Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Xem qua loạt ảnh này bạn sẽ hình dung được cách người giàu thời Trung cổ 'giải quyết nỗi buồn'

Ở bất kỳ thời đại nào thì việc đi vệ sinh là nhu cầu thiết yếu của con người và chẳng ai có thể "chối từ". Vậy nên ngay từ thời xa xưa, con người đã biết phát minh, xây dựng những nhà vệ sinh hợp thời hợp thế để phục vụ cho nhu cầu thiết yếu đó.
Cách đi vệ sinh kiểu tập thể của người La Mã cổ đại.
Người La Mã cổ đại có kiểu "nhà vệ sinh tập thể" và đến thời Trung cổ, người ta lại phát minh ra kiểu nhà vệ sinh gây kinh ngạc cho con cháu thời hiện đại. Vào thời Trung cổ, những người giàu có đã xây dựng nhà vệ sinh được gọi là "garderobe".
Thực chất nó là phần nhô ra khỏi các bức tường bao quanh tòa lâu đài, giống như cách người ta xây ban công ngày nay. Bên trên là một cái bục nhỏ thường làm bằng đá (cũng có nơi làm bằng gỗ) có khoan một lỗ hình tròn. Ở phía dưới cũng có một chiếc lỗ tương tự để chất thải chảy xuống và chỉ được phép rơi vào một cái hố hoặc con hào đào sẵn bên dưới.

Xem bức ảnh này bạn sẽ hình dung ra cách người Trung cổ đi vệ sinh.
Điều bất cập của nhà vệ sinh kiểu này là gây mất vệ sinh vì chất thải xả thẳng ra môi trường. Nếu ai đó không biết mà đi vào khu vực bên dưới nhà vệ sinh thì có thể sẽ phải "hứng trọn" chất thải bên trên.
Thêm một điều gây bất ngờ nữa là người xưa thường treo quần áo trong chính những nhà vệ sinh này. Nghe có vẻ kỳ quái ngược đời nhưng lý do được đưa ra là vì mùi hôi thối của nhà vệ sinh sẽ đuổi những con sâu bướm chuyên cắn rách quần áo.
Nhà vệ sinh nhìn từ bên ngoài.
Tuy nhiên, không phải ai cũng sống trong lâu đài để được "giải quyết nỗi buồn" trong những nhà vệ sinh "xả thẳng" kiểu đó. Những người nghèo sống trong các ngôi nhà nhỏ hoặc thậm chí là túp lều thì sử dụng những cái hố để đi vệ sinh.

Họ cũng làm một tấm ván dài và khoét lỗ rồi đặt ngang miệng hố để ngồi vào đó "giải quyết nỗi buồn". Một nhà vệ sinh kiểu này từng được tìm thấy ở thành phố York, phía Đông Bắc nước Anh.

(Nguồn: Showme.uk)

MÙA THU MỚI - Thơ Xướng Họa (John Thụy,Hồ Nguyễn,Hồng Vân )


MÙA THU MỚI
Thấm thoát mùa Thu đã lại sang,
Hai bên đường phố đỏ, nâu, vàng.
Ngoài trời thoáng gió cây xào xạc,
Trong quán mờ đèn nhạc rộn vang.
Nâng chén mình ta, trang sách mới,
Cụng ly người ảo, dấu chân hoang.
Cuộc đời nay cũng qua mùa khác,
Tình cũ giờ đây quá muộn màng.
John Thụy (T3SN)

HỌA 1: THU LẠI VỀ
Thu qua thắm thoát lại vừa sang,
Tươi đậm lá xanh đã úa vàng.
Buồn ngắm cành trơ thân rủ rủ,
Sầu thương ve vẵng tiếng vang vang.
Phượng hồng ôm gốc than hè khuất,
Mây xám buông nền tiếc dấu hoang.
Bốn tháng qua nhanh đông sẽ đến,
Áo chăn đơn lạnh tuyết mơ màng.
HỒ NGUYỄN (27-7-2020)

HỌA 2: MƠ THU
Giao mùa gió nhẹ đón thu sang,
Lối nhỏ đường quê nhuộm lá vàng.
Bướm lượn trong vườn bừng sắc thắm,
Chim bay trước ngỏ vọng lời vang.
Bờ tre, mái lá bên nương rẩy,
Khóm trúc sau nhà, thảm cỏ hoang.
Nhỏ giọt sương đêm từng hạt đọng,
Chân ai bước nhẹ thoáng mơ màng!
HỒNG VÂN (Bac Liêu 29-7-2020)























