Xem và suy nghĩ
“ Có một người chuyên thuần hóa rồi nuôi dậy thú hoang, thú dữ…biết hành động, làm trò vui khi nghe tiếng người sai khiến, để bán cho các gánh xiệc. Ông ta rất nổi tiếng trong giới làm xiệc, phải nói, ộng ta là một bậc thầy trong việc nuôi, dậy thú làm xiệc.
“ Có một người chuyên thuần hóa rồi nuôi dậy thú hoang, thú dữ…biết hành động, làm trò vui khi nghe tiếng người sai khiến, để bán cho các gánh xiệc. Ông ta rất nổi tiếng trong giới làm xiệc, phải nói, ộng ta là một bậc thầy trong việc nuôi, dậy thú làm xiệc.
Đã nổi tiếng và
giầu có nhờ tay nghề, nhưng ông ta có vẻ như chưa hài lòng với những thành công
nuôi dậy thú vật của ông ta.
Ông ta nghĩ đến
cách :
“ phải làm thế
nào để đưa một con cá lên sống trên cạn và phải đi được như động vật hai
chân
Ông ta bắt đầu
thực hiện bằng cách “mỗi ngày ông đổ bùn vào hồ nước nuôi cá.”
Hồ nước bị đặc
dần dần theo ngày tháng, con cá ông nuôi cũng mỗi ngày dần dần bị đẩy lên sống
trong vũng bùn lõang, lúc nào đầu cá cũng ngẩng cao trên mặt bùn để thở.
Mỗi lần cho cá
ăn, ông ta thường tìm cách làm cho cá phải cất mình cao khỏi mặt bùn, ngóc đầu
lên đớp mồi như những lần ông cho mèo hay chó ăn, chúng cũng phải chồm lên vồ
mồi.
Bùn càng ngày
càng khô dần, con cá ông nuôi cũng đã quen dần với môi trường sống thay đổi
chậm chạp.
Không biết thời gian nuôi và dậy con cá này mất bao năm
tháng ?
Nhưng nay ông đã thành công.
Con cá ông nuôi từ bùn loãng, sệt, qua đặc, rồi sau
cùng bùn đã trở nên khô cứng, cũng qua cách tập luyện kiên nhẫn của ông, đến
nay, cá đã nghe được những tiếng gọi của ông, làm theo những gì ông chỉ dậy, và
kỳ công hơn cả là con cá ấy đã đi được trên hai cánh đuôi như lòai
động vật hai chân.
Ông có thể dẫn con cá của ông đi chơi như người ta dẫn chó,
mèo đi rạo mát mỗi chiều.
Rồi có một buổi chiều, như nhiều buổi chiều ông vẫn dẫn cá
đi chơi, ai thấy cũng nhòm ngó, chầm trồ thích thú vì quá lạ.
Không lạ sao được ! Cá sống trên cạn, lại biết đi nữa !
Lạ quá đi chứ !!!
Bất chợt, trời đổ cơn mưa !!!
Cũng như những người khác, đang giắt chó, mèo, ông phải
chạy tìm nơi trú mưa, mải nhìn trời xem cơn mưa bao giờ tạnh, ông cũng quên cả
chăm sóc con cá của mình.
Đến khi trời ngớt mưa, định bước chân đi, ông nhìn
lại, thấy con cá của ông không còn cột ở đầu dây ông vẫn dẫn nó đi chơi !!!
Ông
vỗi chạy trở lại khu vườn ông vừa dẫn cá đi rong, xem nó lạc đâu mất….
Ông đi lại đọan đưòng ông và cá chạy trú mưa ……
Chợt
một hình ảnh làm ông choáng váng, muốn ngã vật ra đất, khi ông nhìn thấy con cá
ông nuôi dậy trong bao năm tháng, nay đã CHẾT, Nó CHẾT thật rồi,. nó nằm trương
bụng trong một vũng nước chỉ sâu hơn chiều cao của nó.( Vì cá đã biết đi, nên
gọi là chiều cao thay vì chiều dài)
Con cá đã CHẾT ĐUỐI trong vũng nước sau cơn mưa !!!
Cuối câu truyện
không thấy nói gì về người nuôi dậy thú này nữa.
Chẳng lẽ “ CÁ CHẾT LÀ HẾT TRUYỆN ?”.
Không, truyện không hết ở đó dù cá đã chết đuối !
Cá
đã chết , chết trong chính môi trường sống nguyên thủy của nó,
chỉ vì nó:
KHÔNG CÒN BƠI ĐƯỢC NỮA ! NÓ KHÔNG CÒN THÍCH HỢP VỚI CHÍNH MỘI TRƯỜNG SỐNG
CỦA NÓ…… CÁ CHẾT ĐUỐI !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét