Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

MÙA HÈ ĐÃ CHẾT ( Không Rõ Tác Giả )

 MÙA HÈ ĐÃ CHẾT

Điểm hẹn của tụi tôi là một nhà hàng sân vườn khá lịch sự ở đường Lê Quý Đôn Q.3. Đã lâu lắm rồi tụi tôi mới có buổi chiều vui vẽ nên đứa nào cũng mạnh dạn bỏ chồng con ở nhà để được tự do ra quán với quyết tâm "Không Say Không Về".

Cách đây hơn 50 năm, nhóm tụi tôi gồm 5 đứa cùng học chung lớp 12B. Tôi thường nói là 12 Bê Bối. Bê bối vì thỉnh thoảng cúp cua đi ra Rex xem phim mới đổi. Buổi sáng Rex chiếu thường trực, giá vé rẻ hơn buổi chiều. Thường thì Rex đổi phim mới vào sáng thứ tư hàng tuần. Mà sáng thứ tư là giờ Triết học. Đứa nào cũng ngán. 
Tuy bê bối vậy nhưng học hành lại không tệ. Đứa nào cũng giỏi Toán và tiếng Anh. Riêng tôi có thêm tài lẻ là làm thơ. Tụi bạn quen làm Toán nên chê thơ tôi là Thơ con cóc. Vậy mà một hôm “con cóc” lại nhảy lên ngồi chểm chệ trên trang thơ của các báo Đông Phương, Dân Luận, Trắng Đen... Những bài thơ viết cho "một người nào đó" đã làm tụi bạn xôn xao. Tôi thì: bí mật nhé! Chuyện chỉ riêng Chi biết mà thôi.

Mùa hè năm 1975, mùa hè không rộn rã tiếng ve, không rợp trời hoa phượng đỏ. Mùa hè đó đã thành cuộc chia ly giữa tụi tôi với giảng đường Đại học, đẫy tụi tôi vào đời khi tuổi chưa đủ lớn. Thỉnh thoảng gặp nhau, mỗi đứa là một nỗi buồn: đứa vượt biên không tin tức, đứa gãy gánh giữa đường, đứa theo gia đình đi diện HO, đứa qua đời vì bệnh tật và tôi, đứa lặng lẽ đổi chữ nghĩa lấy áo cơm.

Chiều nay nhóm còn 3 đứa, vào quán khi nắng chiều sắp tắt. Tiếp viên đưa ra tờ thực đơn. Tôi nói: uống bia nhé! Budweiser đỏ nhé! Tôi lướt mắt qua các món ăn. Tôi có hoa mắt không? Món gì thế này: Ve Sầu Chiên Bơ! Tôi hỏi lại cô Tiếp viên và được cô khẳng định đó chính là con ve sầu thường râm ran trên cành phượng mỗi khi hè về. Cô nói thêm: "nhưng đây chỉ mới là con nhộng ve thôi" nghĩa là con ve sữa. Tôi và bạn nhìn nhau nghẹn lời. Tại sao lại chiên bơ ve sầu? Nó ngon lắm sao? Tôi đã từng nghe nói dân nhậu ăn dế, bọ cạp ...tôi sợ nhưng không buồn. Riêng ve sầu, nó là tuổi thơ của tôi và bạn. Nó là nỗi nhớ lặng thầm tôi khắc khoải gửi về Người đã nghìn trùng xa. Nhìn những con ve sầu nằm im trên đĩa, ngụm bia chợt đắng ngắt trong miệng và tôi bỗng dưng muốn khóc quá chừng.

Ngoài đường nắng đã tắt, hoàng hôn dần buông xuống. Tôi và bạn bè đang ngồi giữa hoàng hôn đời người. Tóc đứa nào cũng có nhiều sợi bạc. 
50 năm trôi qua, nỗi nhớ về những chùm me chuyền tay nhau duới gầm bàn lớp học, những mùa thi vùi đầu trong sách vỡ, những ngày hè rong chơi tưng bừng phố xá...đã không còn nguyên vẹn, ký ức đã dần nhạt phai.
Tôi và bạn lại cụng ly nhau, Không Say Không Về nhé! Nói cái khẩu hiệu ấy cho vui thôi, chứ không về thì đi đâu bây giờ? Chồng con đang chờ ở nhà kìa. Có đứa cắt lời: "thôi đừng nhắc, để tao uống cho ngon", nó nói cứ như một bợm nhậu thứ thiệt.

Tụi tôi ngồi với nhau, uống cùng nhau tận đêm. Tụi tôi đã nói với nhau những gì, tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ trước khi rời quán, tôi đã nhìn những con ve sầu tơ nỏn nằm trong đĩa, trên bàn. Tôi thấy thấp thoáng trong đó có bạn bè lớp 12B, có giảng đường Đại học, có những bài thơ tình đăng báo, có đôi mắt Người nồng nàn ngoài cửa lớp, có bàn tay Người ân cần dùng cặp che mưa cho tôi bên vỉa hè Duy Tân rì rào tiếng lá. 
*
Tôi nhìn thật lâu những con ve sầu, và tôi đau đớn nhận ra: mùa hè của tôi đã chết !!!


Hoa Huỳnh chuyển 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tạp Ghi và Phiếm Luận: ĐÔNG là HƯỚNG ĐÔNG (Đỗ Chiêu Dức)

    Tạp Ghi và Phiếm Luận :                             ĐÔNG là HƯ ỚNG  ĐÔNG                                                                ...