Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Những Vần Thơ của Thuyên Huy






TÀN THU KHÚC

Như con chim sâu nhỏ
Em đứng nép cuối vườn
Bên này mưa thu đổ
Làm sao biết mà thương

Đồng hoang trơ gốc rạ
Bụi đỏ hắt hiu mờ
Ngõ về xơ xác lá
Tình vẫn còn ngu ngơ

Gói đời trong hiu quạnh
Hong chút lửa bên đường
Ấm lòng sông rẽ nhánh
Quanh mình sương khói sương

Xôn xao hờ cổng khép
Vàng mấy ngõ vườn xưa
Em đi trời thu chết
Thật mình biết nhau chưa ?

Thuyên Huy

THEO MẸ VỀ LONG THUẬN

Theo mẹ về Long Thuận
Em bỏ đầm sen buồn
Từ đó sen trổ muộn
Mặc đời vương sóng vương

Đường mưa bùn lầy đọng
Thôi hết cuộc chơi cò
Xóm nghèo gầy guộc trống
Khách qua đò xác xơ

Mướp vàng hoa cài tóc
Cũng đành nhạt màu xưa
Em thôi còn khóc
Bảo tôi chờ dưới mưa

Tin giặc về đốt phá
Long Thuận đó điêu tàn
Em áo từng miếng  vá
Che kín đời ngổn ngang

Xóm xưa giờ hiu quạnh
Bến cũ xác xơ buồn
Sông chết hồn rẽ nhánh
Từ đó tôi tha phương

Thuyên Huy
(Viết cho Bến Cầu nơi mẹ bỏ quê nội đi)

BIẾT CÒN AI MÀ THƯƠNG

Xóm nghèo trải lá vàng rơi
Tôi về làm kẻ nửa đời tha hương
Bên nhà ai đó mù sương
Hàng ô môi cuối bờ tường thiếu hoa
Người xa tình cũng mù xa
Gác xiêu vẹo đổ buồn tha thiết buồn
Biết còn ai nữa mà thương


Thuyên Huy

V NƠI NGƯỜI ĐÃ Ở



Về Tây Ninh nhớ Ngũ Long(*)
Nghe Vàm Cỏ nhận làm sông một đời
Cổng biên thùy gió không vui
Quán đêm hong lửa chờ người khách xưa
Gò Dầu mấy ngõ me thưa
Em theo bụi đó cuốn mùa hạ đi
Ừ thôi biết nói năng gì..
Thuyên Huy

TẾT NÀY KHÔNG VỀ TRÀ VÕ
*

Tết này tôi không về Trà Võ
Xin gởi hồn đơn theo gió mây
Nhớ chiếc thuyền con trong rạch nhỏ
Chở mấy cụm mai đã thấy đầy
*


Chiều ba mươi tết ra chợ quận
Mãi ngắm vườn mai lỡ chuyến đò
Tôi đứng bên này sông lúng túng
Em khuất theo đò tôi ngẫng ngơ
*


Cây nêu chợ nhỏ thơm mùi pháo
Em áo hồng mơ theo trống lân
Tôi đứng đàng xa em có thấu
Tên em xin được gọi một lần
*


Em theo đường vắng lên chùa trúc
Tôi chậm bước sau sợ có người
Em đó tôi đây cùng hái lộc
Nhưng sao tình cứ ở hai nơi
*


Cuối mùa xuân đó em rời xóm
Tôi cũng vì đời mà tha phương
Chợ tết năm sau thưa người nhóm
Vườn mai bên cũ thiếu người thương
*


Năm năm sau đó tôi về lại
Cũng chợ ngày xưa chiều ba mươi
Em đã theo chồng từ dạo ấy
Đò vẫn neo sông bến ngậm ngùi

*

Tôi lên chùa trúc tìm chiếc lá
Của tết ngày xưa hái lộc đầu
Gởi theo dòng nước trôi về ngả
Có em và có một niềm đau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...