BỒ CÂU
Gần đây, tình cờ tôi đọc mấy chuyện về “Chim”, nhưng thật sự rất kinh tâm vì chuyện nói về sự tàn hại, giết chóc những con chim nhỏ bé thật là …tàn bạo. Những câu chuyện đánh động trong tôi hình ảnh xưa cũ, tầm mấy mươi năm về trước.
Lần đầu tiên, năm 1971 tôi đi thi Tú Tài, từ Phan Rang ra tận Nha Trang, ở nhờ nhà của vị giáo sư vốn là thầy dạy cô tôi. Người chính gốc miền Bắc, cảm nhận ban đầu: Ông rất khó tính nhưng bà thì rất hiền hoà; tuy nhiên tâm trạng tôi vẫn còn ngại ngùng lắm. Ngay hôm sau, tôi đang ôn bài, chợt nghe ông nói:
– Bác K này, đưa bồ câu vào đây. Thịt nấu cháo.
– Vâng…
Nghĩ giận mình tò mò, học không lo mà hay hóng. Tự nhiên quay đầu lại nhìn, cũng vừa khi bà đưa chim vào, chưa kịp thắc mắc: đưa vào làm gì, lẽ ra thịt chim thì làm ở bếp chứ. Trong tích tắc đó, con chim đã nghẹo đầu, chết ngay trên tay ông. Trời ơi, không tin nổi ở mắt mình. Ông bị liệt tay phải do tai biến, còn mỗi tay trái, chỉ tay trái và cũng chỉ bằng hai ngón: ngón cái và ngón trỏ ông đã bóp chết nó trong tay, thật chóng vánh, thật chuyên nghiệp. Bà trao cho ông nó hãy còn đập cánh, ông đưa lại bà…nó xụi cánh ngay đơ, đôi chân còn duỗi dài trong tư thế cố rướn thân lần cuối. Một thoáng rùng mình, tôi sợ và không dám tiếp cận ông từ đó, nhất là khi chỉ ông và tôi, tôi trốn biệt, mắt cứ lấm la lấm lét nhìn chừng cái bàn tay “sát nhân” kia mà sợ…Năm sau, tôi không dám đến nhà ông bà ở nhờ để đi thi nữa…
Hình ảnh chim bồ câu chết tức tưởi và tức khắc đã gợi nhớ ký ức khác của tôi những ngày còn thơ dại. Nhớ chuyện lại nhớ người: Cô Bảy. Tôi ám ảnh chuyện cô làm thịt lươn vì nỗi sợ hãi của cô; giờ nhớ luôn chuyện cô làm thịt bồ câu. Phải mà “Ai ăn người ấy chịu”, tôi đỡ thương, đàng này lại nghe “Ai sát sinh người ấy chịu” tôi lại càng thương cô. Cô làm lươn là do ông Nội tôi muốn ăn. Cô làm thịt bồ câu là để phục vụ cho đức ông chồng. Món nào cô cũng vừa làm vừa khóc. Lươn sợ theo lươn, bồ câu sợ theo bồ câu. Ông chồng muốn ăn, mà chỉ mỗi cái miệng vừa phán vừa ăn; cô mới là người thực hiện, vừa làm vừa khóc, khóc trong sự sợ hãi và cả lòng nhân ái. Giá mà “cắt tiết” một cái cho xong thì còn đỡ, hoặc “bóp chết” tại chỗ còn đỡ thương tâm, đàng này ông chồng trước khi ra khỏi nhà dặn vói vào:
– Bảy đừng cắt tiết, thịt tanh không ngon, bóp cổ chết rồi mới làm lông, làm thịt nấu, bồ câu mới ra ràng đó, ngon lắm.
Cô bắt đầu lo, than rằng: làm sao tui bóp cổ đây trời. Nghĩ sao, cô sáng tạo thành: không bóp cổ thì đem thui đỡ ghê hơn. Miễn nó chết là được. Nghĩ là làm, cô bắt chim, tay run rẩy, mang đến cái lò đang cháy hừng hực, tóm cánh, tóm chân rồi…đưa cái đầu bồ câu vào lửa. Chim quằn quại trong tay, cô trân người cố chịu khi sự sợ hãi và lòng trắc ẩn dâng cao, không chịu nổi nữa, cô rụt tay ra, buông thỏng…trời ơi, chim đã chết đâu, cái đầu bé tẹo đã cháy xém mớ lông, lỗ chỗ vừa đen, vừa đỏ vừa phồng dộp đang cố lết, quằn quại, đau đớn…nhưng nó chưa chết, thì phải làm cho chết. Cô ngồi bệt luôn xuống đất, khóc thành tiếng, vừa khóc vừa than:
– Trời ơi, nó không chết chắc cô chết quá con ơi! Cô thấy thảm quá con ơi! Sao đây, sao đây nè trời!
Cô không biết, thì sao tôi biết? Tôi còn thêm:
– Thảm thiệt cô ơi! Giờ thả nó, nó cũng chẳng sống được…cái đầu nó vừa trụi lông vừa cháy xém rồi…(Tôi cũng bắt đầu run và muốn khóc).
Cô tiếp:
– Sao thả được. Lão về mà không có cho lão thì cũng chết. Hu…hu….cô đốt tiếp đây.
Vừa nói, cô vừa vói tay tóm lấy con chim, cô run còn hơn lúc đầu, vừa run vừa khóc, vừa than:
– Tao cũng sợ lắm, mày chết nhanh đi. Tao lạy mày…
Cứ vậy, điệp khúc “Trời ơi, tao lạy mày, mày chết giùm đi…” được nhắc đi nhắc lại khá nhiều lần trong nước mắt, nhưng …nó vẫn không chết.
Đầu bồ câu được tiếp tục đưa vào bếp lửa, trong tay cô, nó lại giãy giụa, ý chừng muốn thoát ra, cố đưa sâu vào, lửa nóng, lâu, tay cô không chịu nổi… nên cứ lùi ra, đưa vào, người thì vừa thui vừa khóc, tôi nhìn mà nôn cả ruột, chẳng biết sao, vì trong tay cô, chân, cánh nó vẫn còn cựa quậy, có nghĩa là nó chưa chết…Đuối, sợ, hay nóng tay không biết, cô bèn buông tay, con chim nằm luôn trong bếp. Ôi trời, cả cô cả cháu thụi lùi ra sau hoảng loạn…Bởi vì, bồ câu chưa chết, thả nó ra, đương nhiên nó nằm giữa than hồng, nóng, nó giãy giụa vậy là…khói lửa, tro than bay lên, lông nó bắt lửa, bốc thành lửa ngọn… cuối cùng nó nằm yên chịu chết. Đem được nó ra, thật vô cùng bi thảm… Chim chết rồi qua màn nhổ lông, trời ơi, nhổ gì mà nhổ, lột da thì có, thịt nó chín bỏng cả rồi, túm lông giựt lên theo sau là mảng da mỏng manh, lộ ra mảng thịt hồng hồng rươm rướm máu, nhìn thảm không chịu được. Tôi rướm nước mắt, cô khóc thật sự, vừa khóc vừa kể:
– Tao chịu không nổi mà phải làm, mày chết đi kiếp khác đừng oán tao, tại “thằng kia” đòi ăn, chớ tao thề tao không ăn đâu.
Cô vừa nói vừa khóc thảm thương gấp bội, nước mắt tôi đã chảy thành dòng, tôi ghét hùa ông chồng cô. Món ăn cuối cùng cũng lên mâm.
Người ăn, chắc hẳn là ngon, vì chồng cô rất đam mê món “bồ câu ra ràng”, cô lại là người thừa kế tài nấu nướng của bà Nội tôi mà, lâu mới mua được một con ông đâu biết cảnh thảm thương kia. Riêng người làm và chứng kiến là cô với tôi thì chắc vài mươi năm sau mới nguôi nỗi sợ và thương cảm…
ThaiLy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét