Thứ Tư, 22 tháng 7, 2020

Tích Đức Tại Gia - Thơ Vui của Trần Quốc Bảo

Rằng nghe bên xứ Bhutan,
Có Chùa danh tiếng, Cao Tăng trụ trì.
Vợ tôi bèn dẫn tôi  đi,
Đến Chùa, xin được qui y, bỏ ghiền.
(Bởi tôi, ưa nhậu liên miên,
Làm Thơ, họp Bạn, gây phiền vợ tôi! )

Chắp tay, Sư Cụ mời ngồi,
Tôi quì đảnh lễ, bạch Ngài tâm tư.
Sư nhìn tôi rất hiền từ,
Hỏi rằng: - Uống rượu thấy như thế nào?
Tôi thưa: - Rượu rất ngọt ngào,
Làm đôi ba chén, Rượu vào Thơ ra!

Sư rằng: - Ngươi có bê tha,
Say sưa sắc dục, hoặc là đỏ đen?
- Bẩm...xưa, cũng có nhiều phen,
Con ham Xì-phé lại quen Nhảy đầm!
Nay già, rũ bỏ sai lầm,
Chỉ còn nhậu nhẹt hà rầm mà thôi!

Hỏi rằng: - khi nhậu xỉn rồi,
Thì ngươi cảm thấy cuộc đời ra sao?
- Bẩm, khi Men rượu thấm vào,
Tâm hồn con thấy thanh cao tuyệt vời!
Con yêu thương hết mọi người!
Mở lòng độ lượng, vui tươi vô cùng!
Gọi phône mời bạn khắp vùng,
Tới nhà cụng chén, trùng phùng hân hoan!
Rồi Thơ, rồi Nhạc râm ran,
Phiêu diêu cảnh giới,Thiên đàng khác chi!
    
Sư rằng: - Ngươi hãy về đi!
Tầm Sư, học Đạo làm gì, mất công!
- Bẩm... Thầy đuổi con... phải không?

Sư rằng: - Chớ nói lông bông, hồ đồ!
Ta, năm mươi năm Tu chùa,
Ước mơ Cảnh Giới ngươi vừa tả ra.
Thuyền Từ ta vẫn còn xa,
Mà ngươi “Tích Đức tại gia” tới rồi!
Thiện Tâm Đắc Đạo, con ơi!
- Phất cây thiền trượng, Sư rời vô trong.

Vợ tôi, coi bộ hài lòng,
Dắt tôi về lại thư phòng ủi an,
Rằng: ...mình cứ nhậu thả dàn!
Cứ Thơ thẩn, cứ hát đàn chia lia,
Muốn vui, cứ mời Bạn về,
Ngày mai, em lại mua Bia cho mình! (*)

         Trần Quốc Bảo
             Richmond, Virginia

1 nhận xét:

SE LẠI ĐƯỜNG TƠ, TÌNH NGĂN ĐÔI BỜ-- Thơ Ngoc Ánh và Thơ Họa

SE LẠI ĐƯỜNG TƠ   Nhớ thuở mình chưa quen biết nhau Làm sao em hiểu bởi vì đâu Cơ duyên nào khiến cho tình đến Em cũng vì ai bỏ nỗi sầu Anh ...