Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Từ lúc yêu - Thơ Hồ thị Hoàng Oanh

Từ lúc yêu

Từ lúc yêu em bỏ áo sồng 
Đời riêng em Có, mọi điều Không 
Có em ta thấy đời muôn sắc 
Ai bảo đời này sắc sắc không 

Từ lúc yêu em bỏ áo tràng 
Tưởng chừng yêu ngập cả không gian 
Tưởng chừng yêu tận muôn năm cũ 
Ngập cả hồn ta, ngập thế gian 

Từ lúc yêu em bỏ cả thơ 
Ngôn từ không diễn hết say mơ 
Chỉ Em một tiếng muôn thờ thẩn 
Gọi khẽ tên mà mọi tiếng ngân 

Từ lúc yêu em biết lẽ trần 
Tình yêu: thần của mọi thiên thần 
Tình yêu: Tất cả..trên trên cả 
Là cõi Thiên Đàng của thế nhân. 
Hoàng.Oanh 12/3/2014


Từ lúc yêu (2).

Từ lúc yêu Em thấu lẽ trần 
Cuộc đời chớp mắt tựa phù vân 
Tình Em cõi Niết trời ban tặng 
Là chốn Thiên đàng của thế nhân 

Từ lúc yêu, ta chợt thấy Tham 
Không Tham danh vọng chỉ Tham nàng 
Tham lam ngây ngất đôi bờ mộng 
Đua với thời gian để được Tham. 

Ai bảo rằng Tham là loại độc 
Từ Tham ta thấu lẽ nhân gian 
Tham em đời ngập tràn hưng phấn 
Lìa Khổ mơ Si cõi Niết Bàn. 

Kinh kệ cho Si là .. cũng độc 
Vất kinh ta hạnh phúc Si nàng 
Si yêu, Si nhớ, Si đời thật 
Hơn Si thành Phật cõi mơ màng. 

Yêu Em, ta ngộ Tham, Si cả 
Sáng suốt hơn khi khoác áo tràng 
Tiếc giận mình yêu nhau quá trễ 
Cuối đời mới thấu lẽ nhân gian. 
Hoàng.Oanh 18/3/2014



Cảm tác của Thanh Mai :

Xưa nay cửa sổ bóng câu xa,
Chớp nhoáng thời gian chẳng đợi ta.
Cuộc sống phù vân trong nháy mắt,
Yêu đời tận tuỵ nắng tàn qua...
Si tình quyến luyến lòng muôn thuở,
Khổ luỵ vì yêu cảm đậm đà...
Đâu đó tham sân si ghét giận,
Hương thầm dẫu muộn vẫn tham mà...!
 Show message history


2 nhận xét:

  1. Lời bình Ngân Triều Hậu Nghĩa
    Bài thơ nầy, chắc là HO thác lời của một sư thầy,tỏ lòng mình. Nói thẳng, nói thật về tâm tư tình cảm sâu kín của đời mình, trong hoàn cảnh khoác áo nâu sồng, thật là khó nói và nói ra chắc là cũng rất ái ngại, rất e dè...dư luận xã hội. Đây là một tính cách rất nhân vănhay nhân bản vì trong đời thường chúng ta cũng biết có nhiều người "tu xuất", trở về cõi trần ai. Cũng như truyện ngắn Nhật"Cái nón", phim "những con chim ẩn mình chờ chết" (Úc)hay truyện ngắn "Hồi chuông tắt lửa" của Thế Nguyên(?!) thập niên 60 thế kỷ trước...Đó là những tp dám nói lên những tình yêu đôi lứa của những người coi như đã dứt lòng trần...mả khi gặp đối tượng,duyên nợ...thì coi như bỏ hết, buông tay.
    Ta hãy nghe sư thầy kể:
    Từ lúc yêu em bỏ áo sồng
    Đời riêng em Có, mọi điều Không
    Có em ta thấy đời muôn sắc
    Ai bảo đời này sắc sắc không
    "áo sồng" là áo nhuộm bằng vỏ cây sồng, có màu nâu sậm. Nâu sồng là hoán dụ chỉ người tu hành Phật pháp, văn cảnh nầy là sư thầy còn vướng lòng trần. Hóa ra, khi yêu em bước (1) là bỏ áo/ bước (2) là cảm ngộ việc có-không /bước (3) là thỏa lòng với t/y đó...trong đời nầy.
    Tiếp theo, cũng là giai điệu ấy,như nhấn mạnh, như khẳng định hơn về hình thức nghệ thuật để cho sắc thài biểu cảm tuôn trào, trong thiết tha,trong âm vực vừa sâu lắng vừa cao ngất, mênh mông:
    Từ lúc yêu em bỏ áo tràng
    Tưởng chừng yêu ngập cả không gian
    Tưởng chừng yêu tận muôn năm cũ
    Ngập cả hồn ta, ngập thế gian
    Lần thứ (3), sư thầy, rõ ràng là sư thầy,biết làm thơ, có thể là một bậc cao đạo.Những bậc cao đạo thưởng để lại những tác phẩm" văn dĩ tải đạo", cứu đời ...mà sư thầy chảng màng đến nữa:
    Từ lúc yêu em bỏ cả thơ
    Ngôn từ không diễn hết say mơ
    Chỉ Em một tiếng muôn thờ thẩn
    Gọi khẽ tên mà mọi tiếng ngân
    Thật hay khi HO sử dụng lớp từ đắm đuối như"say mơ", "thờ thẩn", cực tả tâm trạng của nhân vật trữ tình."Thờ thẫn" (dấu ngã) như thẫn thờ là như đờ ra,mất cả sự linh hoạt nhanh nhẹn.Để rồi nhu mất trí như đắm hồn trong cõi mê si:
    Gọi khẽ tên mà mọi tiếng ngân
    Ôi! Tả tâm trang như thế...thì hết ý! Sao rất "người" quá vậy? Mọi tiếng "ngân" đồng vọng, réo rắt! Giàu cảm xúc,gợi tả... nghe mà như nổi gai ốc cùng mình. HO thật có biệt tài đáng nể!
    Thật tình yêu phần lớn là đau khổ. Nhớ có câu châm ngôn thời TrH:
    L'amour est un champ parsemés des fleurs,
    Personne n'y entre de verser des pleurs
    Tình yêu là một vườn hoa,
    Không ai vào đó, khỏi sa lụy sầu .
    Ở đây, HTHO cất cao một sắc thái khác. T/y như thế nầy:
    Từ lúc yêu em biết lẽ trần
    Tình yêu: thần của mọi thiên thần
    Tình yêu: Tất cả..trên trên cả
    Là cõi Thiên Đàng của thế nhân.
    T/y là hạnh phúc, thỏa lòng...là nhất trần gian.
    Thay lời đồng cảm và cũng xin thay mặt sư thầy, NT xin tặng nàng một trời màu tím thương nhớ của thơi gian vô cùng:
    ...Ta lặng dâng nàng
    Trời xanh phảng phất, nhuốm thời gian
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
    (Màu thời gian, Đoàn Phú Tứ)
    Ta trao về nàng một bầu trời tím ngát nhớ thương và khoảng thời gian bất tận...vô cùng, thiên thu.
    Thân mến

    Trả lờiXóa
  2. Ngan Trieu Thật là những cung bậc tuyệt vời, ngợi ca tình yêu...bất tử...nhất trần đời, là niềm hạnh phúc vô cùng trong cõi nhân gian.
    Nhân vật trữ tình bây giờ là "ta",là một người trí thức, một kẻ rất thấu đáo về triết lý Phật hoc/ Tu là giải thoát, thế nhưng chắc là cái nghiệp đã không tha/Từ lúc yêu em, mới thấu hiểu lẽ đời/(Thấu hiểu là hiểu một cách sâu sắc, tường tận):
    "Từ lúc yêu Em thấu lẽ trần
    Cuộc đời chớp mắt tựa phù vân
    Tình Em cõi Niết trời ban tặng
    Là chốn Thiên đàng của thế nhân "
    Cuộc đời như vầng mây nổi (Thanh thiên nhất đóa vân...như đám mây nổi trên trời xanh/ Y! vân tán= Than ôi! Đám mây đã tan mất rồi...MĐC).
    Hay là như một ý thơ Đường đã đồng cảm thở than:
    Quân bất kiến
    Cao đường minh kính, bi bạch phát,
    Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết
    (Lý Bạch- Tương tiến tửu)
    君 不 見
    高 堂 明 镜 悲 白 髪
    朝 如 青 絲 暮 成 雪
    Thấy chăng ai,
    Gương tỏ nhà cao,
    Buồn tóc trắng,
    Sáng sớm óng như tơ
    Chiều sắc tuyết bạc phơ
    Đời người qua nhanh như chớp mắt, được bao lâu , chỉ trong sớm tối hay chỉ là khoảnh khắc mộng vàng.
    Ta có tình em rồi/ còn mơ gì cao xa/ Tình em chính là cứu cánh của cuộc đời tu hành của ta. Ta chắc là đắc đạo, thỏa lòng...nhưng, từ lúc yêu (em),tình em hơn cả niết bàn và thiên đàng...là mục đích cuối cùng ta phải đạt thành/ Thôi thì ta buông hết vậy... TỪ LÚC YÊU (em)
    Yêu em...Ta có tham...là tội lỗi/Tham là có tà ý...lấy của người...đem về cho mình.../ Nhưng ở đây...tham ko mất mát gì của cải của người yêu...như vậy chữ tham ko có tội...chư tham đã chuyển nghĩa thành ham muốn một cách tha thiết...trong tình yêu đôi lứa và tình yêu em. Ta ko tham gì cả, chỉ tham nàng mà thôi. Và cuồn cuộn, sôi nổi trong lòng tham đó, tình yếu đắm say tuyệt vời...quỹ thời gian cuả người tu hành cao tuổi (?)...có lẽ còn rất mong mamh (!), còn được bao lâu:
    Từ lúc yêu, ta chợt thấy Tham
    Không Tham danh vọng chỉ Tham nàng
    Tham lam ngây ngất đôi bờ mộng
    Đua với thời gian để được Tham.
    Rồi đến si.Si là si mê,là mê đắm, đuối lòng...đến mức ko còn chủ động với chính mình,ko còn biết gì ngoài tình cảm ngất ngây dành hết cho đối tượng/Si Phật là thiện tâm...nhưng ở đây lại khác...ta chỉ si nàng như ngây dại...làm gã khờ, ngơ ngẩn trước nàng thôi!
    Cho nên:
    Kinh kệ cho Si là .. cũng độc
    Vất kinh ta hạnh phúc Si nàng
    Si yêu, Si nhớ, Si đời thật
    Hơn Si thành Phật cõi mơ màng
    Rất nhân văn! rất người!
    Cuối cùng nhân vật trữ tình đã cảm ngộ, thấu hiểu lẽ đời và tiếc nuối cho màu áo đã khoác trong giai đoạn trước, ngoại trừ TỪ LÚC YÊU (EM):
    Yêu Em, ta ngộ Tham, Si cả
    Sáng suốt hơn khi khoác áo tràng
    Tiếc giận mình yêu nhau quá trễ
    Cuối đời mới thấu lẽ nhân gian.
    Tình yêu của một người xuất gia...khi đã gặp đối tượng của mình...thật đáng nể/ Tôi ko trách hay cổ vũ đồng tình...Tôi trân quý cho một tâm hồn đã kiên định trong tình yêu sâusắc của đời mình...
    Tuy nhiên, tôi cũng hơi thắc mắc...tỏ tình như thế thì chắc là độc nhất vô nhị trên cõi tạm, kiếp phù sinh nầy rồi. Và hình như tôi chưa nghe tiếng đáp lại của nàng (Hay ta hãy chờ HTHO thể hiện trong tương lai? Hãy đợi đấy nhé...quý độc giả và tôi nữa)
    Để kết phần comment, ưu điểm rất rực rỡ của một tiếng lòng đắm say trong tình yêu đôi lứa, tuy có phần chênh lệch về tuổi tác,có phần hơi nghịch lý về hoàn cảnh, nhân thân...nhưng tôi trân trọng cho tấm lòng yêu đó...biết bao!
    Nếu có lời khuyên cho sư thầy(?), tôi chỉ dám xin đọc mấy câu Kiều:
    Sư rằng:" phúc họa đạo trời,
    Cội nguồn cũng ở lòng người mà ra
    Có trời mà cũng tại ta,
    Tu là cội phúc, tình là dây oan..."
    Kiều-Nguyễn Du,câu 2655-2658
    (Sư Tam Hợp trả lời Sư Giác Duyên về cuộc đời Thúy Kiều)
    Bài thơ tình thể hiện một tâm trang khó nói..mà nói rất mượt mà...HTHO quả là một điểm sáng trong những điểm sáng như Gió Biển, Chân Trời Chân Mây, Đức Huynh, Ngọc Giao và nhiều nhà thơ khác trên FB mà tôi chưa có dịp đọc qua.
    Thân ái, Ngân Triều Hậu nghĩa

    Trả lờiXóa

Trang Thơ NKĐ (T.10/24. 2 ) : ĐÓN ĐƯA , ĐƯỜNG XƯA , THÂN PHẬN , MẶC TÌNH

1./ ĐÓN ĐƯA Bây giờ đường sá phẳng phiu Người qua kẻ lại dập dìu hơn xưa Một ngày mấy lượt đón đưa Cháu đi trường học , ta mua chuyện đời Ph...