Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

Thơ Thuyên Huy : Tưởng như là hạnh phúc và Đưa người qua sông Gò Dầu Hạ

TƯỞNG NHƯ LÀ HẠNH PHÚC
*
Thương anh từ thuở còn đi học
Thuở tóc cài hoa trông rất quê
Cổng nhà ai đó rung hoa giấy
Lýnh quýnh đôi chân vụng bước về
*
 Anh bỏ trường đi mùa phượng nở
Tôi dấu buồn trong giấy học trò
Cổng hoa từ đó rưng màu máu
Giết chết hồn tôi anh biết chưa
*
 Nơi anh ở đó trời có nắng
Hay chỉ là mưa ngập cả lòng
Đớn đau tôi làm chim lẽ bạn
Mang mối tình câm anh biết không
*
 Mưa lạnh một chiều quân giặc đến
Tôi bỏ làng xưa của nửa đời
Bỏ hoa giấy rụng hoang thềm vắng
Bỏ tuổi học trò thương mãi thôi
*
 Tin anh phương đó vui duyên mới
Tan nát hồn tôi bổng rụng rời
Chờ anh năm dài tôi vẫn nghĩ
Thôi hết thật rồi anh bỏ tôi
 *
 Chuông vọng vỡ tan hồn con gái
Tóc quy y biệt tóc cài hoa
Trã lại ai nửa đời xuân mộng

Để mãi không còn nhau xót xa.
Thuyên Huy


ĐƯA NGƯỜI QUA SÔNG GÒ DẦU HẠ

 Đưa người ta không đưa qua sông
Nửa ngõ trúc xưa mấy cụm hồng
Nắng sau vườn cũ thưa vàng vỏ
Người có còn ta với người không
*
Bước chậm để hồn mơ tiếng xưa
Quanh ta đâu đó gió giao mùa
Bướm hoa rã cánh đêm trừ tịch
Người thấy đời ta buồn hơn chưa
*
 Hỏi khẻ lòng nhau trong mắt trong
Khúc thiên thai lỡ phím tơ chùng
Hương xưa còn chút duyên tình muộn
Người bỏ đi đời ta trống không


 Thuyên Huy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...