LÊ BÁ THỰ
1. TẠI ĐỒN CẢNH SÁT
Một cô gái mặt tái
mét, nước mắt đầm đìa, đến báo cảnh sát:
- Thưa ngài cảnh sát,
em vừa đi xe buýt, kẻ cắp lấy hết sạch tiền của em rồi ạ, một khoản tiền rất
lớn, em mang đi mua xe ô tô.
- Chị để tiền ở đâu mà
mất? – Cảnh sát hỏi.
- Thưa ngài cảnh sát,
em giắt gói tiền trong cạp quần của em ạ.
- Thế lúc hắn luồn tay
vào trong cạp quần chị không cảm thấy gì hay sao?
- Dạ, thưa ngài cảnh
sát, có, nhưng em tưởng hắn có ý đồ tốt…
2.CHUYỆN CÁI QUẦN ĐÙI
Chồng đi dự liên hoan
cuối năm mãi tận khuya mới về nhà, anh ta thay quần áo để đi ngủ. Bỗng người vợ
phát hiện thấy chồng mình không còn quần đùi:
- Quần đùi của anh đâu
rồi? – Người vợ hỏi.
- Thôi chết, anh bị
mất cắp rồi, – người chồng nhanh nhẩu đáp.
3. TRONG XE TAXI
Đôi trai gái ngồi
trong xe taxi:
- Anh yêu em muốn chết
đi được, – chàng trai nói.
- Em cũng cảm thấy như
em đang chết đi vì yêu anh, – cô gái đáp lại.
- Xin lỗi hai anh chị!
– người lái xe nói chen. – Tôi xin lỗi vì làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai
anh chị, nhưng xin hai anh chị hãy thanh toán tiền xe taxi cho tôi trước khi cả
hai anh chị… qua đời.
4. CHA LINH MỤC VÀ CON
CHIÊN
Một người đàn bà đến
xưng tội:
- Thưa cha, hôm qua
con vừa đập vỡ chiếc bình gốm trên đầu chồng con.
- Con ơi, con có lấy
làm tiếc về hành động của con hay không?
- Dạ, thưa cha, con
lấy làm tiếc lắm ạ. Vì con đã phải bỏ ra năm triệu để mua chiếc bình gốm này.
5. TRÒ CHUYỆN VỚI MA
CHỒNG
- Hồn ơi, hồn có phải
là chồng quá cố của em hay không?
- Đúng, chồng quá cố
của em đây…
- Hồn có được sung
sướng như hồi sống với em trên dương thế hay không hả hồn?
- Có… y như hồi sống
trên dương thế.
- Hiện giờ hồn đang ở
đâu?
- Dưới địa ngục!
6. ĐI TÙ HAY ĐI DƯỠNG
SỨC?
Vợ, chìa tờ báo ra
trước mặt chồng nói:
- Anh xem này, tòa vừa
phạt tù một người đàn ông lấy những năm vợ.
- Theo em, tòa cho anh
ta đi tù hay đi dưỡng sức? – người chồng hỏi.
7. MẸ TRẢ LỜI CON GÁI
- Mẹ ơi, có phải cái
váy mới này là quà sinh nhật bố mua cho con?
- Làm gì có. Con ơi,
nếu mẹ mày mà cứ đợi bố mày thì ngay đến cả mày cũng không có trên đời này… –
người mẹ trả lời.
8. TẠI MỘT PHIÊN TÒA
- Lúc hai giờ đêm bị
cáo lẻn vào nhà người khác. Bị cáo định ăn trộm gì trong đó?
- Thưa quý tòa, lúc đó
tôi đi nhậu về, say rượu, tôi tưởng đó là nhà tôi.
- Thế tại sao khi phát
hiện thấy chị chủ nhà bị cáo lại nhẩy qua cửa sổ?
- Thưa quý tòa, tôi
tưởng đó là vợ tôi.
9. HAI VỢ CHỒNG XEM
PHIM TRÊN TIVI
Hai vợ chồng ngồi
trước tivi xem phim.
- Anh xem kìa, chàng
âu yếm với nàng đến như thế, – người vợ, giọng ghen tỵ, nói.
- Nhưng mà em có biết,
người ta đã phải trả cho hắn bao nhiêu tiền để hắn làm như vậy hay không? –
Người chồng nói.
10. TẮT ĐÈN
- Mẹ ơi, hôm nay, lúc
bố mẹ đi xem phim, anh Ađam đến chơi và anh ấy định hôn con…
- Thế con đã phản ứng
ra sao?
- Con nói: “Em không
muốn nhìn cái mặt anh!”
- Rồi sao, hắn ra về?