Những câu chuyện bi hài tại kỳ Thế vận hội lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử

Ngày nay, nhắc tới thế vận hội thể thao Olympics là nhắc tới một trong những đại hội có quy mô hoành tráng nhất toàn thế giới. Thậm chí, việc phải hoãn Thế vận hội Mùa hè Tokyo do đại dịch COVID-19 đã gây tiếc nuối cho rất nhiều người.
Thế nhưng, hóa ra trong lịch sử đã từng có một mùa Olympic vô cùng tai tiếng và thật sự phải nói là có nhiều sự kiện "lôm côm" nhất: Thế vận hội năm 1904 diễn ra tại thành phố St Louis (Mỹ). Cuộc đua năm đó chỉ gói gọn trong vài từ: Ma túy, chơi bẩn, táo thối và rất nhiều chó hoang.... Ban tổ chức đã thể hiện sự yếu kém trong khâu chuẩn bị tới nỗi họ thừa nhận đã từng muốn những cuộc đua bị bãi bỏ khỏi Thế vận hội một lần và mãi mãi!
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 1.
Cuộc đua được tổ chức vào lúc 3 giờ chiều vào một ngày 32 độ, các vận động viên phải khởi hành trong sự kết hợp của các làn khói xe và bụi.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 2.
Rất nhiều người trong bức ảnh này đã bỏ về giữa chừng do ban tổ chức không cung cấp nước uống cho họ.
Cuộc đua được tổ chức vào lúc 3 giờ chiều vào một ngày 32 độ, các vận động viên phải thi chạy trong làn khói xe và bụi dày đặc, sau đó phải cùng nhau né tránh những người đàn ông cưỡi ngựa và những người dắt chó đi dạo trên đường đua!
Điều kiện thi đấu tệ đến nỗi VĐV người Mỹ William Garcia đã ngất xỉu giữa chừng, phải phẫu thuật khẩn cấp vì quá nhiều bụi lọt vào đường hô hấp và xé nát niêm mạc dạ dày người đàn ông đáng thương này.
Sau đó, vận động viên người Mỹ Fred Lorz xuất hiện như một vị thần tại sân vận động Olympic và khiến nhiều khán giả tỏ ra thích thú. Ông này giật giải nhất và thậm chí còn được chụp ảnh với con gái tổng thống Mỹ Roosevelt. Nhưng ngay khi ông bước lên nhận huy chương vàng, một nhân chứng đã bước tới và tuyên bố Lorz là một kẻ lừa đảo. Hóa ra, tranh thủ lúc mọi người không để ý, Lorz đã sử dụng ô tô của huấn luyện viên và lao thẳng tới đích.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 3.
Fred Lorz đã suýt giành giải nhất, trước khi bị bóc mẽ là chơi bẩn.
Tiếp theo đó, vận động viên Thomas Hicks được các huấn luyện viên "tẩm bổ" bằng một hỗn hợp bao gồm: Lòng trắng trứng, rượu brandy và... thuốc chuột, thậm chí họ còn bắt Thomas phải uống 2 lần và khiến ông suýt lăn ra ngất trên đường đua. Các vị này tin rằng thứ cocktail độc hại kia sẽ khiến hệ thần kinh Thomas được kích thích và giúp cả đoàn giật giải nhất. Tuy đứng vị trí á quân, nhưng các nhân chứng đã kể lại lúc đó Thomas "phê" quá, ông cứ đi lang thang trên đường đua và quên rằng mình cần phải bước lên bục nhận huân chương.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 4.
Hình ảnh Thomas Hick lang thang trên đường đua vì "phê" thuốc diệt chuột.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 5.
Ban tổ chức hỗ trợ dìu Thomas vì ông suýt ngất do hỗn hợp trứng, rượu và thuốc chuột mà các huấn luyện viên bắt ông uống.
Tệ hơn, một vận động viên người Cuba, ông Felix Carbajal de Soto được chính phủ tài trợ tiền để mua vé sang Mỹ tham gia thế vận hội. Nhưng chưa kịp thi, ông này đã nướng sạch tiền vào một xới bạc ở thành phố New Orleans và phải xin đi nhờ xe khách đến St Louis để kịp thi đấu. Ông xuất hiện tại vạch xuất phát với một bộ quần áo tầm thường, thứ duy nhất còn trong tay. Một người trong ban tổ chức thấy thương quá nên đành phải chạy vạy đi mượn đồng phục để Felix có thể thi đấu như một vận động viên bình thường.
Nẫu ruột hơn, do hết sạch tiền từ lúc đánh bạc nên Felix gần như đã nhịn đói trong suốt quãng đường từ New Orleans tới St Louis, ban tổ chức đành phải cử người đi ngắt vài quả táo xanh trên đường đua để cho ông ăn. Xui xẻo thay, quả táo bị thối và khiến Felix đau bụng gần chết. Sự việc này khiến ông nằm quằn quại bên đường đua trước khi kịp quay lại và giật giải tại vị trí thứ 4.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 6.
Felix Carbajal de Soto trong bộ quần áo khiến ban tổ chức phải muối mặt đi mượn.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 7.
Sau khi hết đau bụng, Felix vùng dậy và tiếp tục thi đấu.
Một trong những vận động viên tài năng hiếm hoi ngày hôm đó, ông Len Tau, đến từ bộ lạc bộ lạc Tswana (Bắc Châu Phi) đã suýt giật được giải nhất. Nhưng hài hước thay, Len Tau về đích ở vị trí thứ 9 vì bị... lũ chó hoang rượt đuổi trong lúc thi đấu.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 8.
Len Tau (trái) trước khi bị lũ chó hoang gần rượt và vuột mất vị trí vô địch trong tầm tay.
Ban tổ chức thì thể hiện sự "lôm côm" qua một pha xử lý đi thẳng vào lòng đất khi dẹp bỏ màn cung cấp nước uống cho các VĐV, họ cho rằng nước làm giảm hiệu suất thi đấu. Điều này khiến rất nhiều người bị mất nước và quá nửa VĐV từ chối tiếp tục tham gia thi đấu. Một số suýt chết.
Sau cuộc thi, số phận của các vận động viên cũng rẽ sang nhiều hướng khác nhau. Ông trùm chơi bẩn Fred Lorz bị cấm vĩnh viễn bởi Liên đoàn thể thao nghiệp dư vì tội gian lận, nhưng việc đình chỉ đã được dỡ bỏ sau khi ông này công khai đăng đàn xin lỗi.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 9.
Ban tổ chức nhất quyết không cho VĐV uống nước vì tin rằng nước làm giảm hiệu suất thi đấu.
Cười bò khi nghe chuyện về thế vận hội Olympics lắm drama và đáng xấu hổ nhất trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp - Ảnh 10.
Dorando Pietri, một vận động viên người Ý đã bị loại sau khi BTC giúp anh này đứng dậy, vì anh... vấp ngã ở vạch đích.
James Sullivan, giám đốc Thế vận hội 1904, cũng phải thừa nhận cuộc thi Marathon năm đó là một trong những nỗi xấu hổ lớn nhất cuộc đời ông, cũng như lịch sử Olympic nói riêng. "Tôi nghĩ rằng nên bỏ luôn cái màn thi chạy marathon đi, xấu hổ quá mất thôi" - Sullivan trả lời báo chí vào thời điểm đó.
À, quên mất VĐV drama nhất cuộc thi: Felix Carbajal de Soto vẫn được chính phủ Cuba tin tưởng và tài trợ tới Hy Lạp để tham gia cuộc thi chạy marathon năm 1906. Nhưng sau khi thua ở giải Athens năm đó, Felix được cho là đã chết và cáo phó của ông được đăng trên báo Cuba. Một năm sau, Felix khiến cả nước Cuba khóc thét khi "đội mồ sống dậy" trên một chuyến tàu từ Tây Ban Nha trở về Havana. Ông này sau đó vẫn tiếp tục sự nghiệp thi chạy marathon của mình đến cuối đời, còn được chính phủ tài trợ cho đi thi ở nước ngoài nữa không thì không ai rõ!

Nguồn: ABCNews)

CÁI ĐẦU CHÓ VÁ (Văn Việt )


Truyện Nguyễn Ngọc Hoa
Quán hớt tóc bác Mão không có bảng hiệu nhưng đàn ông con trai trong xóm ai cũng đến đó cúp đầu (hớt tóc). Trong cái chòi sơ sài ở góc đường vào Cửa Nhà Đồ và đường cái, phần Quốc Lộ 1 có tên cũ là Paul Bert, những kẻ rỗi việc thường tụ họp tán chuyện với bác. Đồ đạc trong quán vỏn vẹn có thùng đồ nghề, chiếc ghế tròn giữa phòng, băng ghế dài sát tường, cùng tấm gương soi và sợi dây da liếc dao cạo trên tường. Khi tìm không gặp thằng Biên và thằng Sơn con dì Xuân mà nhà chỉ cách vài căn, tôi chạy ra quán nghểnh mỏ hóng chuyện người lớn.
Ba anh em tôi là khách hàng thường xuyên nhất của bác Mão, vì lần nào cha từ Đông Hà về nhà chúng tôi cũng phải đi cúp cho “tóc tai sạch sẽ”, bất kể tóc dài hay ngắn. Hôm ấy cha về bất ngờ và sau bữa cơm trưa bảo mẹ,
“Chiều ni cho tụi nớ đi An Cựu, qua nhà cha mẹ con Hân”. “Con Hân” là thím (vợ chú) Lam.
“Có việc chi không ông?”.
Tui qua thăm ôông mụ nớ và biểu con Hân sang đây ở. Hắn lấy chồng mấy tháng ni rồi mà chưa chịu dọn về nhà chồng”.
Đây là lần đầu tiên các con được “đi chơi” với cha, mẹ mừng quýnh vội vàng hối đi hớt tóc. Đã có vài người đến trước, anh em tôi bồn chồn ngồi đợi. Vừa đến lượt anh Quang, chị ở hớt ha hớt hải chạy tới,
“Bác ơi, cúp mau mau cho mấy đứa về đi với chú Thông. Chú mặc áo quần xong rồi”.
“Thằng ni mới ngồi vô chưa cúp. Hay là về đi rồi chiều ra cúp?”.
“Không được ! Đi mà tóc tai lôi thôi thì có nước chết với chú”, chị ở nhăn nhó.
“Hối như giặc rứa thì làm răng tau cúp cho được?”, bác càu nhàu, bắt đầu bóp tông-đơ đẩy dọc lên đầu anh Quang.
“Thím nói răng con thưa với bác rứa, con biết chi  mà bác la”.
Tau không la nhưng mi phải về nói lại rứa”.
Nhường anh Quang hớt trước vì anh là anh lớn, tôi lại phải nhường cho thằng Sáng, vì nó là em nhỏ. Bác Mão sửa soạn cúp cho nó thì chị ở lại xuất hiện, thở hổn hển,
“Bác cúp gấp lên giùm; chú Thông đi ra đi vô nóng lòng quá chừng quá đỗi”.
Tau có phải Na Tra ba đầu sáu tay  mà cúp cái ào là xong liền?”.
Trong truyện Phong thần diễn nghĩa và Tây du ký, Na Tra là vị thiên tướng thường biến hình thành ba đầu sáu tay, tay cầm sáu thứ binh khí. Chị ở chột dạ trần tình,
“Chú chưởi thím răng không biểu mấy đứa đi cúp trước mà bắt chú chờ”.
“Có phải ông Trời  mà muốn chi được nấy?”.
Anh Quang về nhà thay áo quần bị bắt ra quán trở lại hai lần để tiếp tục hối thúc. Khi đầu tôi hớt được khoảng một nửa, mẹ đích thân ra với đôi mắt đỏ hoe,
“Bác chịu khó tém gọn cho thằng Bé về đi với ông nhà tui”.
“Cái trôốc (đầu) tèm lem như ri coi răng được?”, bác phản đối.
“Không được cũng phải được thôi; tui trả tìền cho bác đây. Đi về con”, tôi nghe mẹ nói như khóc.
Trong buổi thăm viếng, câu chuyện xoay quanh đầu tóc hớt dở dang của thằng Bé. Bác gái mẹ thím Lam nhìn tôi,
“Thợ  mà cúp tóc lạ rứa?”.
“Ông nhà tui kêu đi gấp để kịp giờ ra ngoài đồn nên cháu cúp nửa chừng mà phải ngưng”, mẹ bào chữa.
“Tội rứaRăng không đợi cháu cúp xong?”.
Cha xen vào, đắc ý khoe,
