Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Mười bảy năm trước - Thuyên Huy



Viết cho NCT, ngưi còn mang chút n đi không tr đưc đi này.
   
    Tôi ngi lng im, trên cái ghế  kê gn t th ông bà gia nhà, nghe ba tôi k li câu chuyn mà tôi mun biết ca mưi by năm trưc đây. Ging ông trm trm, m tôi ngi trên b ván g nung bên cnh, đăm chiêu nhìn, không thêm không bt li nào. Mi xế trưa mà nh ương đã kêu dài ngoài đám rung sau vưn, cây bưi góc sân rng đy hoa trng. Tách nưc trà cn dn theo tng li ông nói:
    “ sau khi đa con đu ca ba m b bnh, chết trên tay ca m con trên đưng t Gò Du xung Sài Gòn vào bnh vin. M con bun b như ngưi mt hn, ba quyết đnh đi xin con nuôi. Nghe vài ngưi quen ch, ba lên Tây Ninh, tìm trúng nơi nhà cô ba Hoài. Ba k li chuyn và cui cùng, cô ba đng ý cho con làm con nuôi. Gia cnh cô ba hay m rut ca con lúc đó có v thiếu thn quá. Ba nhn m con v, gi li cho cô ba s tin my trăm đng thi đó, s tin này tuy không nhiu, nhưng thi bui đó tin có giá lm, lương công nhân chc đâu chng ba bn chc gì mt tháng. Hôm đó, c nhà m rut con khóc sưt mưt. Ba có ha, khi con đưc mưi tám tui, vào đi hc, ba s cho con biết chuyn này. Gi thì con hi, thôi cũng đã đến lúc con cn biết ri. Đó chuyn là như vy...”
    Ba tôi ngưng đó, m tôi kéo vt áo bà ba xám lên lau nưc mt. C ba ngưi chúng tôi lng thinh, tôi cúi đu khóc rm rt, không dám ngưc nhìn lên như mt tên ti đ s ti phm thưng.
    M tôi bưc xung ván, chm rãi đi v phía bên hông t th, m cái hp thiếc cũ ly ra mt tm hình đen trng, giy đã ng sang màu vàng đc, bà đến gn đưa cho tôi, tm hình chp lúc tôi va v nhà ông bà, tròn ba tui. Bà vut đu tôi nhè nh:
-Chuyn gì mc chuyn gì, con lúc nào cũng là con ca ba m.
    Tôi không km lòng đưc na, òa lên khóc nc n. Ba tôi vn ngi yên:
-Chuyn là vy đó, bây gi tùy con, hi nh ba m thương con bao nhiêu thì bây gi ba m cũng vn thương con by nhiêu. C đi này, con vn là con ca ba ca m.
    Nghe ba tôi nói đến đây, m tôi cũng km lòng không ni, bà nm tay tôi khóc ròng. Tiếng nh ương vn còn kéo dài lê thê ngoài rung, tri sp v chiu. Anh năm Thnh tay xách đc cá t phía sau vưn bưc vào, m tôi mt ln na, kéo vt áo lên lau mt. Ba tôi lúc by gi mi bưc xung b ván, anh năm Thnh không đ ý gì, nhìn tôi cưi thoi mái hi:
-Mai chng nào em đi?
-D, chc đ chín mưi gi. Tôi tr li mà không nhìn anh vì tôi vn còn thúc thích. Anh năm đi ra ri, tôi đưa tm hình li cho bà:
-Con xin li ba m là đã hi chuyn này, làm ba m bun, ba m sut đi vn là ba m ca con, không ai có th thay thế đưc.
    Ba tôi bưng tách trà lên ung mt hơi ri cưi tht tươi, ni không thành tiếng. Nhà tôi ăn cơm chiu tr hơn ngày thưng, dù ch năm Thnh thúc hi ba ln by lưt, ch c s đ lâu, my con cá lóc mà anh năm bt v t xế trưa không còn tươi ngon na. Tôi thao thc mt mình trong bóng đêm, c dn lòng đng đ con sông đi mình có thêm ng r. Tôi cht mình thc gic, có tiếng ba tôi tng hng ngoài sân sau, tri đã hơn sáu gi sáng. mt góc nào đó cnh b rào, tiếng dế gáy vang rân. Hình như đêm qua không có tiếng súng.
     Ri cũng như mi ln, ba m tôi đưa tôi ra bến tàu, trên sông sương mù giăng kín, m tôi cũng dúi vào tay tôi thêm vài trăm bc. Tàu ra khi b, nhìn bóng ông bà m m trong màn sương, nưc mt tôi a ra, chưa bt thành tiếng khóc.
    Sài Gòn my ngày nay không thy mưa, nng nóng chang chang, đưng ph mt mù bi. Vài hôm na thì tri vào H, chiến trn ngày càng tăng dn, không thy du hiu gì gim bt. Đám bn ngày xưa, gi đã chết cho chiến trưng gn phân na, nghĩa trang có thêm nhiu bia m mi, trng mt màu vôi. Chiếc xe tang, khăn trng, tiếng khóc gi hn, gi đã tr thành cái gì quen thuc trên đưng ph Sài gòn hay con l ngoi ô bùn ly nưc đng. Trong cái không ngt ngt ca cuc chiến không hn ngày an bình, Sài Gòn vn vi vàng sng, dù là ngưi đã nhp cuc hay k còn đng bên l.