- Không, anh ấy tắt
đèn…
:LÊ BÁ THỰ
Truyện của PHẠM DŨNG
Có một con bướm, từ nhỏ nó đã xinh. Lớn lên, khi mái tóc mềm ánh
nâu phủ trùm, làm cho gương mặt nó ẩn hiện thấp thoáng thì sắc đẹp của nó khiến
trời long đất lở.
Nó đi thi hoa hậu. Ngay lập tức ban giám khảo, trong cơn choáng
đã đội vương miện lên mái đầu xinh xinh của nó. Khán giả thì đứng hết cả lên vỗ
tay, la hét, tâm phục khẩu phục. Họ trầm trồ: “Bướm là nhất! Không gì có thể so
với Bướm!”
Mọi người thầm ước ao đến bên, thơm lên đôi má bầu bĩnh, hít hơi
thơm tỏa ra từ tấm thân ngà ngọc hoặc giả vuốt ve gương mặt thiên thần có mái
tóc bồng bềnh gợi cảm của nó.
Người khen: Tuyệt!
Người bình: Tao biết nó lâu rồi, lạ lắm, gần thì chẳng coi ra
gì, xa thì nhớ, thì thương, thì đắm đa đắm đuối.
Người khác thật thà: Nó thế nào ấy cứ ảo ảo thực thực. Mình có
lần soi đèn xem thật kỹ, ghi chép tỷ mỷ, thế mà vừa rời xa nó thì cứ thấy mờ mờ
ảo ảo sương sương khói khói là lạ thế nào…
Nhưng, duy nhất có một người chê, đó là lão bác sĩ phụ khoa. Lão
cười khẩy kèm theo một câu chẳng khác gì một kẻ vô học: “Ra đéo gì!”
Nghe câu đó mọi người lao vào đánh đập, cắn xé khiến lão bác sĩ
thân tàn ma dại. Tuy nhiên khi đã hoàn hồn, lão trưng ra những bằng chứng không
thể chối cãi là ngay từ nhỏ nó đã bị bệnh ghẻ mà những vết sẹo chi chít vẫn còn
lồ lộ và chúng chỉ bị biến mất khi có son phấn trát lên.
Nó bị điều tra và bị tước vương miện.
Đau đớn. Tuyệt vọng. Nó nhẩy sông tự vẫn.
Hồn nó bay vật vờ trên cõi nhân gian. Có người cho nó là bẩn
thỉu. Tệ hơn có người ác khẩu còn cho rằng hễ ai gần nó nhất định sẽ bị xui
xẻo.
Nhưng một ngày, đức Phật nhìn thấy đôi cánh chấp chới, lung
linh, mơ màng đầy cam chịu của nó thì động lòng thương, đưa nó lên thiên đường.
Mọi người thắc mắc, nhưng chẳng ai dám nói. Phật làm gì tất
nhiên đều phải có lý do chính đáng.
Nhưng chính nó lại băn khoăn. Một lần nó hỏi Phật.
- Ủa, sao con dơ bẩn và
khiến người ta sui sẻo mà lại được lên thiên đường ạ?
Phật điềm tĩnh đáp:
- Tuy con thế nhưng con
từng giúp bao kẻ thăng hoa… Ngoài ra con còn có sứ mệnh duy trì nòi giống. Dẫu
ta không đưa con lên thành Phật thì bản thân con đã là Phật rồi!
Bướm cảm động ứa nước mắt. Với lòng biết ơn và tình yêu sáng
trong, lai láng, nó nép vào người Phật với vẻ nhất mực tin cậy.
Ngài đẩy nó ra.
- Này con đừng làm thế mà
khiến ta mắc tội…
- Ủa, Phật đã là Phật rồi
làm sao còn có thể mắc tội được ạ? Hay ông… là Phật giả?
- Trời… con có ma lực ghê
gớm lắm… Con mà cứ thế thì tiên Phật nào có thể… Con ơi, Phật giả vô hồn, có
thể không sao nhưng Phật thật thì…
Nói rồi Phật quay ngoắt đi, không dám nhìn vào đôi mắt ướt át đa
tình của nó.
Nhiều năm sau, Phật, khi giảng bài cho các tăng ni, phật tử, sau
khi kể câu chuyện về nó, ngài nói:
- Nó không phải là
nó nhưng chính nó là nó có khi không phải là nó nhưng tận cùng vẫn là nó.
Câu nói bí hiểm giống lời sấm truyền này, người đời ai cũng
hiểu. Cũng giống những người sùng đạo bao giờ cũng hiểu lời dạy của các bậc
thánh thần, mặc dù cùng một câu, mỗi người hiểu mỗi khác và đôi khi hoàn toàn
trái ngược nhau.