“Cha mẹ là trời, biểu nhảy vô lửa cũng phải nhảy huống hồ chi chuyện nhỏ nhặt nớ”.
“Nhưng cháu dị (mắc cỡ) với bạn chớ”, bác chép miệng.
“Thằng ni mà dị dạng chi?”.
Hôm sau mẹ bảo tôi ra quán bác Mão hớt tóc nốt. Trên đường đi, tôi lặp đi lặp lại để nói rõ ràng và không vấp váp,
“Con không muốn cúp nữa. Cha mẹ con đã muốn thì con cứ để như ri”.
Răng rứa? Không sợ bạn cười à?”, bác ngạc nhiên.
“Dạ không…”, tôi ấp úng rồi chạy đi.
“Không cúp thì tau trả lại tiền. Bảy đồng đây, đem về cho mạ mi”, bác kêu giật lại.
Tôi mang tiền về trả; mẹ giận nhưng không hài tội không vâng lời,
“Cho mi đó, làm chi thì làm. Từng nớ tuổi đầu mà đã biết làm  với cha mẹ”.
“Con không thèm cúp nữa”.
Kệ chó mi (mặc kệ mày)! Để cái trôốc loang lổ cho họ cười thúi óc”.
“Con không ăn cắp ăn trộm hay làm điều chi xấu xa thì răng họ cười?”, tôi nhắc lại y chang lời mẹ nói khi sai làm việc gì mà tôi “hổ ngươi” không chịu làm.
“Tổ cha mi, chỉ giỏi tài lý sự cùn”.
Đột nhiên tôi phải đương đầu với một vấn đề khó khăn: làm gì với số tiền trong tay? Từ trước đến nay, tôi chỉ biết ra quán tạp hóa bên cạnh quán bác Mão mua các món đồ mẹ dặn, đưa tiền và nói mỗi một câu,
“Bác bán cho mẹ con một… (tên món đồ)…”.
Sau một tuần suy nghĩ, tôi hỏi đường lên nhà sách Thượng Tứ trên cửa Thượng Tứ kiếm các pho truyện Tàu do Tín Đức thi xã xuất bản. Lựa lọc cả buổi, tôi chọn bộ Tiết Đinh San chinh tây có chuyện nữ tướng Phàn Lê Huê tài ba mà cao ngạo, đày đọa chồng là Tiết Đinh San khổ sở cầu lụy đến dở sống dở chết mới nhận ấn nguyên soái cầm quân đi đánh giặc. Bộ truyện do Tô Chẩn dịch gồm ba cuốn, mỗi cuốn ghi giá bảy đồng. Tôi dự định hàng ngày lên nhà sách đọc xong hai cuốn đầu rồi mua cuốn cuối, vừa tiêu hết tiền vừa đọc trọn bộ.
Đọc khín nhưng sợ lòi đuôi nên tôi cầm tiền trên tay, thỉnh thoảng làm bộ đếm như thể đang phân vân lựa chọn. Hành động “khả nghi” của tôi không che nổi cặp mắt ông chủ nhà sách; ông lại gần thân mật gợi chuyện,
“Em thích truyện Tàu lắm hả?”.
“Dạ…”, bị bắt “quả tang,” tôi lúng búng trong miệng.
“Tiền của em để đi cúp, phải không?”.
“Dạ… Nhưng con không muốn cúp nữa”.
Ông đặt tay lên vai tôi xoa nhẹ,
“Bậy nà! Con trai phải cúp tóc cho đẹp chớ”.
“Nhưng mà…”, tôi không biết làm sao giải thích.
Chừ chú tặng em bộ Tiết Đinh San; lấy tiền nớ đi cúp nghen”.
***
Tôi và thằng Biên lấy phấn vẽ bàn cờ trên sàn xi măng trước hiên nhà dì Xuân chơi cờ gánh, dùng nắp keng (nắp chai bia) làm quân cờ bên sấp bên ngửa. Mỗi bên cờ gánh có tám quân, khi một quân bên này đi lọt vào giữa hai quân bên kia thì “gánh” (tức là ăn) hai quân ấy. Bỗng mụ Cấy gánh hàng bún bò đi qua; dì Xuân gọi vào. Tôi đứng dậy ra về thì dì giữ lại,
“Nghe nói mi là “thợ ăn” hảo hề món bún bò, phải không?”.
“Dạ…”, bị đánh trúng tim đen, tôi thẹn thùng gật đầu.
“Một lần mi ních được mấy đọi to (tô lớn)?”.
“Bốn năm đọi chi đó”, tôi ngập ngừng.
“Thiệt không? Bún bò cay như rứa mà không ngán à?”.
“Cay ngon thì không răng hết!”.
Dì cười cười, không biết đùa hay thực,
Chừ dì bao (đãi) mi năm đọi bún bò, mi xực hết không?”.
“Dạ hết”, tôi không ngần ngừ.
“Nếu không hết, dì biểu làm chi cũng phải nghe, chịu không?”.
“Dạ…”, máu tham ăn nổi lên, tôi đồng ý ngay.
O múc cho hắn năm đọi to; bỏ nhiều bún, nhiều thịt, và thiệt nh…iều…iều ớt vô”, dì nói với mụ Cấy.
Bún bò mụ Cấy cay… mà ngon; ngốn xong hai đọi đầu tiên tôi nhận ra lớp váng ớt màu đỏ choét trên mặt đã thấm vào các miếng thịt thái mỏng và các sợi bún dẻo, và đã hòa lẫn với nước dùng khiến đọi bún bò cay xé họng. Đọi thứ ba, không biết mụ Cấy có cho thêm ớt hay không mà tôi cố gắng lắm mới húp hết nước dùng. Đọi thứ tư tôi vừa ăn vừa ho sặc sụa vì mùi ớt không những bốc lên mũi mà xông vào tận phổi. Tôi vào nhà lấy nước uống, nhưng vô hiệu.
Trước cặp mắt thán phục của thằng Biên và thằng Sơn, tôi xoay xở xực trọn đọi thứ tư. Đọi cuối cùng mới bưng lên gần miệng mà mùi ớt đã xông lên nồng nặc khiến tôi hắt hơi liền liền không dứt, nếu không nhanh tay đặt xuống thì đọi bún đã văng tung toé ra đất. Sau vài lần cố gắng, tôi chịu thua,
“Con không ăn nổi nữa. Dì biểu con làm chi?”.
“Dì có bắt mi lên rừng xuống biển chi mà lo – ra ngồi cho bác Mão cúp cho trôốc hết vằn vện khó coi. Ra đây, dì trả tiền cho”, dì nắm tay tôi kéo đi.
Hôm sau, thằng Biên tìm tôi khoe,
“Chú Thứ mới cho tau cuốn truyện Tiết Nhơn Quí chinh đôngMi coi Tiết Đinh San xong đổi với tau nghen”. Trong tích xưa, Tiết Nhơn Quí là cha của Tiết Đinh San, và chuyện Tiết Nhơn Quí xảy ra trước chuyện Tiết Đinh San.
Răng mi biết tau có bộ truyện nớ?”, tôi ngạc nhiên.
“Chú tau nói; chú là chủ nhà sách Thượng Tứ”.
Tôi hiểu ra: chú Thứ tặng sách và dì Xuân thách ăn bún bò không phải ngẫu nhiên mà tới; thế nào cũng có bàn tay mẹ nhúng vào.
                        ***
Mấy tờ bạc còn nguyên vẹn; tôi vuốt thật phẳng và giấu ở bìa sau cuốn từ điển tiếng Pháp Larousse của chú Lam để trên kệ sách. Một hôm mẹ vắng nhà, nghe thím Ngớt gánh chè rao bán ngoài đường,
Ai ăn chè đậu xanh đậu ván bánh tráng chè kê… Ai ăn…
Anh Quang gọi thím vào và hỏi tôi,
Mi ăn chè đậu xanh hỉ?”. Chè đậu xanh là hảo vị của tôi.
“Thím ơi, một chén chè mấy đồng?”, tôi hỏi.
“Chè hai đồng; cái ni thì ba”, thím chỉ vào một phần tư chiếc bánh tráng nướng phết lên một lớp chè kê dày và phơi cho chè vừa khô.
Tôi cẩn thận hỏi anh Quang,
“Tiền  mà anh có?”.
Túi qua, tình cờ mở cuốn Larousse tau thấy chú Lam để quên tiền trong nớchừ bao mi với thằng Sáng ăn chè một bữa”.
Tôi làm con tính trong đầu: anh Quang và thằng Sáng mỗi người một chén chè hết bốn đồng, còn lại ba đồng đủ cho tôi kêu miếng bánh tráng chè kê –món măct nhất, cho… đỡ tức.
Từ đó bọn trẻ con trong xóm gọi tôi bằng cái tên mới – thằng “đầu chó vá”.
Như cha nói, tôi không thấy xấu hổ; bù lại tôi có nguyên bộ truyện Tiết Đinh San, ăn bữa bún bò ngập họng, và thưởng thức miếng bánh tráng chè kê không mấy thuở được ăn – kể như… huề.
Nhưng trong thâm tâm, tôi biết mình mất một thứ gì đó rất lớn mà nghĩ mãi không ra.
Ngày 3 tháng Năm, 2014

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2020

VUNG VÃI NIỀM VUI -Thơ Phương Hoa và Bài Họa của các Thi Hửu


VUNG RẢI NIỀM VUI
     (Bát vỹ đồng âm)
Sáu my ri, nhưng chng s già!
Phe mình li c phá... phe ta.
Cao lương người đãi, thưa: Em ch!
M v khách mi, d: Bác tha!
Rau trái ngày ngày tâm nh ta,
Tnh thin sáng ti trí an hòa.
Văn thơ, bè bn, cười thuê tha,
Vung ri nim vui ta cát sa...
Phương Hoa (Dec 2nd 2019)

HỌA: ƯỚC VỌNG
Xuân xanh vt thoát đến nay già,
Ngm nghĩ thương đi xót phn ta!
Khp no ni trôi bun chng dt,
Bao nơi ln đn kh nào tha.
An nhàn mun có tâm thanh thãn,
Hnh phúc cu sao d hp hòa.
Vung rãi nim vui yên cuc sng,
Cho thân an lc kiếp phù sa..!
HỒ NGUYỄN (07-12-2019)

Họa :Tuổi Già 
Mình theo nhịp bước cuộc đời già 
Chẳng phải lo buồn sống thoả ta
Mấy bận đi chơi thì khó nhả 
Nhiều lần hội họp đã không tha
Thơ cài chữ mộng nâng lòng xả 
Bút vẫy vần xinh giúp dạ hoà 
Hoạt động loanh quanh vui mệt lả
Ngăn sầu những buổi ngắm mưa sa
Minh Thuý ( Thành Nội )
      Tháng 12/2019

Họa :Vui gặp gỡ
Chúng mình sáu bó chả ai già
Họp bạn thường xuyên,nhộn quá ta !
Cùng cảnh thương nhau,tình thắm thiết
Đồng hương tương trợ, nghĩa chan hoà
Bạn bè mới biết còn xa lạ
Tri kỷ dần quen đã thiết tha
Nâng đỡ ủi an vui cuộc sống
Về chiều chớ để giọt châu sa
Thanh Hoà


 Họa :CHIA SẺ NIỀM VUI
( Bát vỹ đồng âm )
Câu thơ đâu có sợ chi già 
Chia sẻ niềm vui của chính ta
Gởi đến bao người cho rộn rã
Chuyển về mấy kẻ ở phương xa
Cùng trao ý tứ mong lan tỏa 
Hợp lại tâm tình tính vị tha
Dù ẩn non cao hay thảo dã
Bạn bè cũng sẽ được giao hoà
songquang 
Tháng 12/2019
  Họa :'NHÂN SINH TỰ CỔ THÙY VÔ TỬ"
Bảy bó rằng nay tuổi hưởng già
Tay chân luộm thuộm cực thân ta
Đâu ai tránh khỏi ngày vong mạng
Bất kể đường đời sống thiết tha
Cõi thế nhân sinh nơi cõi tạm
Thiên đường tối thượng chốn an hòa
Bảy mươi trãi cuộc đời an trí
Ngẩm nghỉ hồng trần lắm mưa sa
Xi Cà Que 

