Cuộc sống luôn đi kèm với tiếng
cười và nước mắt,
được thúc đẩy bởi
cảm xúc, và bị hãm vào trong một vở kịch được
chuẩn bị trước
với những niềm
vui vô thường. Dục vọng
được đáp ứng đầy
đủ thì cảm thấy
hạnh phúc, không đạt được
thì phẫn uất, bất
bình. Bị chấp trước
dẫn động đến
ăn không ngon ngủ không yên. Kỳ thực đạt
được những thứ
ở nhân gian thì đã sao ? Có thể giữ
được mãi mãi không ? Đến khi cao tuổi rời đi, chỉ có thể
mang theo sự cô đơn trống
rỗng và nuối tiếc
mà thôi. Con người có thể nắm giữ được vận mệnh
của mình không ? Tất cả
đều đã có định số,
trừ khi tu luyện chính pháp, hoặc là làm ác một
cách vô độ, chứ sinh mệnh
là hoàn toàn không có cách nào cải biến được.
Có một hôm, bạn hỏi
tôi: “Tôi đã rất hạnh phúc rồi, nhưng tôi vẫn không thể không buồn, đó là vì sao ? Lẽ nào niềm
vui của tôi không phải là sự
vui vẻ của trái tim tôi? Nếu vậy sự vui vẻ
trong tâm tôi nó sẽ biểu hiện
như thế nào ? Tôi đã suy nghĩ trăn trở rất lâu nhưng vẫn
không thể tìm được đáp án ”
Có lúc bạn đã nói với tôi thế
này “Trái tim tôi tại sao cứ luôn cảm
thấy mệt mỏi
? Trước giờ tôi vẫn
luôn là người bất khả
chiến bại. Tôi trước giờ
đều không bao giờ bị chịu thiệt,
luôn chiếm thế thượng
phong mà !”.
Tâm của chúng ta, kỳ thực bạn
không hề hiểu gì về
nó, mặc dù nó lớn lên ở
trong thân thể của chúng ta. Có những lúc bạn cảm thấy
rất vui vì được giành thế thắng, đạt được
những thứ tốt, nhưng tâm của
bạn lại cảm
thấy rất khó chịu,
như kiểu hồn
bay phách lạc. Bởi vì tâm của chúng ta hiểu
rõ một đạo lý, đạt
được bao nhiêu thì sẽ mất đi bấy nhiêu. Chúng ta trong quá trình tranh đấu, không cần biết là kẻ thắng
hay người thua, trong tâm đều sẽ
lưu lại một
vết thương lớn
hoặc nhỏ.
Phụ nữ thường
hay nghĩ: Tôi làm thế nào để xinh đẹp,
và xinh đẹp hơn nữa
? Trong tâm của chúng ta có bao nhiêu vết thương,
khuôn mặt chúng ta sẽ có bấy
nhiêu nếp nhăn. Bạn vẫn
cứ nghĩ rằng đó là kết quả của những
năm tháng tuổi tác; Còn đàn ông thì hay nghĩ:
Làm sao để tôi có được thêm nhiều tiền của
và vinh quang. Nhưng thực tế,
những lúc mà chúng ta đạt được
càng nhiều tiền bạc
bất chính, cũng chính là lúc mà chúng
ta cảm thấy trong tâm mất đi càng nhiều
sự bình an.
Khi mà tôi tĩnh tâm lại để nghĩ về những
vấn đề này, tôi đột nhiên minh bạch, kỳ thực nhiều
khi chúng ta không hiểu trái tim của chính mình. Khi mà tôi cảm thấy
mãn nguyện, thì lại là thời
khắc mà tâm tôi cảm thấy
bị tổn thương,
bởi vì tâm của tôi và tôi là hoàn toàn trái ngược nhau. Biểu hiện bên ngoài có vẻ là hạnh
phúc, nhưng đó không phải là niềm
vui xuất phát từ bản tính cho nên nó không phải là niềm
vui thực sự.
Khi mà tôi dương
dương tự đắc vì đã chiếm được
lợi ích bằng việc
hãm hại người khác, là lúc tôi cảm thấy trái tim mình như đang khóc vì bị tổn thương. Lúc đó trái tim tôi nói với tôi: “Không quản là lý do gì, không được phép làm tổn thương đến người
khác”; Khi tôi không ngừng tìm lỗi và khuyết điểm của người
khác, dùng những lời lẽ
sắc nhọn để
làm đau người khác, tâm của tôi nói với tôi: “hãy sống
bằng tất cả tình yêu thương, dù rằng
bạn không làm một điều
gì cả, sự tồn tại của
bạn chính là một kỳ tích”. Khi mà chúng ta không ngừng chỉ
trích người khác, tâm của chúng ta sẽ nói với chúng ta rằng “Chỉ
trích là một con dao hai lưỡi, làm bị
thương người khác cũng làm bị thương
chính mình”.
Nhiều lúc, bạn nhất
định cảm thấy
mình thật lương thiện,
nhưng khi chúng ta ở bên cạnh
những người khác, chúng ta có thể không làm tổn hại người khác không ? Dù là giữa những
người thân với nhau ? Rất ít người từng nghĩ, tôi làm thế nào để
thấu hiểu được
người khác, làm sao để ngày càng yêu quý và trân trọng người
khác.
Tâm của chúng ta hiểu được
sự tự tư của chúng ta, nhưng chúng ta lại
không hiểu được sự
lương thiện của
tâm mình. Nhiều lúc, chúng ta trong mê mờ nếu có thể hỏi được tâm của
tự mình, chúng ta sẽ không còn bị hồn bay phách lạc một
lần nữa.
Nhiều lúc bởi vì chúng ta không hiểu trái tim của mình, cho nên khiến cho tâm phải
chịu tổn thương.
Như thế thân thể
của chúng ta cũng không có chỗ nào để
đi. Cho dù chúng ta có thể hiểu được
một chút đạo lý, nhưng
khi mà lợi ích được mất
ở ngay trước mặt,
chúng ta liệu có thể buông bỏ
không, dùng thiện mà đối đãi với
bản thân và người khác không, có thể làm được thì tâm sẽ cảm thấy vui vẻ,
niềm vui này cũng sẽ gây ảnh
hưởng tới người khác.
Hãy thử cố gắng để hiểu
trái tim của chính mình, chúng ta mãn nguyện không có nghĩa là tâm chúng ta mãn nguyện; chúng ta vui vẻ không nhất định là tâm chúng ta vui vẻ. Chỉ
khi nào nội tâm của chúng ta trở nên vui vẻ, chúng ta mới có thể
đạt được hạnh phúc và vui vẻ đích thực.
Cái được chân chính lại là buông bỏ chứ không phải đoạt
lấy, buông bỏ hết những vọng
niệm và quan niệm chấp
trước, tâm thái sẽ trở
nên vui vẻ bởi vì bạn
không còn phải mang theo những quan niệm nặng nề, thanh lý những thứ rác rưởi trong tâm sẽ giúp bạn khai mở không gian về tâm linh. Đến
đây cuối cùng chúng ta cũng đã hiểu được
tâm của chính mình, đột nhiên minh bạch được những điều
của người hiểu
biết, vì sao họ buông bỏ
những lợi ích và sự hưởng thụ trước
mắt, tu tâm đoạn dục,
để sống một
cuộc sống thanh nhàn. Họ là những người hiểu
rõ về tâm mình nhất, càng buông bỏ được nhiều những
thứ không thể buông bỏ,
thì sẽ càng tiến nhanh hơn đến sự vĩnh hằng
của sinh mệnh.
Buông bỏ tư dục, vô tư vô ngã. Buông bỏ những gánh nặng trong tâm, bạn sẽ
đạt được sự
thông triệt và trong sáng của tâm. Hiểu rõ vạn vật và thấu
tỏ cả những
điều nhỏ nhất.
Đó chính là sự đầy đủ
và vui vẻ của tâm, bản
thân bạn mới có thể
thực sự làm chủ,
mới có thể hiểu
được ngôn ngữ của trái tim, mới có được
sự tự do của tâm hồn.