Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Bí mậtcủa ông cháu - Đào Anh Dũng


Bí mật của ông cháu

Ông bà có hai đứa cháu nội, cháu gái hai tuổi rưỡi, cháu trai sáu tháng. Ông nghỉ hưu non, muốn ở nhà giữ cháu, giúp vợ chồng thằng con khỏi phải tốn tiền nhà trẻ. Vậy mà chúng nó không chịu, nói ông đi làm mấy chục năm nay, cần nghỉ ngơi, dành thời giờ cho những thú tiêu khiển chưa thực hiện được. Chúng hứa khi nào cần sẽ nhờ ông giúp, mỗi lần đôi ba tiếng đồng hồ mà thôi. Hôm ấy, vợ chồng chúng đi xem đá banh, nhờ ông bà đến nhà chơi với hai cháu vào lúc năm giờ chiều. Năm giờ kém mười lăm ông đã tới, còn bà thì hẹn tan sở sẽ ghé sau.

Ông bước vào nhà trong lúc đứa cháu gái đang ăn cơm chiều. Thấy ông, con bé vội buông muỗng, chạy đến ôm chân ông, líu lo kể chuyện thằng em của nó. Rồi nó nắm tay ông, dẫn ông đến bên chiếc ghế đu xem thằng nhóc đang nằm ê a, quơ tay quơ chân chơi với các con thú nhồi bông treo trước mắt. Cô con dâu nói nó đã bú sữa và ợ xong, không bao lâu sẽ ngủ yên, ông khỏi phải lo cho nó.





Chơi với đứa cháu trai một hồi ông dẫn đứa cháu gái về bàn ăn. Ông đưa tay cầm muỗng, định đút cơm cho con bé như mấy lần trước nhưng nó lắc đầu, cản tay ông, nói:
“Nội ... nội, con làm được!”
Ông mỉm cười, rầy yêu đứa cháu:
“Thằng cha mầy! Đúng là Mỹ con, mới nứt mắt đã muốn độc lập rồi!” 
Xúc một chút cơm, chút thịt vào muỗng xong, con bé ngước mắt nhìn ông, khều nhẹ tay ông rồi chỉ vào cái muỗng. À, thì ra cô nàng biết làm nũng rồi đây. Lòng lâng lâng sung sướng, ông chưa kịp đút cơm cho cháu thì nghe tiếng mẹ nó rầy:
“Á à! Con phải tự ăn, không được nhõng nhẽo với ông nội!”
Con bé lấm lét, ăn vội muỗng cơm còn ông thì  có chút hờn mát đứa con dâu. Ông định mở miệng nhưng vội dằn lòng, con của chúng nó để chúng nó dạy, mình không nên nói ra, nói vào.

Nghĩ vậy chứ vợ chồng thằng con vừa ra khỏi nhà, ông dành lấy muỗng đút cơm cho cháu. Con bé nhìn ông, cười tít mắt. Ông mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng nói:
“Bí mật!”
“Bi ... í ... mâ ... ật là gì hả nội?”
Ông dạy cháu một chữ mới nhưng ông không chắc nó hiểu:
“Là chỉ có con với nội biết mà thôi.”
Khi ấy, bà bước vào nhà, nghe tiếng ông cháu cười rộn rã nên hỏi:
“Chà, ông cháu vui quá hén! Chuyện gì vậy?”
Hai ông cháu đồng thanh trả lời:
“Bí mật!”
Tuy nhiên, ông biết ông sẽ không giữ được bí mật này với bà. Và, bà sẽ có dịp lập lại câu: “Cháu hư tại ... ông!”

Cũng đúng thôi, ông thầm nghĩ, mắt ngó mông lung ra cửa sổ. Tháng này tiết trời Minnesota đã se se lạnh nhưng ánh nắng chiều nay sao quá ấm áp, dịu dàng ...

đàoanhdũng
11/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét