. Em có biết là tôi quá hạnh phúc không. “Nhàn muốn nghe nhạc không?”.  “Ông có nhạc Bảo Yến không?”.  “Không. Tôi chỉ biết Lệ Thu, Khánh Ly, Mai Hương, Thái Thanh”.  “Họ hát ở bên này, phải không ông?”. “Không. Họ là những ca sĩ nổi tiếng tại miền Nam trước 1975″.  “Thế ư?”. Rồi tiếng hát cất lên. Nhắm mắt. Cho tôi tìm một thoáng hương xưa. Nhàn có vẻ thờ ơ, lơ đãng nhìn ra ngoài đêm. Mưa tuyết rơi để đua tranh cùng cây quạt nước. Hàng xe đang chờ đợi nối đuôi. Dưới cầu phía Nam là phi trường Newark. “Nhàn thấy gì không, phi trường quốc tế Newark, đèn đuốc sáng trưng, cứ năm phút là mỗi chuyến bay đáp xuống hay cất cánh”. Tôi nói. “Quả thật vậy, thưa ông?”. “Vâng. Như vậy làm sao đủ thì giờ để người ta từ biệt, phải không ông?”.  “Vâng, đời sống ở xứ sở này đều hối hả, gấp rút, ngay cả nỗi chia ly. Không còn cảnh người đứng trên ngôi nhà gió nhìn ra phi đạo, thấy bóng người thân yêu của mình lẩn khuất vào lòng tàu”. “Ông ơi. Chắc ông có nhiều người để ông phải đưa tiễn”.  “Tại sao Nhàn lại hỏi thế. Vâng, thì trong đời của bất cứ một ai đều có một lần từ ly”.  “Thế ông đã có lần từ ly nào để mà ghi nhớ”. Tại sao Nhàn lại hỏi như thế. Vâng, tôi đang nhớ đây. Nhớ một người tên Nhàn. Nhớ một người mong manh như sương như khói. Nhớ người nào luống cuống bên tôi, má au hồng, đêm đêm viết về tôi bao nhiêu dòng nhật ký… Nhớ để mà hiểu rằng, có nhiều chuyện không thể ngờ nổi, tưởng tượng nổi. Như Nhàn của một thời bây giờ lại trở lại bão bùng…
Rồi tiếng hỏi bên tai.
“Ông ơi, có phải hai tòa lầu chọc trời kia là Twin Towers?”.
“Vâng”.
“Tại sao gọi là Twin?”.
“Tại vì chúng giống nhau như đúc. Chúng sinh đôi. Tại vì người ta không muốn thấy chúng lẻ loi. Nếu lẻ loi, chắc chúng buồn lắm…”.
Người con gái không nói. Em làm sao hiểu được thế nào là nỗi lẻ loi của một đời người. Muốn đọc lại câu thơ của Thanh Tâm Tuyền: Ôi những người khóc lẻ loi một mình, nhưng không dám. Tuổi em không phải là tuổi tôi. Không thể mang nỗi buồn rầu của thế hệ tôi về thế hệ em.
***
Xe vào khu Chinatown lúc hơn 8 giờ tối. Giờ này hầu như khu phố Tàu trở nên vắng vẻ. Chúng tôi tìm một quán ăn Việt Nam. Nhàn ăn rất ngon miệng. Tôi vừa uống bia vừa nhìn nàng. Cảm tạ Đất Trời đã cho tôi được gặp lại một bóng hình. Cảm tạ gương mặt thanh tú, mái tóc cắt ngắn, đôi vai gầy mảnh mai, để đêm nay, tâm hồn tôi phải ấm áp. Đêm cuối năm, tôi thèm phà khói thuốc để mờ đi gương mặt của người bạn học. Để bóng hình như hình sương và bóng khói. Như niềm hạnh phúc mà tôi bắt gặp đêm nay.
***
Sau đó chúng tôi lái xe đến Twin Towers. Trời đã bớt tuyết, nhưng gió từ sông Hudson thổi về lồng lộng giữa hai dãy lầu cao khiến chúng tôi phải co rúm lại trước những cơn gió thốc. Hơi thở thành khói. Dưới hàng hiên, một người homeless đang nằm ngủ. Không hiểu sao y lại ngủ được giữa cái giá rét cũng như náo nhiệt của một đêm cuối năm. Trong một quán cà phê, những mái đầu chạm nhau. Xe cộ vẫn tấp nập. Không khí của đêm giao thừa ở đây khác với quê nhà – Đây hình như người ta đổ xô ra đường. Còn ở quê nhà, người ta về bên trong cánh cửa của đoàn tụ, của giây phút gần gũi giữa người sống và người khuất – Đây niềm vui mở ra trên những vỉa hè tấp nập người, trên những con đường tấp nập xe cộ, trên những tiếng cười nói rộn ràng và tiếng nhạc vui mừng rộn ràng cả lòng phố. Nhất là ở khu vực World Trade Center này. Hình như người ta từ các nơi khác dùng xe bus, xe điện ngầm để về đây, rồi chuyển xe để về Times Square. Và trước khi đến Times Square họ muốn nhìn cả một New York về đêm. Bởi vậy, chúng tôi phải vất vả lắm mới tìm một bãi đậu xe. Sau đó chúng tôi hướng về Twin Towers. Hai bên đường, hầu hết các cửa tiệm đã đóng cửa. Những đoàn tắc xi vàng tiếp tục nối đuôi trên đường Church, Broadway, Chambers. Từ dưới chân tòa lầu chọc trời, nhìn lên muốn chóng mặt. Rồi mua vé. Rồi thang máy mở ra. Người phụ trách bấm nút. Thang máy vụt phóng lên, đưa người chạm với tầng không. Rồi cửa mở. Hơi lạnh ùa vào. Hai tai đã nghe hơi ù và một cảm giác hụt hẫng như ta đang ở trong vùng không trọng lực. Mắt người bạn gái chợt sáng lên như bắt gặp một niềm kinh ngạc thích thú. Tầng cuối cùng 110 như chạm lấy trời. Trên cao, một  chấm sáng rất mờ nhạt giữa cõi. Không biết là  ngọn đèn của chuyến bay đêm hay là một tinh cầu lạc lõng. Nhìn xuống, nhìn quanh, cả Nữu Ước như ngập cả một biển kim cương lộng lẫy xen kẽ những mái nhà tuyết trắng như tấm thảm óng ánh bạc. Dưới nữa là những con đường xen kẽ dày đặc, với hằng hà ngọn đèn sáng rực như đuổi nhau không bao giờ dứt. Nhàn reo lên: “New York. Đẹp quá ông ơi…”. Tôi chỉ nàng Tượng Nữ Thần Tự Do nằm bên sông Hudson. Tôi chỉ nàng hướng cửa biển, kể với nàng về những con tàu mang người di dân đến Nữu Ước đầu tiên. Tôi chỉ cho nàng cầu treo Brooklyn, với những sợi cable khổng lồ. “Nhàn biết không, đêm nay New York không ngủ. New York làm cả một nước Mỹ cũng không ngủ luôn”. “Tại sao vậy, thưa ông”. “Tại vì mọi người đang hướng về New York trong đêm giao thừa. Có lẽ mọi người đều mở máy truyền hình để nhìn quả cầu khổng lồ ở Times Square được thả xuống đúng vào lúc đêm bước sang năm mới… Nhàn có thấy dưới đường kia không. Đại lộ American và đường số 5, rộng đến 6 lanes. Nhàn thấy cả đoàn xe đứng yên”. “Sao ông biết?”. “Bởi vì chúng ta không thấy những ngọn đèn kia di động nữa”. “Đúng rồi. Ông hay quá. Chắc ông yêu New York lắm phải không?”.  “Vâng. Nó làm tôi tìm lại một Sài Gòn xưa. Nó cũng có Phố Tàu, cũng có những quán cà phê lộ thiên, những vỉa hè đông như hội. Khi mình bước đi, mình không còn là mình nữa. Mình hòa nhập vào đám đông như dự phần vào một cuộc đại khiêu vũ…”.  “Chao ơi, ông kể làm Nhàn muốn chảy cả nước miếng…”.  “Nhàn ơi”.  “Dạ. Thưa ông”. “Nhàn hãy tìm giùm tôi hướng nào là Việt Nam của mình”. Tôi hỏi Nhàn. Nhàn nhìn vào cõi đêm. “Thưa ông, hướng nào là Việt Nam. Em tìm không ra. Còn ông?”. Tôi im lặng. Muốn nhìn thẳng vào đôi mắt để nói: “Tôi tìm được rồi.  Qua đôi mắt của em, qua giọng nói Việt Nam của em”.
Nhàn nhìn xuống thành phố. Người bạn gái nhỏ bé chắc buồn. Đôi mắt nàng long lanh. Hay là màu rực rỡ của New York phản chiếu. Nhàn hãy đứng yên để tôi chụp một tấm hình. Tôi nói. Nhàn nghe lời. Tôi điều chỉnh ống kính. Phía sau nàng, là cả một thành phố với muôn triệu ức ngọn nến đêm lung linh trang điểm như một bức tranh vĩ đại. Nhàn ơi, em biết không, tay tôi đang run đây. Tim tôi đang đập đây. Lòng tôi đang bồi hồi đây. Hãy cười. Hãy lung linh đôi mắt. Hãy co ro trong chiếc áo lạnh. Để tôi không bao giờ quên có một cơn mơ, một giấc chiêm bao trên tận cùng của chóp đỉnh Twin Towers, đêm cuối năm huyền nhiệm này.
***
Đêm còn lại, hai người đã hoà mình vào dòng thác người đông như kiến cỏ. Hầu như người mọi nơi đều đổ xô về Times Square. Đêm lạnh căm căm cùng những cơn gió lồng lộng thổi về từ sông Hudson. Trái cầu khổng lồ vẫn chờ đợi ở trên dàn. Đường Broadway, đường số 5, 6, 7 không còn di chuyển xe cộ được nữa. Nhạc Giáng Sinh tiếp tục lướt thướt từ những khu shopping gần đấy. Trời không tuyết nhưng trời lạnh xuống dưới độ đông. Hai người cầm tay nhau để khỏi lạc. Không ngượng ngùng. Không có cả một áng mây vẩn đục che xám cõi lòng. Đêm nay. Đêm của điều ao ước. Đêm của rượu nồng hạnh phúc cho cả năm và cả đời. Đêm của resolution. Dù phương Tây hay phương Đông. Thì ra ở đâu, nhân lọai vẫn có những giây phút hướng về hy vọng. Dẹp nỗi buồn sang một bên. U uẩn mãi có ích gì. Nhàn ơi, cám ơn cô bạn nhỏ, cám ơn tuổi trẻ, cám ơn cái giây phút mầu nhiệm, để mọi điều chân thiện mỹ, hạnh phúc, tốt đẹp, bình an, len nhập vào trái tim của mỗi con người. Cám ơn Nữu Ước, thành phố không phải là quả táo mà là trái tim…
Rồi quả bóng khổng lồ đã được thả xuống thật chậm. Chiếc kim đồng hồ to lớn trên khu Times Square vẫn tiếp tục nhích từng giây, cùng theo tiếng đếm vang rền: ten, nine, eight, seven, six, five, four, three, two, và one. Rồi một tiếng pháo nổ lớn cùng cả muôn hàng tia pháo bông rực rỡ in trên bầu trời đen đặc, tiếp theo là cả một tràng sấm động của mừng vui, của muôn lời chúc tụng, của bài hát Auld lang syne:  Should old acquaintance be forgot and never brought to mind. Should all acquaintance be forgot and auld lang syne. Và trong giây phút ngất ngây kỳ diệu, tôi và Nhàn đã ôm choàng lấy nhau. Rõ ràng chúng tôi đã không thể cưỡng chống lại cùng niềm kích ngất này. Có chất rượu nào say hơn. Tôi nhìn vào đôi mắt của người con gái: “Nhàn có ước ao gì cho năm mới không?”.  Người con gái nhắm mắt lại. Ánh sáng từ những tia pháo bông làm gương mặt nàng sáng lung linh. “Em ao ước...”.  Nàng ngừng nói. Tôi hiểu. Rất hiểu. Ai cũng có một người rất thân yêu được cất giữ trong con tim. Và Nhàn cũng vậy. Tôi cũng vậy. Cũng có một người nữ, đến với tôi bằng tất cả linh hồn và thể xác. Nàng đã ngửng mặt, ngửng đầu vì tình yêu, không bao giờ đặt những câu hỏi. Tôi nói với người bạn học: “Vâng, tôi xin tôn trọng niềm ao ước của Nhàn. Này, Nhàn hãy đặt một bàn tay lên tim và ao ước đi… Cả những gì Nhàn muốn thực hiện… Đêm nay linh thiêng lắm. Dường như mọi lời ao ước của chúng ta đều được các thiên thần lắng nghe…”. “Thật như vậy, phải không ông?”.  “Vâng. Nhàn thấy cả trăm ngàn người Mỹ đổ về đây đêm nay”. “Vâng, thì em sẽ ước. Ông đừng nhìn, em mắc cỡ lắm đó”. Rồi Nhàn nhắm mắt lại. Thành khẩn. Dịu dàng. Như một người nào. Xa xưa lắm. Mênh mông lắm. Vô lượng lắm. Phải. Em đã lay động con tim ngỡ một lần chai sạn.
Ngày ấy, anh đã nằm trên giường bệnh xá, để quằn quại với vết thương, để đau đớn với những cơn đau nhức, để cắn môi bụm miệng mà giữ chặt nỗi cô đơn cho khỏi trào ra, biến thành nỗi hẩm hiu chai cứng. Mùi ê te hăng hắc. Chai nước biển bên cạnh đầu giường càng lúc càng vơi dần. Người y tá gốc thiểu số mỗi ngày đẩy chiếc xe dụng cụ y tế đến giường, thay băng. Viên bác sĩ với cặp kính cận thị đầy soi mói, lục tìm dưới gối những viên thuốc ngủ… Vâng, qua em, tôi thấy lại một người. Tội cho tôi, sương thì sương, suơng che tầm mắt, nhưng người thì hiện bên trời. Dịu dàng như người nữ tu buớc vào cửa thánh. Mềm yếu như áng mây trời, loãng đi, loãng dần trong vùng suơng và khói. Mong manh như chút hạt sương. Người đã gọi tôi bên trời. Ai nói với tôi một câu: “Nhàn vẫn đẹp như dạo nào, vẫn thánh thiện như dạo nào”.
Trời ơi, tại sao tôi lại tàn bạo đến như vậy. Đến gần cuối cuộc đời, cả lòng tôi vẫn còn sân si. Tôi nhắm mắt trong một giây một phút. Cái kiêu hãnh của một tên đàn ông nay đã tàn lụi. Tôi phải làm gì để tạ tình, để hết gọi kêu giữa trùng thẫm, để thôi chạy Đông chạy Tây bắt chụp lấy hình. Tôi phải làm gì để trải con tim của tôi cho một lần, rồi thôi rồi hết. Tôi phải làm gì để một lần nào đó, khi tôi nhắm mắt, khi tôi khép lại cánh cửa thế gian, thì lòng tôi sẽ phải bình thản, vì có người sẽ tha thứ cho tôi, từ bi từ độ vì tôi. Vâng. Tôi đã biết lỗi rồi. Con ma ám chướng đã qui hàng ngã quị rồi. Vết thương lòng từ lâu ngỡ đã được vá lành giờ đây lại thêm một lần bị vỡ nhọt. Vâng, Nhàn ơi, anh hiểu rồi. Và đêm nay, anh cũng xin ao ước như mọi người. Không tiền bạc. Không sang giàu. Không nhà nhiều phòng, xe tốt. Chỉ có một điều. Duy nhất. Cầu chúc những người gặp nhau sẽ không bao giờ chia xa…
***
Bây giờ lại thêm một ngày cuối năm nữa lại về trên đất khách. Trở lại dòng sông này mấy bận. Bên kia thành phố đã lên đèn. Cơn mưa nhòa nhạt hoàng hôn lạnh. Chiều cuối năm trời mau tối thêm. Đàn chim biển trên bến phà gọi nhau náo lọan. Những con tàu nằm bất động bên bờ xa. Đằng sau tôi, dãy building nội trú im lìm. Vài ô cửa thấy thấp thoáng ánh đèn. Tôi biết hầu hết sinh viên đều trở lại nhà trong mùa Season greetings này. Tôi tìm trên ấy một ô cửa. Ô cửa đã không còn ánh đèn. Ô cửa đã đóng lại, bởi vì người bạn học nhỏ bé ấy đã bỏ trường bỏ lớp để trở lại cùng quê hương.
Tôi đang thấy lại người. Người đứng ở bên này sông, sông mờ theo mây thấp, và tóc người bay cuống quít, và những ngón tay người giữ lấy những sợi mây mềm. Tôi đang nghe tiếng nói của người. Tôi thấy dáng dấp của người. Trong phòng lớp. Từ chiếc ghế đầu bàn. Trong thư viện. Bên này, bên kia, bàn xanh, và hồn sách vở. Trong nhà ăn, trưa đói cồn cào, mệt lả sau giờ lab, và những cọng french fries vàng ngậy giữa hai bờ môi xinh. Trong câu lạc bộ sinh viên người lạc lõng không bạn bè, đứng áp mình vào khung cửa kính, nhìn dòng Hudson. Dưới ánh đèn đường vàng vọt của con đường Sinatra, dẫn xuống phố. Gió sông thổi lạnh người, tôi thấy hai vì sao, và bờ vai gầy run rẩy. Và một đêm trên Twin Towers. Một Twin Towers đã bị bức tử trước cái thù hận ác độc của một lũ người man di mọi rợ. Một Twin Towers chỉ còn là giấc chiêm bao mà em như đứng đó như cả trăm năm trong đời tôi. Và một đêm giao thừa trên Times Square. Và cái giây phút vĩnh cửu khi chúng tôi cùng chúc tụng cho nhau những lời chúc thành thật nhất, yêu dấu nhất. Chắc là những gì mà người con gái ao ước khi nàng nhắm mắt lại, giờ đã được toại nguyện. Còn tôi, cuối cùng, vẫn là một giấc mơ.
Cánh chim đã bay về miền Nam, tìm nơi có nắng ấm. Chỉ còn lại một mình tôi. Chờ đợi ai. Chờ đợi điều gì trên bờ sông Hudson của ngày cuối năm này.
6/12/1996 – 10/2001

15.700 ca tử vong sớm do nhiệt điện than?

PLVN
Minh Ngọc
29-7-2017
Ô nhiễm không khí đang là một trong những nguyên nhân gây tử vong hàng đầu. Ảnh minh họa. Nguồn: PLTP
(PLO) – Ước tính số ca tử vong sớm ở Việt Nam do ô nhiễm nhiệt điện than sẽ tăng từ 4.300 ca ở năm 2011 lên đến 15.700 ca vào năm 2030. Đây là nhận định của TS, BS Trần Tuấn – Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và đào tạo phát triển cộng đồng (RTCCD) tại Hội thảo về ảnh hưởng của ô nhiễm không khí tới sức khỏe cộng đồng diễn ra sáng qua (28/7).
Hội thảo do RTCCD – Tổ chức điều phối liên minh Phòng chống các bệnh không lây nhiễm Việt Nam (NCDs-VN), và Trung tâm Sáng tạo Xanh (GreenID) – Tổ chức điều phối Liên minh Năng lượng Bền vững Việt Nam (VSEA), phối hợp tổ chức.
2 triệu người chết trẻ do ô nhiễm không khí
Thông tin tại hội thảo, Thạc sỹ Tôn Tuấn Nghĩa – cán bộ sức khỏe môi trường WHO – cho biết, ô nhiễm không khí là yếu tố nguy cơ chính gây ra các bệnh tim mạch, đột quỵ, các bệnh hô hấp mãn tính và ung thư phổi, làm tăng nguy cơ truyền nhiễm hô hấp cấp tính và làm tăng mức độ trầm trọng của bệnh hen suyễn. Theo ông Nghĩa, có thể phân thành 2 loại ô nhiễm không khí là ô nhiễm không khí xung quanh và ô nhiễm không khí trong nhà. Trong đó, ô nhiễm không khí xung quanh là ô nhiễm chủ yếu do đô thị hóa, công nghiệp hóa và các hoạt động giao thông gây ra; còn ô nhiễm không khí trong nhà do các hoạt động đun nấu bằng nhiên liệu rắn bao gồm than, củi, than đá, phân khô và các phế thải nông nghiệp khác.
Dẫn báo cáo được WHO công bố năm 2016, ông Nghĩa cho biết, trên thế giới mỗi năm có khoảng 2 triệu người chết trẻ do ô nhiễm không khí, trong đó có hơn 1 nửa là người dân ở các nước đang phát triển. Riêng tiếp xúc với ô nhiễm không khí xung quanh do hạt ô nhiễm PM2.5 đã xếp thứ 5 toàn cầu về nguyên nhân gây tử vong trong năm 2015, tương ứng với 4,2 triệu người chết. Còn ô nhiễm không khí trong nhà được xác định là yếu tố xếp thứ 10 trong các yếu tố nguy cơ gây tử vong trên toàn cầu, “đóng góp” khoảng 2,85 triệu người chết trong năm 2015 do các bệnh nghẽn phổi mãn tính và ung thư. Ở trẻ em dưới 5 tuổi, đây là yếu tố nguy cơ thứ 7 dẫn tới tử vong do các bệnh lây truyền qua đường hô hấp như viêm phổi.
Những cảnh báo trước mắt
Ông Nghĩa cũng cho biết, trong các chất gây ô nhiễm không khí, các ngành công nghiệp đốt than, nhà máy nhiệt điện và đốt than sưởi trong nhà là nguyên nhân của 40% các trường hợp phơi nhiễm với hạt rắn lơ lửng PM2.5 và ước tính gây ra 366.000 ca tử vong trong năm 2013. Trong năm 2015, số ca tử vong do phơi nhiễm dài hạn đối với hạt rắn PM2.5 là 4,2 triệu trường hợp.
Đối với Việt Nam, theo TS, BS Trần Tuấn, nước ta có đủ nhóm phát thải gây ô nhiễm không khí và trong thời gian qua, nguồn ô nhiễm như các nhà máy sản xuất công nghiệp, công trình xây dựng, phương tiện xây dựng và đặc biệt là nguồn ô nhiễm từ nhà máy nhiệt điện chạy than liên tục tăng. “Theo Quy hoạch điện VII điều chỉnh, đến năm 2030, Việt Nam sẽ có thêm 41 nhà máy nhiệt điện than. Trong khi đó, báo cáo của nhóm nghiên cứu của trường ĐH Harvard về gánh nặng bệnh tật do nhiệt điện than tại Đông Nam Á ước tính số ca tử vong sớm ở Việt Nam do ô nhiễm nhiệt điện than sẽ tăng từ 4.300 ca ở năm 2011 lên thành 15.700 ca vào năm 2030”, ông Tuấn nhấn mạnh.
Minh chứng cho những tác động của ô nhiễm không khí tới sức khỏe con người được ông Tuấn đưa ra là trường hợp xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam. Ở xã nằm cách Nhà máy nhiệt điện than Ninh Bình 14km về phía Tây nam, ở gần nhiều nhà máy sản xuất xi măng, vật liệu xây dựng khác này có đến 70% người trên 65 tuổi và trẻ em dưới 5 tuổi qua khám lâm sàng được phát hiện mắc các bệnh về hô hấp và tim mạch. Nghiên cứu của RTCCD cũng cho hay, ở xã này trung bình hàng năm có 97 người chết, trong đó có 39 người chết do ung thư.
Trong bối cảnh như vậy, ông Tuấn khuyến nghị cần phải đưa ra các quy định quản lý và kiểm soát ô nhiễm không khí tuân thủ khuyến cáo quốc tế; xây dựng hướng dẫn kỹ thuật đánh giá tác động sức khỏe và chi phí y tế do ô nhiễm từ nguồn phát thải do con người gây ra, trong đó chú trọng vào nhà máy nhiệt điện than; xây dựng hướng dẫn kỹ thuật cho chính quyền địa phương trong giám sát chất lượng không khí và theo dõi tình hình bệnh tật…
____
SGGP

Tử vong sớm do ô nhiễm nhiệt điện than tại Việt Nam sẽ gia tăng nhanh

Anh Phương
28-7-2017
Ước tính số ca tử vong sớm ở Việt Nam do ô nhiễm nhiệt điện than sẽ tăng từ 4.300 ca (năm 2011) đến 15.700 ca (năm 2030).
Xếp thứ 10 trong các yếu tố gây nguy cơ tử vong, ô nhiễm không khí (ONKK) “đóng góp” khoảng 2,85 triệu người chết trong năm 2015 do các bệnh nghẽn phổi và ung thư. Số liệu do ThS Tôn Tuấn Nghĩa (Tổ chức Y tế thế giới – WHO) cung cấp tại cuộc hội thảo “Ảnh hưởng của ONKK tới sức khỏe cộng đồng” được tổ chức tại Hà Nội sáng nay, 28-7.
Được chia thành hai dạng: ONKK trong nhà và ONKK ngoài nhà, ONKK trong nhà là yếu tố nguy cơ thứ 7 dẫn tới tử vong cho trẻ em dưới 5 tuổi do các bệnh lây truyền qua đường hô hấp (như viêm phổi).
ThS Nghĩa cũng cho biết, các ngành công nghiệp đốt than, nhà máy nhiệt điện và tình trạng đốt than sưởi trong nhà năm 2015 gây ra phơi nhiễm dài hạn đối với hạt rắn lơ lửng PM2.5 và ước tính gây ra 4,2 triệu ca tử vong. Trung Quốc và Ấn Độ chiếm 52% tổng số tử vong toàn cầu do hạt rắn PM 2.5 gây ra.
Trong khi đó, theo Báo cáo của cơ quan năng lượng thế giới (IEA) năm 2016, lĩnh vực năng lượng gây phát thải ô nhiễm lớn nhất (bao gồm đốt cháy nhiên liệu hóa thạch, khai thác than, hoạt động công nghiệp, xử lý than, vận chuyển than và khí gas…) trong nhóm ô nhiễm do con người gây ra.
Sản xuất và sử dụng năng lượng thải ra phần lớn khí SO2, NOx và 85% lượng bụi (PM) ra không khí.
“Theo Quy hoạch điện VII điều chỉnh , đến năm 2030, Việt Nam sẽ có thêm 41 nhà máy nhiệt điện than. Báo cáo của nhóm nghiên cứu ĐH Harvard về gánh nặng bệnh tật do nhiệt điện than tại Đông Nam Á đã ước tính số ca tử vong sớm ở Việt Nam do ô nhiễm nhiệt điện than sẽ tăng từ 4.300 ca (năm 2011) đến 15.700 ca (năm 2030)”, TS, BS Trần Tuấn, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và đào tạo phát triển cộng đồng nhấn mạnh.
Ông Tuấn khuyến nghị mạnh mẽ việc vận động hệ thống nhà nước đưa ra quy định quản lý và kiểm soát ô nhiễm không khí tuân thủ  khuyến cáo quốc tế; xây dựng hướng dẫn kỹ thuật đánh giá tác động sức khỏe và chi phí y tế gây ra bởi ô nhiễm từ nguồn phát thải do con người gây ra (chú trọng vào nhà máy nhiệt điện than); xây dựng hướng dẫn kỹ thuật cho chính quyền địa phương trong giám sát chất lượng không khí và theo dõi tình hình bệnh tật cũng như hướng dẫn cộng đồng dân cư nhận biết và có giải pháp phòng ngừa ONKK do nhiệt điện than…

Bên Mộ Người Cũng Mùa Thu - Thơ Thuyên Huy





(Nhớ một người vừa gặp lại đã bỏ đi xa và xa biền biệt )



Người nằm đó có hay mùa thu tới

Cũng mùa thu hôm tôi tiễn người đi

Ngồi bên nhau mà xa nhau vời vợi

Đường nghĩa trang vàng lá ngập lối về



Người đi rồi một nửa hồn tôi mất

Nửa hồn kia theo người xuống mộ sâu

Đốt lá khô giữa nắng chiều héo hắt

Để mình còn ấm lại chút tình đầu



Rồi một mình tôi tìm về chốn cũ

Ngồi chờ mưa những ngày nón che chung

Cũng màu áo xanh hôm mình xuống phố

Rã rời theo thành ghế đá lạnh lùng



Chiều thôi muộn vỏ vàng bia mộ đá

Đêm đèn lên hiu quạnh góc trời thu

Biết từ đó ngàn năm đường đôi ngả

Vẫn ngồi đây ôm thương nhớ tôi chờ



Tôi hát lại người nghe bài tống biệt

Điệp khúc buồn hôm người bỏ tôi đi

Rồi thu cũng tàn mau người có biết

Ngậm cô đơn đường cũ vẫn tôi về



Thuyên Huy

Buổi chiều tại cái nghĩa trang nhỏ, lẻ loi cuối sườn đồi vắng tanh ở Warrnambool giữa thu 2016

Mời Xem : NGỒI ĐÓ MÙA THU VỀ - Thơ Thuyên Huy






Thơ Xướng Họa : NIỀM RIÊNG -: Trần Văn Dật & Hoàng Đằng

  Niềm Riêng - Trần Văn Dật & Thơ họa: Niềm Riêng - Hoàng Đằng   Niềm Riêng Quê hương nhìn lại ngái xa rồi Từ giã ra đi lúc thiế...