Đông lạnh lẽo giọt mưa tuôn
Dưới những tàng cây trụi lá buồn
Gió giật từng cơn lòng sỏi đá
Mùa Giáng Sinh này em xa anh
Ngàn câu thương nhớ cũng mong manh
Em đem nhốt hết vào tim lạnh
Giọt buồn giọt nhớ chảy vòng quanh
Ngồi đây lạnh cóng cả hồn thơ
Nhớ lắm người trong cõi mịt mờ
Chiều đi quạnh quẽ từng đêm vắng
Giận nỗi cô đơn đến thẫn thờ
Nhớ mắt môi yêu tiếng ngọt ngào
Tình xa vời tựa bến trăng sao
Nửa vòng tay đợi tìm hơi ấm
Một chút yêu thương của buổi nào
Ngoài kia rộn rã tiếng đùa vui
Nhạc tấu Noël khúc dập dìu
Những cặp tình nhân cười bước nhẹ
Lòng em rời rã nỗi buồn thiu
Ngọc Ánh nguoideplongyen
Bài thơ mời hoạ
1./ LẠNH LẼO ĐÔNG
(nđt)(bvđâ)
Vầng dương thoáng hiện cảnh non bồng
Buồm căng chở gió trời xanh mộng
Sóng vổ lên gành thục nữ trông
Lặng lẽ ai hoài tim bỏ trống
Thờ ơ thắt thẻo nhạt phai hồng
Âm thầm thả nhớ vào sông rộng
Tưởng mới Thu mà đã lập Đông
Ngoc Anh Nguoideplongyen
2./GÁI THỜI LY LOẠN
(nđt)
Mài gươm giũa bút mộng anh hào
Tranh gìn bãi chiến không sờn giặc
Giữ vẹn biên thuỳ thoả ước ao
Chống lũ tham tiền ăn tạp bẩn
Trừ băng hám lợi chĩa chôm nào
Quan trường hỗn độn như hầm xú
Vỡ trận tan hàng hỏi tính sao?
Ngoc Anh Nguoideplongyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét