Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Thơ VV.Ký ;Chợt tỉnh cơn mê-bài đáp của P.3H



Chợt tỉnh cơn mê rụng tóc đầu,
Rụng tai rụng mắt rụng chòm râu
Tay chân mình mẩy đều rơi rụng
Trăng sáng mênh mông rụng xuốg cầu!



.......................................................
Trăng sáng mênh mông sáng cả cầu,
Sáng tai sáng mắt sáng chòm râu
Tay chân mình mẩy đều tươi sáng
Sáng chói càn khôn sáng tóc đầu !

Ngan Trieu at 04/22/2012 03:34 pm comment
Sang đền khổ thơ sau/Vầng trăng đã rụng...xuống cầu... (đêm sau hay 1 thời gian sau...)-Vầng trăng bây giờ sáng trở lại...sáng cả cầu(chơi chữ p/k vì "cầu" còn có nghĩa là tìm-->đã gặp hay đã "ngộ"ra chân lý...để có thể sáng tất cả--.sáng mắt,sáng lòng...nhưng còn cao ngất hơn nhiều,sáng chói-->sáng cả đất trời(càn khôn).Sự cảm nhận,phát hiện như đi ngược lại ý thơ trên.(Khổ đầu,"trăng" ở cuối câu/-sang khổ 2,vầng trăng ,ngược lại,tg đã đưa vào câu 1)Và người đọc mới vỡ lẽ dụng ý đối lập của tg.Đối lập giữa"rụng"><và sáng.(Hạ bút "rụng tai.rụng mắt" thay vì "lảng tai,mờ mắt" nhằm nhấn mạnh(từ rụng)...cái mất><cái mới=cái đã biết...sau khi phát hiện.//Cái mất là qui luật tất yếu/Cái ngộ ra của vấn đề...là vô cùng to tát,mênh mông.../Cuối cùng,xin mượn 2 câu thơ của Sư Không Lộ Thời nhà Lý/Bài Cảm hoài để kết thúc lời bình:Có lúc đưa chân lên đỉnh núi/Kêu dài một tiếng lạnh cung mây./-(Ghi chú:Biết Ký có thể lai rai l chai beer,vậy khi Ký về họp mặt 2013 ...mình sẽ cùng các bạn cũ tiếp Ký 1 chầu beer 333 Saigon,quê hương nhé!Ok?)
Ngan Trieu at 04/22/2012 01:27 pm comment
Chúng ta hãy theo dỏi tư tưởng của t/g qua bài thơ nầy nhé!Trước hết,từ vô thức(mê)-->ý thức(chợt tỉnh)/ko rõ lý do/ý thức về sự hiện hữu của mình--->để thấy sự mất mát,băng hoại của bản thân qua các bộ phận(tai,mắt,râu)-->toàn thân(tay chân mình mẩy)-->Để rồi...thấy những điều đó rất đổi bình thường...như vầng trăng sáng...rơirụng...xuống cầu//*Ko biết vì sao t/g lại mê và chợt tỉnh giấc.Có khi là tg vẫn bình thường nhưng mê là chưa nhận thức được điều...mình nhận thức theo đúng giá trị quan của xã hội...của bản thân mình qua 1 biến cố(?)....Về dùng từ,người đọc ngỡ ngàng với cách dùng từ táo bạo,hơi đặc biệt...nếu ko nói là kiểu tg HGTC với:rụng tai-->rụng mắt-->rụng toàn thân(tay chân,mình mẩy) <bệnh gì nhỉ?-Ghê quá!)//...*Những chi tiết đó,t/g như muốn nói...những bất hạnh trong đời chúng ta...là 1 quy luật tất định...tự nhiên thôi./


Bài đáp của P.3H

Nghiệp chướng nhân sinh lắm đọa đày
Lúc mê,lúc tỉnh thế mà hay !
Vì mê đâu biết mình đang khóc,
Vì tỉnh đâu biết mình đang say.

Trăng rụng xuống cầu trăng vẫn sáng,
Người rụng sẽ vê với cỏ cây.
Phải chi mê mãi đừng chợt tỉnh,
Sẽ không nhận biết nổi đắng cay.
   P.3H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét