Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Cơn mưa cuối mùa - thơ Võ Hà Thu Giang



CƠN MƯA CUỐI MÙA


Mưa tuôn cho tóc rối bời
Vành môi cong xuống đón mời nụ hôn
Chiếc lá rơi nhẹ bên đường
Nỗi đau chất ngất thương thương nhọc nhằn
Tim tím mấy đoá bằng lăng
Cành cây trĩu nặng băn khoăn đợi chờ
Xa xa núi phủ sương mờ
Giòng sông lặng lẽ nước lờ đờ trôi
Nhớ nhau ngàn dậm xa xôi
Con chim sáo ngủ mồ côi một mình
Chờ nhau như bóng chờ hình
Bay xa theo gió chuyện tình dở dang

VÕ HÀ THU GIANG
8/1/2014


     Li thơ như gió thi sang,
Như xoa mái tóc hôn làn mi cong.
      Cm Giang nh mãi dòng sông,
Quanh năm tưới mát cánh đng xanh tươi.
       Ngày xưa em tui đôi mươi,
Anh mong sao thy n cười trên môi.
       Vươn lên đ thm đón mi,
! Sao gió thoãng trước tôi mt ri.
        Gió sao giành git vi tôi,
Hôn đôi môi thm ai mi gió đây?
        Tây Ninh k nim đong đy,
Dù xa vn dm tình ny chng phai.
         Ai v có nh ai đây,
Ai đây vn nh nơi ny ngày xưa.
         Lá da ngã ngn đong đưa,
Lng lơ ch đón “git mưa cui mùa”.
         Tung tăng tui tr vui đùa,
Gi sang tui hc cui mùa thu rơi.
         Dòng sông l lng ni trôi,
Mang theo k nim mt đi khó quên.
         Tình quê hương mãi vng bn,
Tiếng ru điu hát vượt lên ngút ngàn.
           Thu sang ri đến đông tàn,
Xuân v ai đ xn xang ni lòng.
          Bến Cu li nh Tân Đông,
Long Hoa li nh mênh mông Trường Hòa.
         Sui Sâu thc tho tình xa,
Trng Bàng ngt thm mn mà lòng quê.
          Em đi anh s li v,
            Quê hương luôn mãi cn k tình ta.
                                                   HỒ NGUYỄN


Bài thơ rõ nét xuân thì,
Thấy vui trẽ lại diệu kỳ hồn mơ.
Mưa rơi nhè nhẹ như tơ,
Không thèm gở rối tóc hờ bên vai.
Làn môi ánh mắt chờ ai...!
Niềm thương nỗi nhớ u hoài ngàn năm.
Điệu buồn chất ngất xa xăm,
Bằng lăng hoa tím về thăm cuối mùa...
Bâng khuâng một mối sầu xưa,
Dầu thương buồn giận gió mưa chẳng nề.
Đường tình đôi ngã sơn khê,

Mấy sông cũng lội dặm về còn xa.

1 nhận xét:

  1. Bài thơ " Cơn mưa cuối mùa ",
    Chưa ai hiểu hết cay chua ngọt bùi.
    Chỉ mình tác giả không vui,
    Ngầm trao đối tượng biết mùi thương đau...!
    Chuyện tình thơ mộng muôn màu,
    Người ngoài há dễ biết đâu bến bờ...!
    Chắc người trong cuộc mộng mơ,
    Nói sao cho hết đợi chờ muôn thu...
    Mây giăng núi phủ sương mù,
    Khéo tu thì tới vụng tu thì rời,
    Lệ rưng ngấn giọt buồn rơi,
    Cô đơn giấc ngủ mồ côi một mình.
    Thương nhau như bóng đuổi hình,
    Thơ hay, một tấm chân tình vàng son.
    Niềm riêng khép kín tâm hồn,
    Tương tư rồi cũng mỏi mòn giá băng.
    Nhìn trăng sao nhớ chị Hằng,
    Mưa ngâu nước mắt cầm bằng tình chung... !
    • Thanh Mai

    Trả lờiXóa

Chúa Giêsu – Thiên Chúa giáng sinh - Tác giả: Nguyễn Hữu Đổng

  Chúa Giêsu là gì? Vấn đề này chưa được giới học thuật hiểu rõ. Bằng tư duy lịch sử giới, tác giả lý giải làm sáng tỏ Chúa Giêsu; đồng thời...