Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2025
CHÀO XUÂN - Thơ Trần văn Hang và Bài Họa Của các Thi Hửu
CHÀO XUÂN
Đông tàn xuân đến thảy đều xinh
Vạn vật đổi thay thật hữu tình
Hồn đất sinh tâm - tâm giác ngộ
Sắc tre vượng cảnh - cảnh thanh bình
Quê hương hớn hở mừng tài lộc
Làng mạc tưng bừng đón phú ninh
Hạnh phúc đời thường cần giản dị
Chỉ vui biết đủ chẳng hèn vinh.
Trần văn Hạng
Thơ Họa:
1./ XUÂN HẠNH PHÚC
Xuân về, phong cảnh thật tươi xinh
Sông núi, trời mây đẹp diễm tình
Vạn vật xôn xao tràn hạnh phúc
Cuộc đời diễn tiến rất an bình
Gia đình rộn rã ngày xum họp
Xã hội tưng bừng cảnh vượng ninh
Hoan hỉ, nhà nhà vui đón Tết
Chào mừng năm mới trọn khang vinh.
Sông Thu
( 25/01/2025 )
2./ CHÀO XUÂN
Cổ truyền dân tộc, áo dài xinh
Là lụa gió mơn, thiệt rất tình
Đất rộng hoa khai màu đượm thắm
Trời cao nắng tỏa sắc yên bình
Xuân mong bọn trẻ nên danh nghĩa
Tết chúc người già được thọ ninh
Sống mãn viên cùng tâm nguyện đẹp
Rực cành mai nở giữa hư vinh
Lý Đức Quỳnh
28/1/2025
3./ CẨN HỌA : ĐÓN XUÂN ẤT TỴ
Tết tới đầu Xuân thảy đẹp xinh
Trăm hoa đua nở thắm ân tình
Tam dương phúc khí giao thừa…trẻ
Bốn biển yên tâm cảnh thái bình
Xứ sở bừng lên sanh lợi lộc
Quê hương nhộn nhịp đón an ninh
Tao nhân bầu rượu vui mừng Tết
Mặc khách túi thơ cũng hiển vinh…!
MAI XUÂN THANH
Silicone Valley January 28, 2025
12 CÂU CHUYỆN VỀ TƯ DUY NGƯỢC
1.
Có một người giàu, mỗi lần ra khỏi nhà đều sợ có người tới cướp nhà mình, anh ta muốn mua một con chó lớn về trông nhà, nhưng lại nghĩ có thể nguy hiểm cho cả người nhà và cũng mất nhiều chi phí .
Kể từ ngày đó, ngày nào cũng có mười mấy người đứng trước cửa nhà anh ta bắt wifi miễn phí, rất an toàn và cũng không còn phải lo lắng nữa.
2 .
Một người giàu đi mua cà chua.
Ông hỏi người bán hàng: "Cà chua bao tiền một cân?"
Người b.á.n h.à.n.g Nói: "16 ngàn một cân."
Ông chọn lấy hai quả cà chua đặt lên bàn cân, sau đó chọn lấy một quả to nhất để lên cùng.
Người bán hàng nhìn cân rồi nói: "10 ngàn".
Ông lấy quả to nhất ra khỏi cân tỏ ý không cần, người bán hàng liếc ông một cái rồi nói kiểu hách dịch: "8 ngàn".
Trên thực tế thì quả cà chua to nhất kia còn nặng hơn cả hai quả cà chua trên cân, rõ ràng là người bán hàng vô lý, người xung quanh chứng kiến đều rất không hài lòng.
Nhưng người giàu ngược lại vẫn rất bình tĩnh, lấy từ trong túi ra 2 ngàn đưa cho người bán hàng, nhưng ông không lấy 2 quả cà chua trên bàn cân mà cầm lấy quả cà chua to nhất mà mình vừa bỏ ra khỏi cân, rồi vui vẻ ra về.
3.
Có một ao cá mới được mở, phí vào câu cá là 200 ngàn.
Tuy nhiên, phần lớn mọi người dù có ngồi câu cả ngày cũng không câu được con cá nào. Ông chủ nói, nếu không câu được cá, vậy thì sẽ tặng một con gà. Kết quả, rất nhiều người tranh nhau tới câu cá. Khi quay về, trong tay người nào người nấy cũng đều xách một con gà. Mọi người đều rất vui vẻ! Cảm thấy ông chủ rất thú vị.
Sau này, nhân viên quản lý ao cá nói với mọi người rằng ông chủ thực ra là hộ nuôi gà chuyên nghiệp.
4.
Nhà đầu tư tài ba nước Mỹ, Charlie Munger, còn được biết tới là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của Warren Buffett.
Có người hỏi Charlie Munger: Làm sao để tìm được một người bạn đồng hành tốt?
Ông trả lời rằng: Trước tiên, bạn phải là một người tài giỏi và đáng tin cây, bởi lẽ một người bạn đồng hành tốt, họ không phải là kẻ tầm thường.
5.
Mandela bị k.ế.t á.n 27 năm tù, và trong khoảng thời gian đó, ông đã bị các quản ngục đối xử rất tệ. Điều bất ngờ đó là, khi trở thành Tổng thống, ông đã mời ba người quản ngục từng quản chế mình tới buổi lễ hôm đó.
Khi Mandela đứng lên tỏ lòng kính trọng với 3 người quản ngục, mọi người chứng kiến đều tĩnh lại. Ông nói: "Khi tôi bước ra khỏi cánh cửa ngục tù để bước tới với tự do, tôi biết rằng, nếu mình không để những đau thương và o.á.n h.ậ.n lại phía sau, vậy thì tôi vĩnh viễn vẫn sẽ ở trong cái ngục tù ấy."
6.
Có một ông lão thích yên tĩnh, nhưng khu vực xung quanh nhà ông luôn có trẻ em tới chạy chơi, điều này khiến ông cảm thấy rất phiền phức.
Ông nghĩ ra một cách, ông gọi lũ trẻ lại và nói: Chỗ ta vốn rất yên tĩnh, cảm ơn các cháu đã tới khuấy động làm không khí thêm vui vẻ, đồng thời tặng cho mỗi đứa trẻ 3 cây kẹo.
Lũ trẻ rất vui vẻ, mỗi ngày đều tới đây chơi.
Vài ngày sau, ông chỉ cho mỗi đứa 2 cây kẹo, rồi 1 cây, và dần dần không còn cho chúng nữa.
Lũ trẻ vừa buồn bực vừa giận dỗi nói: Bọn cháu không thèm tới đây góp vui cho ông nữa.
Ông lão lại có lại được không gian yên tĩnh như mình mong muốn.
7.
Một nhân viên b.á.n h.à.n.g nói với một người tới mua hàng rằng: "Chị à, ở đây chúng em có quyển sách tên là "500 lí do của đàn ông khi về muộn", chị nhất định phải mua nó."
Người mua hàng cười nói: "Tại sao?"
Người nhân viên bình tĩnh nói: "Vì chồng chị cũng mua quyển này."
8.
Có một nhà hàng ăn buffet, vì thực khách tới ăn quá lãng phí thức ăn, nên nhà hàng đã đặt ra quy định: lãng phí thức ăn sẽ bị phạt 10 ngàn!
Kết quả, tình hình kinh doanh ngày càng tệ hơn.
Sau này, quản lý nghĩ ra một giải pháp, tăng giá món ăn lên 10 ngàn, đồng thời thay đổi quy định rằng: người không lãng phí thức ăn sẽ được tặng 10 ngàn.