    Chiu th sáu, sau gi hc cui, Tùng, thng bn cùng nhà tr, qua phòng thí nghim tìm kiếm gì đó, bun quá, tôi đón xe buýt ra ch Bến Thành. Đi lòng vòng cũng không thy gì vui, tôi b đến ngi ung cà phê ti mt quán vng bên l đưng Lê Thánh Tôn, nhìn k qua ngưi li trong cái nng chiu thoi thóp, đ dài theo tng chiếc lá me rung ry bay. Cht dưng tôi nh Bến Cu vô hn, nh cái ging trm trm mà ba tôi đã k li chuyn ca mưi my năm xưa, đ tr li cho câu tôi hi, nh tm hình đen trng chp ngày tôi mi lên ba mà m tôi đã nâng niu như bo vt trong sut bao nhiêu năm tri. Tôi nut chng ngm cà phê tht nhanh đ lòng mình không kp khóc, nhưng đôi git còn đng li trên môi nghe như mn mn. Tr tin xong, va lng thng đnh băng qua đưng, thì gp Tho  và Uyên tng Tòa Đô Chánh đi ti. Hai cô cùng tht lên mt lưt:
-a anh Bo, làm gì đây có mt mình vy?
    Tôi gt đu chào, chưa tr li thì Uyên nói tiếp:
-Khánh Tưng đang tim bà ch, ti em cũng t đàng đó li, đnh đi kiếm chè bánh lt v ăn.
    Tôi tht s không thy vui trong lòng nhưng cũng ráng gưng cưi:
-My cô hết gi hc sm vy sao?
-Có anh đây, thôi mình tr li tim gp Khánh Tưng đi, ri tính đi đâu thì đi, như vy vui hơn. Tho nhanh nhu nói.
    Hai cô nàng b đi trưc, tôi chm chm theo sau. Ph xá đông ngưi và lá me úa vàng vn c l t rơi. V đến tim, tôi ch kp chào bà ch thì Khánh Tưng đã nm tay tôi đi ra, Tho và Uyên tm tm cưi đng trưc ca ch, bà ch đành nhìn theo mà không nói thêm gì đưc.
    Băng qua my cái quán nhc trên đưng Nguyn Hu, tôi đng ch ba cô đi li ch gi xe gn máy ly xe. T đu này nhìn v bến Bch Đng, phía bên kia sông, chiu Sài gòn bt đu xung thp dn, mây lưa thưa tng cm mt màu tím ngt. Theo li đ ngh ca Uyên, bn tôi lái xe Honda ra Phú Lâm ăn h tiếu Nam Vang Kim Tháp. Quán đông nght ngưi, bn tôi chn cái bàn ngoài mái hiên, nhìn ra quc l 4 đi min Tây. Gió chiu thi ngưc v thơm mùi r khô ca my cánh đng, chy dc theo đưng làm tôi cht nh nhà quá. Tôi trm ngâm nhìn xa xa, không biết là t nãy gi ba cô nàng cũng đang nhìn tôi dò xét. Tôi quên mt cái cưi mà tôi có thưng ngày, câu chuyn ca đêm nào Bến Cu đã làm cho hn tôi c ray rt bun bun. Khánh ng ngài ngi nhìn trong lúc ch ngưi bán hàng bưng my tô h tiếu ti:
-Anh Bo hôm nay sao thy bun vy? Ti em có làm gì đ anh gin không đây?
Tho va đó thêm vào:
-Tht tình mà nói, em đ ý thy anh hơi là l t khi v ti tim ca ch hai kìa!
Tôi c làm vui đáp li:
-Đâu có gì đâu, lâu lâu nh nhà mt chút mà. Tôi ngưng đó, không dám nói gì thêm vì mt tôi đã rươm rưm đ.
    C ba cô, ai ny đu ngi lng thinh, ch ngưi bán hàng bưng my tô h tiếu ti xong ri b đi, tôi đành xung ging vì không th dn lòng khi nhìn Khánh Tưng bun rưi rưi.
-Thôi mình ăn xong đã, anh cũng có chút bun, ăn đi ri anh nói cho nghe.
    C ba cô cùng th phào mt lưt. Mt tri ch còn ng đ hơn phân na phía bên kia cánh đng. Gió thi nh vào mái hiên quán ăn, bt đu lành lnh. Ngưi bán hàng, mt ln na b đi sau khi đt ly cà phê sa đá trên bàn. Tôi bưng ly lên ung vài ngm nh, mùi thơm cà phê làm tôi có phn tnh táo và d chu.
    Ba cô nàng nghiêm nét mt ch. Tôi chm rãi k li câu chuyn đi mình, chuyn ca mt thng bé b cho đi t năm mi lên ba và chuyn ca hơn mưi my năm sau. Tôi kết thúc đon, ba m đưa tôi ra cu tàu đò Bến Cu, môi tôi mn đng, không ai nói li nào. L m qua ánh đèn đin va lên, Khánh Tưng ôm mt khóc rm rc, Tho không khác gì Uyên, mt hai cô đ hoe. Chúng tôi cùng nhìn v mt phía ngoài quc l, gi này đưng vng tanh. Bt cht, mưa v ngang hết sc tình c, mt cơn mưa trái mùa l bn.
    Trên đưng v, không ai nói câu nào. Tùng đng lang thang trưc ca nhà tr vy tay chào. Khánh Tưng, Tho và Uyên đi ri, Tùng nhìn tôi ngài ngi. Ph bt đu vào đêm, phía nhà bên cnh có tiếng đa con gái quen, hát nho nh bài tình ca nào đó.

Thuyên Huy
(Trích trong tp truyn “Bt Cht Thu V Đu H”- Bài viết có b đi vài đon ngn cho phù hp vi ch trương ca trang HNTN)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

QUAN SÁT CƠ THỂ (Pinterest )