 Họa :GIÀ MÀ VUI KHỎE
( Bát vỹ đồng âm )
Bảy mươi mấy ngó cũng hơi già...!
Phong độ em khen mát dạ ta
Lớn tuổi cơm chay không dĩa cá
Trung niên cháo lạt, chẳng mèo tha
Đệ huynh xào xáo chơi buông thả
Tỷ muội ôn nhu giỡn thuận hòa
Cây khế trong vườn vô số quả
Hồ sen ngoài ngõ búp hà sa
Mai Xuân Thanh



Họa :KIẾP NGƯỜI
(Bát vỹ đồng âm)
Mấy ai xinh đẹp mãi không già?
Tâm sự đôi lời bạn thiết ta...
Bắc Đẩu thương tình hăng hái xoá
Diêm Vương xét sổ lẹ làng tha
Thuyền đưa ghé lại miền thôn dã
Xóm gọi về thăm cảnh thái hoà
Rảo bước nghe lòng như khách lạ!
Biết mình tựa thể hạt sương sa!
Như Thu


 Họa :NHƯ KHÔNG
Tám mươi qua hổng thấy mình già
Mà chẳng bao giờ nghĩ đến ta
Cũng dạ khùng điên thèm quấy phá
Rồi lòng thánh thiện phải dung tha
Khi hờn khi giận tâm như hỏa
Lúc bực lúc buồn trí bất hòa
Mộng ước trần đời sao khó thỏa
Rơi từ mái ngói giọt mưa sa.
Paris, 07 Dec. 2019
TRỊNH CƠ


 Họa :HẬN ĐỚN ĐAU ĐỜI !
Đọc Xuôi:
Mười nhơn tám thọ tuổi thân già,
Tạm cõi trần duyên biết tự ta.
Dời đổi số phần bao lệ thảm,
Xót thương tình thế lắm châu sa !
Vơi tàn vận nước đành tan nát,
Khổ luỵ lòng dân khó hợp hoà !
Tơi tả gấm hoa rồi đã bại…
Đời đau đớn hận dễ nào tha !
Đọc Ngược:
Tha nào dễ, hận đớn đau đời,
Bại đã rồi, hoa gấm tả tơi.
Hoà hợp khó, dân lòng luỵ khổ,
Nát tan đành, nước vận tàn vơi !
Sa châu lắm, thế tình thương xót,
Thảm lệ bao, phần số đổi dời.
Ta tự biết, duyên trần cõi tạm…
Già thân tuổi thọ tám nhơn mười !
Liêu Xuyên


Họa :VUI RỘN QUÊ NGƯỜI
Vui rộn ràng vui,thắm tuổi già
Quý ngày có mặt bạn cùng ta
Tiếng cười gặp lại càng rôm rả
Giọng nói xưa về quá thiết tha
Tứ xứ đạo tràng con Phật cả
Năm châu nguồn cội nước Nam hòa
Ngọt bùi hạnh ngộ cùng nhau thỏa
Chan chứa bao tình quyện lệ sa
Lý Đức Quỳnh 

Họa :GẶT NHỮNG HẠT VUI
Chưa cổ lai hi ngó cửa già
Ta ôm bài họa xướng là ta
Lời nương Phật dạy lòng vô ngã
Ý thuận Thầy truyền dạ vị tha
Nhờ thế tình đời luôn hể hả
Giữ cho nghĩa bạn mãi chan hòa
Gặt về muôn hạt cười, nem, chả
Cho dẫu mưa ròng với móc sa .
Trần Như Tùng
 Họa :ĐỐ DÁM CHÊ…
(Bát Vĩ Đồng âm)
Sáu mươi ai dám bảo bà …già
Váy diện ra đường đẹp nhất …ta
Nhiều lão dở tuồng, mi nháy đá
Lắm trai  theo tán miệng nào…tha
Quay lưng đàn chị ngôn – lời trả
Gãy lưỡi bầy em rãi - lệ …hòa
Vậy đấy, Đây còn "ngon" lắm nhá
Bảy lăm vẫn hẹn: Cá, chim …sa
CAO BỒI GIÀ
08-12-2019

Con HạcTrắng - Sống lạc quan, khỏe mạnh

Bài viết c ủa Khuyết Danh Sống lạc quan, khỏe mạnh       Thảnh thơi như hạc trắng Tươ...