Kết quả, việc làm ăn phát đạt một cách bất ngờ, hành vi lãng phí thức ăn cũng không còn nữa.
9.
Lão hòa thượng hỏi tiểu hòa thượng: "Nếu bước lên một bước là c.h.ế.t, lùi một bước về sau cũng phải c.h.ế.t, con sẽ làm thế nào?"
Vị hòa thượng trẻ chẳng do dự đáp: "Thì con sẽ đi đường bên."
Đời người khó lường, nghịch cảnh hay thất bại đều là chuyện thường tình. Lúc này, bạn luôn phải giữ cho mình tâm thái lạc quan và tích cực, nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác, lật ngược lại vấn đề, biết đâu "sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng", hi vọng luôn ở phía trước đón đợi bạn.
10 .
Phát triển dây chuyền sản xuất
Trước đây các nhà máy thường hoạt động kém hiệu quả bởi con người cứ phải chạy tới chạy lui quanh máy móc thiết bị, khiến công nhân mệt mỏi rã rời, mà hiệu suất công việc lại không cao.
Sau đó, có người đề xuất cải tiến quy trình làm việc, để cho máy móc phải hoạt động còn công nhân chỉ việc đứng một chỗ. Theo cách này, khái niệm dây chuyền sản xuất dần được phát triển và hiệu suất được cải thiện đáng kể. Nhật Bản chính là quốc gia thịnh hành kiểu tư duy ngược này.
11 .
“Thuốc hay” của kẻ thất tình
Có một thanh niên đứng trên sân thượng có ý định muốn t.ự t.ử, rất nhiều người vây quanh khuyên nhủ.
Khi cảnh sát tới hỏi nguyên nhân, cậu thanh niên nói rằng cô bạn gái yêu suốt 8 năm đã bỏ cậu chạy theo đại gia, ngày mai cô ấy lên xe hoa rồi, cậu cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Một ông lão đứng gần đó liền lên tiếng: “Vợ người khác ở với cậu suốt 8 năm, cậu thiệt thòi gì mà còn muốn t.ự s.át chứ?”. Cậu thanh niên nghĩ một lúc, cảm thấy rất đúng, liền cười một cái và bỏ ý định t.ự s.át.
Cuộc sống có rất nhiều chuyện tưởng chừng như bế tắc, vô phương cứu chữa, nhưng nếu dùng tư duy ngược để suy nghĩ một chút, bạn sẽ nhận ra thực ra nó cũng chẳng khó khăn tới vậy. Thay đổi góc độ để suy nghĩ vấn đề, mọi chuyện có thể rõ ràng và thoáng đãng hơn rất nhiều.
12.
Tìm lại điện thoại bị mất cắp
Một cậu bạn bị trộm điện thoại di động ở gần ga tàu liền nhờ một người bạn nhắn vào điện thoại di động đó như sau: “Anh ơi, tàu sắp rời bến rồi, em đợi anh không được nên đi trước nhé. Lần trước thiếu nợ anh 200 đô, em đặt trong tủ A21 ở ga tàu, mã số là 1685”.
Nửa tiếng sau, kẻ trộm điện thoại đã bị bắt sống trước tủ A21 trong khu nhà ga xe lửa. Sử dụng tư duy ngược để suy nghĩ, nhiều vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.
13.
Cách đòi nợ tài tình
Một thương nhân đã vay của Hassan 2000 đô, có viết giấy biên nhận đàng hoàng. Thế nhưng, gần tới ngày trả nợ Hassan bỗng phát hiện giấy nợ đã bị mất, việc này khiến ông hết sức lo lắng. Bởi lẽ ông biết, một khi giấy nợ không còn thì người vay có thể sẽ quỵt tiền.
Bạn của Hassan sau khi biết chuyện đã nói với ông rằng hãy viết thư gửi cho thương nhân kia, nói với anh ta rằng đến thời hạn thì phải trả 2500 đô mà anh ta đã vay.
Hassan nghe xong không hiểu: “Tôi mất giấy nợ rồi, giờ 2000 còn không biết có đòi được không, làm sao mà lại bảo anh ta trả 2500 được?”. Bạn của Hassan nói ông cứ làm theo mình, nhất định sẽ có hiệu quả.
Sau khi thư được gửi đi, Hassan rất nhanh nhận được thư phản hồi, người thương nhân vay tiền viết trong thư rằng: “Tôi vay ông 2000 đô chứ không phải 2500 đô, tới khi đó nhất định sẽ trả đúng hẹn”.
Đây chính là tư duy ngược, nó giống như một công cụ vậy, khi được sử dụng tốt, nó sẽ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
……
( Sưu tầm )
XUÂN CON RẮN - Thơ Thái Huy Và Bài Họa Của Sông Thu, Tha Nhân,Hồ Nguyễn
XUÂN CON RẮN
Mai gầm hay lại thứ Liu điu
Nếu vậy xuân sang chắc ỉu xìu?
Chỉ sợ bần dân nằm dưới búa
Còn lo kẻ khó hứng trên rìu
Cầu mong mọi sự sao ngời sáng
Ước muốn trăm khâu hết hẩm hiu
Đừng để cho đời ta thán nhé,
Mai Gầm hay lại thứ Liu điu.
Thái Huy Jan/12/25
Thơ Họa :
1./ KHÓ QUÁ !!!
Bứt tóc, vò đầu với vận " điu "
Chữ câu ngắc ngứ, ý lìu xìu
Thơ kia, đố kẻ liều trao chữ
Thợ ấy, hỏi ai dám múa rìu ? (*)
Nghiên bút trong tay chừng uể oải
Thi đàn với bạn ngó đìu hiu
Cuối năm, gặp áng Đường thi khó
Bứt tóc, vò đầu với vận " điu "
Sông Thu
( 27/01/2025 )
2./ CÓ KẺ KHOE TÀI…
Có kẻ khoe tài giải nghĩa ‘’điu’’
Còn đang háo hức cả phòng xìu
Hắn im re chợt e ăn búa
Gã nọ nhát gan sợ lãnh rìu
Chờ Tết đang vui đành uể oải
Không gian lặng lẽ cảnh buồn hiu
Đón Xuân xướng họa gặp từ khó
Có kẻ khoe tài giải nghĩa ‘’điu’’
ThaNhân góp vui với bạn Thái Huy
qua bài họa trên
Camthành Jan 27th, 2025 (Những ngày giáp Tết Ất Tỵ)
3./ HỌA: XUÂN RẮN SANG
Rắn đến ngại ngùng dáng quéo điu,
Trăm hoa lo sợ nụ héo xìu.
Nắng mây trời né heo như búa,
Bóng gió buồn bung nóng tợ rìu.
Nhân thế vọng trời cao ban sáng
Muôn dân kính nguyện giảm điều hiu.
Xuân sang nhớ bớt lòng nham hiểm,
Cho rắn giảm dần dáng quéo điu.
HỒ NGUYỄN (28-01-2025)
Thư Mời Họp Mặ CHS.NLS.Tây Ninh Lần thứ 23
Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2025
LẠI MỘT MÙA XUÂN - Thơ Ngọc Ánh
LẠI MỘT MÙA XUÂN
Xuân đến Xuân đi dạ thấm buồn
Thẫn thờ ngồi ngắm mảnh trăng suông
Còn bao lâu nữa còn bao Tết?
Tình đó như đang đếm từng ngày
Lòng này trắc ẩn có ai hay?
Nắng chiều hiu hắt hoàng hôn phủ
Vạt nắng ưu tư bóng ngã dài
Tâm sự người mang cả nỗi lòng
Lạnh lùng nuối tiếc buổi tàn Đông
Nghĩa nhân không trọn không thề ước
Vàng đá phôi phai mãi chất chồng
Cuộc đời ai khiến gặp nhau chi?
Nguời đã cho ta được những gì?
Hay còn phải chuốc thêm phiền muộn?
Đường trần vạn lối có mấy khi
Biết thế sao ta cứ vương vào
Mong gì với được tới trời sao
Tình yêu đã quá ...xa xôi lắm!
Khố quỷ thời gian cũng hanh hao
Chỉ muốn nghe anh nói một lần
Cõi lòng thổn thức giữa chiều Xuân
Dang tay em đón mùa Xuân nữa
Buồn hắt hiu thêm đến vạn phần
Ngọc Ánh nguoideplongyen
Giao thừa - Nguyễn Ngọc Tư
Giao thừa
Nguyễn Ngọc Tư
Posted by GLN
Đã thấy mấy vạt hoa vàng loè xoè, đã thấy những trái dưa hấu bóng mẫy thẫm xanh chất tầng tầng trên chợ. Thế là Tết thật rồi. Tết cứ làm người ta nao lên nôn nóng ngóng chờ, rồi lại nuối tiếc cho tuổi xuân qua. Chợ Tết chạy dọc theo các vỉa hè quanh ngã năm, bán toàn dưa với hoa. Vô tình chỗ Đậm bán đối diện với khu nhà đẹp nhất, cao nhất và sầm uất nhất thị xã. Sau lưng, cách một lớp chì gai oặt quẹo là một bãi cát trống, cỏ xanh theo gió chạy líu ríu từng triền, từng triền mải miết. Cánh bán dưa ra chợ từ 20 tháng chạp, chở từ sáng tới khuya, hịch hụi. Lúc nghỉ mệt tay chống hông ngó qua. Những ngôi nhà cao. Những bảng hiệu sặc sỡ. Đèn đủ thứ mầu. Sang quá. Người ta đợi tết để trang hoàng cho thật đẹp, mà càng đẹp thì cánh bán dưa trong ruộng ra càng buồn.
« Biết chừng nào mình xây được cái nhà cỡ đó hen? » .
« Bán dưa, làm ruộng cỡ 40 năm ».
«Giỡn hoài, cỡ đó thì xuống lỗ rồi còn gì » .
« Ừ »...
Chỗ Đậm ngồi dưới tán cây còng bị tỉa nhánh chỏng chơ như bàn tay cụt. Bên trái là vạt bông của ông Chín từ miệt Sa Đéc xuống. Và chỉ Đậm là ngồi bán một mình chứ người ta chồng vợ đùm đề, xoong nồi lủ khủ. Ngày đầu cô chất dưa chưa khéo, dưa cứ ỷ mình tròn, lăn long lóc ra đường. Dưa lăn, người hì hục đuổi theo. Xe cộ giáp Tết đông nghẹt, người ta cười, người ta cằn nhằn. Tủi cực trào lên như người ta nhận cái thùng vô lu nước đầy. Đậm lầm lũi khóc nghẹn. Đậm 29 tuổi, hơi đen, trên khuôn mặt lam lũ còn sót lại chút duyên ngầm. Chưa thấy chanh chua như đã từng quen chợ. Lúc chở dưa ra, có anh chàng trẻ tuổi cao lỏng khỏng, nước da đen lùi, lúc cười chỉ thấy hơi hới hàm răng, chạy tới làm giúp. Kéo tấm ni-lông che nắng, chặt mấy cây chuối đem ra bao lại cho dưa khỏi lăn, anh chàng cũng giúp. Đậm nằng nặc bảo thôi đi, anh chàng cãi cố: « Tôi tiếp cho, có sao đâu ». Quần anh chàng lấm nhớt, tóc bù xù đỏ quạch như rễ vú sữa. Già Chín bán bông thắc mắc :
_ Con gái ơi! Bác thấy thằng đó hiền khô hà, ai vậy?
Đậm bảo:
_ Tên Quí, chạy xe lam, ở xóm thôi, bác à.
_ Chà, giỏi, tốt thiệt. Làm hăng vậy tính kiếm tiền để cưới vợ hả?
Anh chàng nghe lóm, cười chéo mắt:
_ Có ai đâu mà cưới, bác.
Ông Chín cười khà khà, vuốt chòm râu cụt ngủn.
Cái nắng xuân kỳ lạ, không gay gắt đỏ, không nhàn nhạt như nắng chiều hè mà vàng thắm thiết như mầu bông sao nhái. Bấc lồng lộng lẫy qua từng ngọn cỏ sau chợ, mang theo mù mịt cát. Mặt mũi đầu tóc Đậm lúc nào cũng nham nhám như hột me rang cát. Người ta quần là áo lượt kìn kìn chạy qua mà chợ dưa với hoa vẫn chưa sôi động. Năm nay dưa trúng mùa cả núi vầy ăn gì cho hết. Người ta nán đợi tới ngày rước ông bà, lúc đó coi dưa có rẻ hơn bây giờ không. Những người bán ngồi chéo queo, buồn teo. Bông vạn thọ, bông cúc trái nết nở bung từng khóm, lái bông than như bọng : « Năm nay chắc thua rồi ».
Đậm bắt chước cánh lái dưa xóm Vàm Xáng, đi chợ mua xấp liễn dán dưa cho bắt mắt khách, tiện thể mua cho bé Lý bộ đồ. Mứt gừng, mứt dừa ở nhà má làm rồi để coi mua gì thêm. Má thì thích bánh ngọt. Con út thích cắn hột dưa, Đậm mua mỗi thứ vài trăm gam. Về khui ra thấy bộ đồ bé Lý hơi lớn, nhưng không sao, lớn thì mặc tới năm sau. Già Chín hỏi : « Đồ ai mà bây ôm ấp vậy ? » . Đậm bảo của con gái con. Hỏi thêm một chút về ba của đứa nhỏ, Đậm cúi mặt thưa : « Không có ». Nghĩa là không có. Ông Chín không phăng tới nữa. Ông già rồi, lăn lộn trên đời, ông biết chắc có chi lầm lỡ. « Con lầm lỡ tới mức phải bỏ nhà đi luôn đó, bác Chín à. Tới lúc ba con buồn rồi chết, má mới rước con về. Bây giờ, có cực khổ thế nào con cũng ráng chịu, miễn sao năm tháng cuối đời má con vui. Mà, chắc bù bi nhiêu cũng không đủ ». Sau này, Đậm mở lời. Giọng Đậm khao khao. Cô thấy mình giống như cỏ ven đường, người ta đi qua đạp, đi lại đạp vẫn ngoi lên sống, sống cỗi cằn.
Những mùa lam lũ. Những mùa cực nhọc. Một mình chống chọi. Đàn ông con trai coi được một chút mới lòng vòng ở ngoài đã nghe thiên hạ rần lên : « Thứ gái hư đâm đầu vô làm gì ». Ai mà muốn, chỉ tại còn nhỏ, thấy gió yêu gió, thấy hoa yêu hoa, đam mê bồng bột. Nghĩ mình học chưa tới đâu nhưng là học những bài học bự nhất, đắt nhất. Đếm đi đếm lại chỉ còn Quí, khi biết được còn mỗi Quí thì Đậm đã sắp 30. Nhà Quí ở Lung Giữa, Quí gửi xe sân nhà cô. Làm một vài chuyện nhỏ như chở Đậm đi chợ không lấy tiền, tiếp Đậm cất cái nhà củi... thì cho là có qua có lại đi. Nhưng ánh mắt Quí ngày càng nồng nàn trói buộc, bắt Đậm phải day dứt giữa nỗi khát khao và tủi hổ. Quí trai tơ, chưa vợ, lại nhỏ hơn Đậm gần 4 tuổi. Nhưng Quí tốt quá, rất tốt. Má Quí già rồi, than với Đậm hoài, có một mối trong Nhà Phấn Ngọn, coi được lắm, vậy mà biểu thằng Quí cưới vợ mà nó hổng nghe, làm như nó còn chờ ai đâu.
Thời gian bị người ta chở kĩu kịt đi. Khiếp, mới đó đã 29 Tết. Bánh mứt, dưa hành, quần mới, áo mới như nước tràn lên phố. Đây là một thời điểm rộn rịp nhất, phơi phới nhất trong năm. Tết này không có 30, 29 rồi tới mùng một, như người ta bước hụt, thấy thiếu một ngày. Những khóm vàng hoa của ông Chín nở sớm từ 24, 25 đã ngả mầu vàng sậm. 4 giờ sáng, ông đi qua bên kia đường gánh nước về tưới, than : « Thời tiết năm nay kỳ cục quá » ông vấn điếu thuốc, phà khói bảo : « Con biết không, nghề bán bông tết cũng như bán lồng đèn Trung thu, qua rằm tháng 8 có cho người ta cũng không thèm lấy. Buôn bán kiểu vậy như con gái có thì, qua rồi, khó lắm... » Ông nói tới đây, thấy Đậm ngẩng đầu ngó sao muộn, ông thôi không nói nữa. Đậm nhớ con gái quá. Nghe Quí đem đồ về lại đem tin ra bảo : « Bộ đồ bé Lý mặc vừa lắm, nó đòi ra với Đậm. Buôn bán như vầy cực quá, chở nó ra đây, tội nghiệp... ». Rồi Quí bảo mớ bông mồng gà Đậm gieo sao mà khéo quá, bông đỏ bông vàng trổ ngay Tết.
Đó là lúc chờ sáng, còn rỗi rãi xẻ dưa mời nhau, chứ ngày 29 là một ngày tất bật, nói theo dân đá banh là thắng với thua. Người mua xúm xa xúm xít. Mới một buổi đã lử lả, Đậm một mình phải coi trước coi sau. Tưởng dưa hấu đắp đập ngăn sông mà đã vợi đi quá nửa. Nhưng chắc phải đợi cho tới giao thừa. Người ta chờ tới đó sẽ rẻ nữa. Chạy xong mấy chuyến xe buổi sáng, chiều Quí lại giúp. Từ bến xe lam lại đằng chợ chừng 100m. Quí kêu : « Có ai mua nhiều, Đậm hứa đi, tôi chở tới nhà cho ». Đậm thấy vui, phần thì bớt lo dưa ế, phần thấy nao nao trong lòng. Cái không khí đẹp thế này, ấm thế này, không vui sao được. Quí hỏi : « Nhà Đậm có gói bánh tét không? ». Đậm hỏi lại : « Có, mà chi ?». « Tôi cho, má tôi gói nhiều lắm ». Quí mặc áo đứt mất tiêu cái nút trên, lồ lộ ra mảng ngực ráp nắng. Trong Đậm nhiều khi dậy lên một cái gì rưng rức khó tả, chỉ mong nép đầu vào đó để quên nhọc nhằn, để quên nỗi cô độc lùi lũi trong đời.
Lúc ngẩng lên được đã năm mới mất rồi. Nghe được tiếng trống giao thừa vọng về từ trung tâm thị xã. Ở đó có một lễ hội thật tưng bừng. Ông Chín đốt 6 nén nhang, chia cho Đậm nửa, biểu : « Con cúng giao thừa đi. Cầu an khang, sức khỏe, cầu năm tới giàu hơn năm nay ». Mùi nhang thơm trong gió sực lên mũi Đậm một nỗi nhớ nhà. Dù đây về đấy chưa tới một tiếng đi xe. Ở chợ, người muốn về trước giao thừa thì đã bán thốc tháo để về. Những người còn lại cũng cố dọn dẹp làm sao mùng một có mặt ở nhà, pha bình trà cúng tổ tiên. Ông Chín đứng chỉ huy cho con trai ông bưng mươi chậu hoa còn lại lên xe hàng, quyến luyến : « Hồi nãy con tặng bác dưa ăn, giờ bác tặng lại cho con với cậu nhỏ hai chậu cúc đại đóa này. Năm tới, bác có xuống không biết được ngồi gần cháu như vầy không. Cha, đây về Sa Đéc chắc phải nhâm nhi dài dài cho đỡ buồn quá ».
_ Dạ, bác về mạnh giỏi, ăn Tết cho thiệt vui.
Đậm vén tóc, cười, thấy thương ông quá. Ông Chín leo lên xe còn ngoắc Quí lại nói thì thào: « Ê cậu nhỏ, tôi nói cậu nghe, ông bà mình có câu:
Ra đường thấy cánh hoa rơi.
Hai tay nâng lấy, cũ người mới ta.
Mạnh dạn lên, cậu thương con gái người ta mà cà lơ phất phơ thấy rầu quá. Cháu Đậm, thấy vậy mà như trái dưa, xanh vỏ đỏ lòng ».
Nói rồi xe vọt đi, mấy người nữa lên xe vỗ vào thùng xe thùm thùm như gửi lại lời chào tạm biệt. Khói xe xoắn ra từng ngọn tròn tròn như con cúi. Đậm lui cui quét dọn chỗ của mình, hỏi:
_ Ông Chín nói gì vậy?
_ Đâu có gì _ Quí cười bối rối.
_ Về nghen, chạy xe chất đồ chở về. Biểu Quí đứng chờ mà không nghe, vì tôi mà ngày nay Quí bỏ mấy mối xe, uổng quá.
_ Đâu có gì còn 31 trái dưa...
_ Tôi tặng Quí chục trái ăn dài dài.
Quí cười :
_ Nhà tôi đơn chiếc, có mấy người đâu, ăn gì nhiều vậy.
Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau chạy về phía đại lộ. Lễ hội giao thừa vẫn chưa tan, chưa muốn tan. Người ta vẫn muốn cùng nhau đi hết Tết này. Một vài anh bạn trẻ chạy xe qua, gọi Đậm: « Nhanh lên chế ơi, trễ rồi. Tết đâu có đợi ». Lúc Đậm lên xe thì đã qua lâu giao thừa, Đậm ngồi đằng trước ngang với Quí. Xe ra khỏi thị xã, con đường nhỏ lại, vắng hoe. Đậm ngoái lại nơi cô từng nếm sương, nếm nắng, nghe gió. Những đóa cúc sau sàn xe rung rinh những sắc mầu rực rỡ. Quí bảo:
_ Đậm biết cúc đẹp gì không?
Đậm lắc đầu. Quí cười:
_ Lòng chung thủy. « Diệp bất ly chi, hoa bất ly đài ».
_ Ai nói với Quí vậy?
_ Bác Chín. Năm tới, tôi trồng cúc đi bán với Đậm nghen.
Đậm muốn cười, rất muốn cười mà sao nghẹn lại. Làm sao vượt qua những trở ngại trong lòng người. Hai bên đường rập rờn hoa dại. Những đống lửa rơm còn nghi ngút khói, bọn trẻ cơi lên khoe áo mới rồi mỏi mòn đi ngủ.
Quí cho xe chạy thật chậm, nghe gió thổi qua lỗ tai lạnh quánh. Lạnh như khoảng chiếu nửa đêm Quí chạm tay vào, tượng lên một nỗi nhớ rờn rờn lúc mờ lúc tỏ. Những nỗi nhớ phơ phất mái tóc một người, đôi mắt một người, dáng dấp một người. Đến tỉnh dậy vẫn còn bồng bềnh như khói. Quí nhìn Đậm, ánh nhìn rất lạ. Anh không biết vì một nỗi gì mà tới bây giờ anh chưa nói lời thương với người ta. Anh không ngại đứa con, anh không ngại chuyện lỡ lầm xưa cũ, tuổi tác cũng không thèm nghĩ đến. Cô luống cuống khi thấy chiếc xe chạy chậm dần:
_ À... Ờ... Tết này nữa, Quí bao nhiều tuổi rồi ha?
Quí im lặng, dừng xe hẳn. Lúc này anh thấy cần nắm lấy bàn tay lạnh tái của Đậm, rất cần. Khi ấy giao thừa đã đi qua lâu, lâu lắm rồi nhưng rõ ràng vẫn chưa hết Tết. Mai là mùng một.
Nguyễn Ngọc Tư
« Biết chừng nào mình xây được cái nhà cỡ đó hen? » .
« Bán dưa, làm ruộng cỡ 40 năm ».
«Giỡn hoài, cỡ đó thì xuống lỗ rồi còn gì » .
« Ừ »...
Chỗ Đậm ngồi dưới tán cây còng bị tỉa nhánh chỏng chơ như bàn tay cụt. Bên trái là vạt bông của ông Chín từ miệt Sa Đéc xuống. Và chỉ Đậm là ngồi bán một mình chứ người ta chồng vợ đùm đề, xoong nồi lủ khủ. Ngày đầu cô chất dưa chưa khéo, dưa cứ ỷ mình tròn, lăn long lóc ra đường. Dưa lăn, người hì hục đuổi theo. Xe cộ giáp Tết đông nghẹt, người ta cười, người ta cằn nhằn. Tủi cực trào lên như người ta nhận cái thùng vô lu nước đầy. Đậm lầm lũi khóc nghẹn. Đậm 29 tuổi, hơi đen, trên khuôn mặt lam lũ còn sót lại chút duyên ngầm. Chưa thấy chanh chua như đã từng quen chợ. Lúc chở dưa ra, có anh chàng trẻ tuổi cao lỏng khỏng, nước da đen lùi, lúc cười chỉ thấy hơi hới hàm răng, chạy tới làm giúp. Kéo tấm ni-lông che nắng, chặt mấy cây chuối đem ra bao lại cho dưa khỏi lăn, anh chàng cũng giúp. Đậm nằng nặc bảo thôi đi, anh chàng cãi cố: « Tôi tiếp cho, có sao đâu ». Quần anh chàng lấm nhớt, tóc bù xù đỏ quạch như rễ vú sữa. Già Chín bán bông thắc mắc :
_ Con gái ơi! Bác thấy thằng đó hiền khô hà, ai vậy?
Đậm bảo:
_ Tên Quí, chạy xe lam, ở xóm thôi, bác à.
_ Chà, giỏi, tốt thiệt. Làm hăng vậy tính kiếm tiền để cưới vợ hả?
Anh chàng nghe lóm, cười chéo mắt:
_ Có ai đâu mà cưới, bác.
Ông Chín cười khà khà, vuốt chòm râu cụt ngủn.
Cái nắng xuân kỳ lạ, không gay gắt đỏ, không nhàn nhạt như nắng chiều hè mà vàng thắm thiết như mầu bông sao nhái. Bấc lồng lộng lẫy qua từng ngọn cỏ sau chợ, mang theo mù mịt cát. Mặt mũi đầu tóc Đậm lúc nào cũng nham nhám như hột me rang cát. Người ta quần là áo lượt kìn kìn chạy qua mà chợ dưa với hoa vẫn chưa sôi động. Năm nay dưa trúng mùa cả núi vầy ăn gì cho hết. Người ta nán đợi tới ngày rước ông bà, lúc đó coi dưa có rẻ hơn bây giờ không. Những người bán ngồi chéo queo, buồn teo. Bông vạn thọ, bông cúc trái nết nở bung từng khóm, lái bông than như bọng : « Năm nay chắc thua rồi ».
Đậm bắt chước cánh lái dưa xóm Vàm Xáng, đi chợ mua xấp liễn dán dưa cho bắt mắt khách, tiện thể mua cho bé Lý bộ đồ. Mứt gừng, mứt dừa ở nhà má làm rồi để coi mua gì thêm. Má thì thích bánh ngọt. Con út thích cắn hột dưa, Đậm mua mỗi thứ vài trăm gam. Về khui ra thấy bộ đồ bé Lý hơi lớn, nhưng không sao, lớn thì mặc tới năm sau. Già Chín hỏi : « Đồ ai mà bây ôm ấp vậy ? » . Đậm bảo của con gái con. Hỏi thêm một chút về ba của đứa nhỏ, Đậm cúi mặt thưa : « Không có ». Nghĩa là không có. Ông Chín không phăng tới nữa. Ông già rồi, lăn lộn trên đời, ông biết chắc có chi lầm lỡ. « Con lầm lỡ tới mức phải bỏ nhà đi luôn đó, bác Chín à. Tới lúc ba con buồn rồi chết, má mới rước con về. Bây giờ, có cực khổ thế nào con cũng ráng chịu, miễn sao năm tháng cuối đời má con vui. Mà, chắc bù bi nhiêu cũng không đủ ». Sau này, Đậm mở lời. Giọng Đậm khao khao. Cô thấy mình giống như cỏ ven đường, người ta đi qua đạp, đi lại đạp vẫn ngoi lên sống, sống cỗi cằn.
Những mùa lam lũ. Những mùa cực nhọc. Một mình chống chọi. Đàn ông con trai coi được một chút mới lòng vòng ở ngoài đã nghe thiên hạ rần lên : « Thứ gái hư đâm đầu vô làm gì ». Ai mà muốn, chỉ tại còn nhỏ, thấy gió yêu gió, thấy hoa yêu hoa, đam mê bồng bột. Nghĩ mình học chưa tới đâu nhưng là học những bài học bự nhất, đắt nhất. Đếm đi đếm lại chỉ còn Quí, khi biết được còn mỗi Quí thì Đậm đã sắp 30. Nhà Quí ở Lung Giữa, Quí gửi xe sân nhà cô. Làm một vài chuyện nhỏ như chở Đậm đi chợ không lấy tiền, tiếp Đậm cất cái nhà củi... thì cho là có qua có lại đi. Nhưng ánh mắt Quí ngày càng nồng nàn trói buộc, bắt Đậm phải day dứt giữa nỗi khát khao và tủi hổ. Quí trai tơ, chưa vợ, lại nhỏ hơn Đậm gần 4 tuổi. Nhưng Quí tốt quá, rất tốt. Má Quí già rồi, than với Đậm hoài, có một mối trong Nhà Phấn Ngọn, coi được lắm, vậy mà biểu thằng Quí cưới vợ mà nó hổng nghe, làm như nó còn chờ ai đâu.
Thời gian bị người ta chở kĩu kịt đi. Khiếp, mới đó đã 29 Tết. Bánh mứt, dưa hành, quần mới, áo mới như nước tràn lên phố. Đây là một thời điểm rộn rịp nhất, phơi phới nhất trong năm. Tết này không có 30, 29 rồi tới mùng một, như người ta bước hụt, thấy thiếu một ngày. Những khóm vàng hoa của ông Chín nở sớm từ 24, 25 đã ngả mầu vàng sậm. 4 giờ sáng, ông đi qua bên kia đường gánh nước về tưới, than : « Thời tiết năm nay kỳ cục quá » ông vấn điếu thuốc, phà khói bảo : « Con biết không, nghề bán bông tết cũng như bán lồng đèn Trung thu, qua rằm tháng 8 có cho người ta cũng không thèm lấy. Buôn bán kiểu vậy như con gái có thì, qua rồi, khó lắm... » Ông nói tới đây, thấy Đậm ngẩng đầu ngó sao muộn, ông thôi không nói nữa. Đậm nhớ con gái quá. Nghe Quí đem đồ về lại đem tin ra bảo : « Bộ đồ bé Lý mặc vừa lắm, nó đòi ra với Đậm. Buôn bán như vầy cực quá, chở nó ra đây, tội nghiệp... ». Rồi Quí bảo mớ bông mồng gà Đậm gieo sao mà khéo quá, bông đỏ bông vàng trổ ngay Tết.
Đó là lúc chờ sáng, còn rỗi rãi xẻ dưa mời nhau, chứ ngày 29 là một ngày tất bật, nói theo dân đá banh là thắng với thua. Người mua xúm xa xúm xít. Mới một buổi đã lử lả, Đậm một mình phải coi trước coi sau. Tưởng dưa hấu đắp đập ngăn sông mà đã vợi đi quá nửa. Nhưng chắc phải đợi cho tới giao thừa. Người ta chờ tới đó sẽ rẻ nữa. Chạy xong mấy chuyến xe buổi sáng, chiều Quí lại giúp. Từ bến xe lam lại đằng chợ chừng 100m. Quí kêu : « Có ai mua nhiều, Đậm hứa đi, tôi chở tới nhà cho ». Đậm thấy vui, phần thì bớt lo dưa ế, phần thấy nao nao trong lòng. Cái không khí đẹp thế này, ấm thế này, không vui sao được. Quí hỏi : « Nhà Đậm có gói bánh tét không? ». Đậm hỏi lại : « Có, mà chi ?». « Tôi cho, má tôi gói nhiều lắm ». Quí mặc áo đứt mất tiêu cái nút trên, lồ lộ ra mảng ngực ráp nắng. Trong Đậm nhiều khi dậy lên một cái gì rưng rức khó tả, chỉ mong nép đầu vào đó để quên nhọc nhằn, để quên nỗi cô độc lùi lũi trong đời.
Lúc ngẩng lên được đã năm mới mất rồi. Nghe được tiếng trống giao thừa vọng về từ trung tâm thị xã. Ở đó có một lễ hội thật tưng bừng. Ông Chín đốt 6 nén nhang, chia cho Đậm nửa, biểu : « Con cúng giao thừa đi. Cầu an khang, sức khỏe, cầu năm tới giàu hơn năm nay ». Mùi nhang thơm trong gió sực lên mũi Đậm một nỗi nhớ nhà. Dù đây về đấy chưa tới một tiếng đi xe. Ở chợ, người muốn về trước giao thừa thì đã bán thốc tháo để về. Những người còn lại cũng cố dọn dẹp làm sao mùng một có mặt ở nhà, pha bình trà cúng tổ tiên. Ông Chín đứng chỉ huy cho con trai ông bưng mươi chậu hoa còn lại lên xe hàng, quyến luyến : « Hồi nãy con tặng bác dưa ăn, giờ bác tặng lại cho con với cậu nhỏ hai chậu cúc đại đóa này. Năm tới, bác có xuống không biết được ngồi gần cháu như vầy không. Cha, đây về Sa Đéc chắc phải nhâm nhi dài dài cho đỡ buồn quá ».
_ Dạ, bác về mạnh giỏi, ăn Tết cho thiệt vui.
Đậm vén tóc, cười, thấy thương ông quá. Ông Chín leo lên xe còn ngoắc Quí lại nói thì thào: « Ê cậu nhỏ, tôi nói cậu nghe, ông bà mình có câu:
Ra đường thấy cánh hoa rơi.
Hai tay nâng lấy, cũ người mới ta.
Mạnh dạn lên, cậu thương con gái người ta mà cà lơ phất phơ thấy rầu quá. Cháu Đậm, thấy vậy mà như trái dưa, xanh vỏ đỏ lòng ».
Nói rồi xe vọt đi, mấy người nữa lên xe vỗ vào thùng xe thùm thùm như gửi lại lời chào tạm biệt. Khói xe xoắn ra từng ngọn tròn tròn như con cúi. Đậm lui cui quét dọn chỗ của mình, hỏi:
_ Ông Chín nói gì vậy?
_ Đâu có gì _ Quí cười bối rối.
_ Về nghen, chạy xe chất đồ chở về. Biểu Quí đứng chờ mà không nghe, vì tôi mà ngày nay Quí bỏ mấy mối xe, uổng quá.
_ Đâu có gì còn 31 trái dưa...
_ Tôi tặng Quí chục trái ăn dài dài.
Quí cười :
_ Nhà tôi đơn chiếc, có mấy người đâu, ăn gì nhiều vậy.
Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau chạy về phía đại lộ. Lễ hội giao thừa vẫn chưa tan, chưa muốn tan. Người ta vẫn muốn cùng nhau đi hết Tết này. Một vài anh bạn trẻ chạy xe qua, gọi Đậm: « Nhanh lên chế ơi, trễ rồi. Tết đâu có đợi ». Lúc Đậm lên xe thì đã qua lâu giao thừa, Đậm ngồi đằng trước ngang với Quí. Xe ra khỏi thị xã, con đường nhỏ lại, vắng hoe. Đậm ngoái lại nơi cô từng nếm sương, nếm nắng, nghe gió. Những đóa cúc sau sàn xe rung rinh những sắc mầu rực rỡ. Quí bảo:
_ Đậm biết cúc đẹp gì không?
Đậm lắc đầu. Quí cười:
_ Lòng chung thủy. « Diệp bất ly chi, hoa bất ly đài ».
_ Ai nói với Quí vậy?
_ Bác Chín. Năm tới, tôi trồng cúc đi bán với Đậm nghen.
Đậm muốn cười, rất muốn cười mà sao nghẹn lại. Làm sao vượt qua những trở ngại trong lòng người. Hai bên đường rập rờn hoa dại. Những đống lửa rơm còn nghi ngút khói, bọn trẻ cơi lên khoe áo mới rồi mỏi mòn đi ngủ.
Quí cho xe chạy thật chậm, nghe gió thổi qua lỗ tai lạnh quánh. Lạnh như khoảng chiếu nửa đêm Quí chạm tay vào, tượng lên một nỗi nhớ rờn rờn lúc mờ lúc tỏ. Những nỗi nhớ phơ phất mái tóc một người, đôi mắt một người, dáng dấp một người. Đến tỉnh dậy vẫn còn bồng bềnh như khói. Quí nhìn Đậm, ánh nhìn rất lạ. Anh không biết vì một nỗi gì mà tới bây giờ anh chưa nói lời thương với người ta. Anh không ngại đứa con, anh không ngại chuyện lỡ lầm xưa cũ, tuổi tác cũng không thèm nghĩ đến. Cô luống cuống khi thấy chiếc xe chạy chậm dần:
_ À... Ờ... Tết này nữa, Quí bao nhiều tuổi rồi ha?
Quí im lặng, dừng xe hẳn. Lúc này anh thấy cần nắm lấy bàn tay lạnh tái của Đậm, rất cần. Khi ấy giao thừa đã đi qua lâu, lâu lắm rồi nhưng rõ ràng vẫn chưa hết Tết. Mai là mùng một.
Nguyễn Ngọc Tư
Hoa Huỳnh chuyển
RẮN -Thơ LHN và Thơ Họa
RẮN
Rắn vẽ kiểu gì cũng thấy ghê
Làm gì hết sợ để mà mê
Con chi lúc nhỏ đều nhìn thích
Loài Tỵ còn non cũng muốn chê
Chỉ có mãng xà ngâm rượu bán
Hoặc may bợm nhậu áp môi kề
Xà tinh phải hóa ra người đẹp
Mới dụ được người trần thế phê.
(LHN)
1/26/25
Thơ Họa:
1./ KHẨU PHẬT TÂM XÀ
Chửa biết tâm xà, chửa biết ghê
Khoái tin khẩu Phật, khoái si mê
Chẳng dè nọc độc nào e sợ
Cứ ngỡ người hiền há dám chê
Lục mượn tên sư, hay lẫn lộn (*)
Rắn đeo danh vãi, dễ gần kề? (*)
Muốn tồn sinh được trong thiên hạ
Phải biết tâm người, mới “ép-phê”. (*)
(Phan Thượng Hải)
1/28/25
(*) Chú thích:
Lục là ông lục (= tăng sĩ của Phật Giáo Nguyên Thủy hay Tiểu Thừa) nhưng cũng là rắn lục.
Từ câu: “Sư hổ mang, vãi rắn rết” (Tục ngữ).
“Ép-phê” = Effet (Pháp ngữ) = Hiệu quả = Effect (Anh ngữ).
2./ RẮN ĐỘC
Rắn trườn uyển chuyển thấy mà phê
Hiểm ác thượng thừa khỏi chỗ chê
Rình rập trong lùm khi cách quãng
Tấn công chớp nhoáng lúc gần kề
Ra đòn chất độc nhanh kinh khiếp
Kết mạng con mồi lẹ gớm ghê
Ngâm rượu nhìn qua là đã ớn
Thế mà làm thuốc khối ông mê.
Sông Thu
( 29/01/2025 )
3./ RẮN
Bây giờ thấy rắn chẳng còn ghê
Hoang dã thú rừng hiếm…phát mê
Hổ chúa con buôn còn mặt sững
Mai gầm quán nhậu hết đường chê
Xào lăn, nấu lẩu…menu khoái
Nữ tú, nam thanh…thực khách kề*
Loại mãng xà nay thành đặc sản
Giàu tiền hưởng lạc xác hồn phê
Lý Đức Quỳnh
29/1/2026
*Đối theo kiểu “Cú trung đối”, như “Thẹn đèn, hổ lửa…Nay thét, mai gầm…” trong Rắn Đầu Biếng Học - cụ Lê Quý Đôn.
1/28/25
(*) Chú thích:
Lục là ông lục (= tăng sĩ của Phật Giáo Nguyên Thủy hay Tiểu Thừa) nhưng cũng là rắn lục.
Từ câu: “Sư hổ mang, vãi rắn rết” (Tục ngữ).
“Ép-phê” = Effet (Pháp ngữ) = Hiệu quả = Effect (Anh ngữ).
2./ RẮN ĐỘC
Rắn trườn uyển chuyển thấy mà phê
Hiểm ác thượng thừa khỏi chỗ chê
Rình rập trong lùm khi cách quãng
Tấn công chớp nhoáng lúc gần kề
Ra đòn chất độc nhanh kinh khiếp
Kết mạng con mồi lẹ gớm ghê
Ngâm rượu nhìn qua là đã ớn
Thế mà làm thuốc khối ông mê.
Sông Thu
( 29/01/2025 )
3./ RẮN
Bây giờ thấy rắn chẳng còn ghê
Hoang dã thú rừng hiếm…phát mê
Hổ chúa con buôn còn mặt sững
Mai gầm quán nhậu hết đường chê
Xào lăn, nấu lẩu…menu khoái
Nữ tú, nam thanh…thực khách kề*
Loại mãng xà nay thành đặc sản
Giàu tiền hưởng lạc xác hồn phê
Lý Đức Quỳnh
29/1/2026
*Đối theo kiểu “Cú trung đối”, như “Thẹn đèn, hổ lửa…Nay thét, mai gầm…” trong Rắn Đầu Biếng Học - cụ Lê Quý Đôn.
15 sự thật thú vị mà bạn có thể chưa biết về Jordan (FB PhuocHuynh )
1. Jordan là nơi có thành phố cổ Petra, một trong Bảy kỳ quan thế giới mới, nổi tiếng với kiến trúc đá và hệ thống đường ống dẫn nước.
2. Đất nước này có một trong những tỷ lệ tội phạm thấp nhất ở Trung Đông, khiến nơi đây trở thành một trong những điểm đến an toàn nhất trong khu vực dành cho du khách.
4. Biển Chết, giáp với Jordan, là điểm thấp nhất trên Trái đất, nằm ở độ sâu khoảng 430 mét dưới mực nước biển.
5. Jordan nổi tiếng với lòng hiếu khách và người dân địa phương thường mời người lạ uống trà hoặc cà phê như một dấu hiệu của lòng tốt.
6. Vương quốc Jordan không có trữ lượng dầu mỏ tự nhiên, nhưng lại nổi tiếng với lịch sử phong phú, khảo cổ học và các tuyến đường thương mại cổ xưa.
7. Wadi Rum, còn được gọi là Thung lũng Mặt trăng, là một khu vực hoang dã sa mạc được bảo vệ nổi tiếng với những khối đá tuyệt đẹp và là địa điểm quay phim cho các bộ phim như *The Martian* và *Lawrence of Arabia*.
8. Jordan có thành phố Jericho lâu đời nhất thế giới vẫn có người sinh sống, đã tồn tại hơn 10.000 năm.
9. Thành phố cổ Petra của Jordan từng là một trung tâm thương mại thịnh vượng, với những ngôi mộ và công trình kiến trúc tinh xảo được chạm khắc trên vách đá sa thạch màu đỏ hồng.
10. Sông Jordan được coi là một trong những nơi linh thiêng nhất của Kitô giáo, vì người ta tin rằng đây là nơi Chúa Jesus Christ chịu phép rửa tội.
11. Jordan là nơi có Khu bảo tồn rừng Ajloun, một trong số ít khu vực có rừng ở đất nước này, là thiên đường cho động vật hoang dã và du lịch sinh thái.
12. Đất nước này có một trong những tỷ lệ người tị nạn bình quân đầu người cao nhất thế giới, vì đã tiếp nhận những người tị nạn từ các cuộc xung đột ở các nước láng giềng.
13. Ẩm thực Jordan chịu ảnh hưởng lớn từ truyền thống Levantine, Địa Trung Hải và Bedouin, với các món ăn như mansaf (thịt cừu nấu trong nước sốt sữa chua) là món ăn được ưa chuộng trên toàn quốc.
14. Jordan có ngành năng lượng tái tạo đang phát triển, đặc biệt là năng lượng mặt trời, với việc đất nước này tập trung vào phát triển bền vững mặc dù thiếu dầu mỏ.
