8/1/2014
Lời thơ như gió thổi sang,
Như xoa mái
tóc hôn làn mi cong.
Cẩm Giang nhớ mãi dòng sông,
Quanh năm tưới mát cánh đồng xanh tươi.
Ngày xưa em tuổi đôi mươi,
Anh mong sao thấy nụ cười trên môi.
Vươn lên đỏ thắm đón mời,
Ồ! Sao gió thoãng
trước tôi mất rồi.
Gió sao giành giựt với tôi,
Hôn đôi môi thắm ai mời gió đây?
Tây Ninh kỷ niệm đong đầy,
Dù xa vạn dậm tình nầy chẳng phai.
Ai về có nhớ ai đây,
Ai đây vẫn nhớ nơi nầy ngày xưa.
Lá dừa ngã ngọn đong đưa,
Lững lơ chờ đón “giọt mưa cuối mùa”.
Tung tăng tuổi trẻ vui đùa,
Giờ sang tuổi hạc cuối mùa thu rơi.
Dòng sông lờ lững nổi trôi,
Mang theo kỷ niệm một đời khó quên.
Tình quê hương mãi vững bền,
Tiếng ru điệu hát vượt lên ngút ngàn.
Thu
sang rồi đến đông tàn,
Xuân về ai để xốn xang nổi lòng.
Bến Cầu lại nhớ Tân Đông,
Long Hoa lại nhớ mênh mông Trường Hòa.
Suối Sâu thắc thẽo tình xa,
Trảng Bàng ngọt thắm mặn mà lòng quê.
Em đi
anh sẽ lại về,
Quê
hương luôn mãi cận kề tình ta.
HỒ NGUYỄN
Bài thơ rõ nét xuân thì,
Thấy vui trẽ lại diệu kỳ
hồn mơ.
Mưa rơi nhè nhẹ như tơ,
Không thèm gở rối tóc hờ
bên vai.
Làn môi ánh mắt chờ
ai...!
Niềm thương nỗi nhớ u
hoài ngàn năm.
Điệu buồn chất ngất xa
xăm,
Bằng lăng hoa tím về
thăm cuối mùa...
Bâng khuâng một mối sầu
xưa,
Dầu thương buồn giận gió
mưa chẳng nề.
Đường tình đôi ngã
sơn khê,
Mấy sông cũng lội dặm về
còn xa.
Bài thơ " Cơn mưa cuối mùa ",
Trả lờiXóaChưa ai hiểu hết cay chua ngọt bùi.
Chỉ mình tác giả không vui,
Ngầm trao đối tượng biết mùi thương đau...!
Chuyện tình thơ mộng muôn màu,
Người ngoài há dễ biết đâu bến bờ...!
Chắc người trong cuộc mộng mơ,
Nói sao cho hết đợi chờ muôn thu...
Mây giăng núi phủ sương mù,
Khéo tu thì tới vụng tu thì rời,
Lệ rưng ngấn giọt buồn rơi,
Cô đơn giấc ngủ mồ côi một mình.
Thương nhau như bóng đuổi hình,
Thơ hay, một tấm chân tình vàng son.
Niềm riêng khép kín tâm hồn,
Tương tư rồi cũng mỏi mòn giá băng.
Nhìn trăng sao nhớ chị Hằng,
Mưa ngâu nước mắt cầm bằng tình chung... !
• Thanh Mai