Thứ Ba, 28 tháng 10, 2025

NGƯỜI ĐƯA THƯ *

 


Một ngày như bao ngày khác ở Texas, giữa khoang xe thư bình thường, Alvin Gauthier – người đưa thư kiệm lời và từng là lính Thủy quân Lục chiến – bất ngờ phát hiện một phong bì ngả màu thời gian. Trên đó, nét chữ nghiêng nghiêng viết ngày tháng 1944. Khi anh mở ra, bên trong là lời chúc Giáng Sinh của một người lính thời Thế chiến II tên Marion Lamb gửi về quê nhà ở Arkansas. Cùng với bức thư ấy, Alvin tìm thấy thêm nhiều lá thư khác, tất cả viết trong những năm 1942 đến 1944, rồi bị lạc mất giữa dòng đời tám mươi năm. Chúng vẫn còn nguyên mùi giấy cũ, nét mực run rẩy của một người lính đang xa nhà nhưng luôn nhớ về gia đình và bình yên nơi quê hương.

Alvin đọc từng dòng, cảm nhận rõ nỗi cô đơn, lòng dũng cảm và sự hy sinh thầm lặng mà chỉ người từng trải qua chiến trường mới hiểu. Trong khoảnh khắc ấy, anh không còn là bưu tá, mà là người được trao trách nhiệm đưa quá khứ trở về. Anh tự nhủ rằng, những lá thư này phải được đến tay người thân của Marion – bởi trong đó là hơi thở, là trái tim của một con người từng chiến đấu vì hòa bình.
Không đợi lệnh, không chờ ai giao nhiệm vụ, Alvin dùng chính ngày nghỉ của mình, tự lái xe gần 380 dặm, băng qua những con đường dài và tràn nắng, để đến tận nhà bà Jo Ann Smith, em gái của Marion Lamb, nay đã 84 tuổi. Khi nhận lại phong thư anh trai gửi tám thập kỷ trước, bà nghẹn ngào, tay run run áp những lá thư cũ lên ngực. Cạnh bên, Alvin mỉm cười – ánh mắt anh như nói thay tất cả: đôi khi, điều cao cả nhất là hoàn thành một hành trình giản dị bằng tấm lòng.
Ngày hôm ấy, hai con người từ hai thế hệ, hai cuộc đời, gặp nhau vì những dòng chữ được viết trong chiến tranh. Họ ngồi cùng nhau, đọc lại từng lời yêu thương, từng ký ức được chôn sâu. Quá khứ tưởng như xa xôi bỗng sống dậy trong nụ cười, trong giọt nước mắt, trong hơi ấm của lòng nhân ái. Từ khoảnh khắc ấy, Alvin và gia đình Lamb trở thành bạn. Họ vẫn giữ liên lạc, chia sẻ những bữa ăn, nhắc về Marion với sự trân trọng như thể ông vẫn còn đâu đây.
Câu chuyện của Alvin không phải là chuyện của một bưu tá, mà là bài ca lặng lẽ về lòng tốt, về cách con người tìm thấy nhau qua thời gian. Giữa thế giới vội vã, anh chọn dừng lại, chọn làm điều đúng, chọn mang lại nụ cười cho người khác – như thể lòng nhân hậu luôn biết đường quay về.

 * Xin phép đặt tưa Copy từ FB Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tạp Ghi và Phiếm Luận: ĐÔNG là HƯỚNG ĐÔNG (Đỗ Chiêu Dức)

    Tạp Ghi và Phiếm Luận :                             ĐÔNG là HƯ ỚNG  ĐÔNG                                                                ...