15. Biển Chết ở Jordan không chỉ nổi tiếng với muối và bùn có đặc tính trị liệu mà còn là vùng nước thấp nhất trên Trái đất.
Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2025
Trang Thơ Ngô Kế Đang (T.1/2025 .2 ) : ĐÓN TẾT NẦY , ƯỚC MONG,XUÂN CẢM , KÝ SINH
ĐÓN TẾT NÀY
Tết này nghĩ kỹ lắm rồi
Không đi đâu cả, bởi hồi hộp thôi
Ra đường lỡ chút , tiêu đời
Lương hưu có thấm chút nào
Kêu ca nhiều đó , mà sao lặng thầm
Cảnh đời nhiều cái oái oăm
Xưa nay, giờ Tết phải nằm chẳng đi
Tiền không đủ để lì xì
Trẻ con lánh mặt , giàu thì ngó lơ
Ra đường đủ chuyện chẳng ngờ
Hớ hênh một chút , bơ phờ hết Xuân
9g49.23/01/2025
Ngô Kế Đang.
2./ ƯỚC .MONG
Dành tiền mua bức tranh thêu
Trang hoàng phòng chính cái điều ước mong
Những là " Mã đáo thành công "
12g44.24/01/2025
Ngô Kế Đang
3./ XUÂN. CẢM
Xuân đến , Xuân đi , Xuân lại đáo
Đời người mấy đẹp chốn trăm năm ?
Chỉ có thiên nhiên là tái tạo
7g38.25/01/2025
Ngô Kế Đang.
4./ KÝ. SINH
Tiêu, hành, tỏi , ớt tính vô
Lấy tiền cha mẹ , bá vơ hưởng đều
Bày mưu bòn rút cho nhiều
Người sao sung sướng trên đời
Không nguồn thu nhập, lương thời cũng không
Vậy mà sống kiểu cha ông
Nhờ đâu ? Nhờ thói đèo bồng ,ký sinh !
Biết rồi , lặng lẽ dứt tình
Đường ai nấy bước , tự mình giữ thân
13g30.25/01/2025
Ngô Kế Đang.
MẤY NÀNG HOA XUÂN - Thơ Hồ Nguyễn Và Bài Họa Của Các Thi Hửu
Bài Xướng
MẤY NÀNG HOA XUÂN
Cúc nhú nụ trề đẹp nõn xinh,
Bướm vây quanh giỡn gợi khơi tình.
Mai vàng môi kéo nhô bên nắng,
Đào đỏ vèo thân cúi vuốt bình.
Trắng mịn đóa quỳnh say đắm sắc,
Bủa giăng ánh nguyệt thắm gieo mình.
Xuân sang muôn đóa đồng quy tụ,
Lông lẫy trêu dào dạt dáng xinh.
*
Xinh tình ý tỏa sáng lung linh.
HỒ NGUYỄN (29-12-2024)
Thơ Họa :
Vườn xuân lộng lẫy sắc hoa xinh
Ong bướm xôn xao đắm đuối tình
Đóa cúc bên thềm vươn đón nắng
Cành mai trước cổng đợi chưng bình
Dịu dàng, thiếu nữ say hồn mộng
Mê mẫn, chàng trai ngắm bạn mình
Hạnh phúc dâng tràn trên vạn vật
Nụ cười em bé thật là xinh.
Sông Thu
( 30/12/2024 )
2./ HOA XUÂN.
MẤY NÀNG HOA XUÂN
Cúc nhú nụ trề đẹp nõn xinh,
Bướm vây quanh giỡn gợi khơi tình.
Mai vàng môi kéo nhô bên nắng,
Đào đỏ vèo thân cúi vuốt bình.
Trắng mịn đóa quỳnh say đắm sắc,
Bủa giăng ánh nguyệt thắm gieo mình.
Xuân sang muôn đóa đồng quy tụ,
Lông lẫy trêu dào dạt dáng xinh.
*
Xinh tình ý tỏa sáng lung linh.
HỒ NGUYỄN (29-12-2024)
Thơ Họa :
1./ SẮC XUÂN
Vườn xuân lộng lẫy sắc hoa xinh
Ong bướm xôn xao đắm đuối tình
Đóa cúc bên thềm vươn đón nắng
Cành mai trước cổng đợi chưng bình
Dịu dàng, thiếu nữ say hồn mộng
Mê mẫn, chàng trai ngắm bạn mình
Hạnh phúc dâng tràn trên vạn vật
Nụ cười em bé thật là xinh.
Sông Thu
( 30/12/2024 )
2./ HOA XUÂN.
Một trời hoa nở mượt mà xinh
Tô điểm cho xuân Tỵ hữu tình
Ngàn đóa Thọ vàng phô rạng sắc
Một nhành Mai trắng đặt trong bình
Lay ơn rực rỡ nhìn vui mắt
Thược dược mỏng manh uốn lượn mình
Cây cảnh chưng bày ba bữa tết
Muôn loài đua trổ đẹp và xinh.
LAN.
(30/12/2024)
Tô điểm cho xuân Tỵ hữu tình
Ngàn đóa Thọ vàng phô rạng sắc
Một nhành Mai trắng đặt trong bình
Lay ơn rực rỡ nhìn vui mắt
Thược dược mỏng manh uốn lượn mình
Cây cảnh chưng bày ba bữa tết
Muôn loài đua trổ đẹp và xinh.
LAN.
(30/12/2024)
3./ HOA XUÂN
Họa: Mấy Nàng Hoa Xuân
Khỏi bàn mọi thứ đều tươi xinh
Còn với hoa ư dễ tỏ tình
Đó Cúc, Mai, Đào thôi khó sánh
Đây Hồng, Huệ, Cẩm…cũng khôn bình
Những ngày Tết đến chung khoe sắc
Mỗi độ xuân về hợp kháo mình
Khiến khách nhàn du, khen tấm tắc
Bên Huê, Em đứng tuyệt vời xinh.
Thái Huy 12/30/24
4./ TỰ HỌA: HOA XINH ĐÓN TẾT
Đào nhìn lơi lã gọi đào xinh,
Cúc lóe môi khoe đúng cúc tình.
Mai ửng sắc vàng nhe giỡn nắng,
Hồng bung nụ đẹp thắm yên bình.
Quỳnh tươi mát mượt mây khều nhóm,
Liễu thắm giao lưu gió vuốt mình.
Mấy nụ cười tươi Xuân đến đón,
Chung vui hớn hở rộn vườn xinh.
*Hoa xinh kết tụ tạo Xuân xinh
HỒ NGUYỄN (31-12-2024)
Cúc lóe môi khoe đúng cúc tình.
Mai ửng sắc vàng nhe giỡn nắng,
Hồng bung nụ đẹp thắm yên bình.
Quỳnh tươi mát mượt mây khều nhóm,
Liễu thắm giao lưu gió vuốt mình.
Mấy nụ cười tươi Xuân đến đón,
Chung vui hớn hở rộn vườn xinh.
*Hoa xinh kết tụ tạo Xuân xinh
HỒ NGUYỄN (31-12-2024)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
CHÀO XUÂN - Thơ Trần văn Hang và Bài Họa Của các Thi Hửu
CHÀO XUÂN Đông tàn xuân đến thảy đều xinh Vạn vật đổi thay thật hữu tình Hồn đất sinh tâm - tâm giác ngộ Sắc tre vượng cảnh - cảnh thanh bìn...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...