CÀ PHÊ SAY
Sài Gòn đã có quá nhiều đổi thay bất ngờ không chỉ đối với một người xa xứ có dịp trở về thăm lại quê hương không nhận ra được một Sài Gòn cũ trong ký ức. Ngay như tôi, người cố cựu ở ngay trong thành phố này mà còn ngỡ ngàng trước những khu phố mới, nhà cao tầng, cầu vượt và nhất là vô số quán cà phê hộp sang trọng mọc lên. Nhưng tôi vẫn thích ngồi trong một quán cà phê nhỏ, không khí trầm lắng với những bàn ghế thấp mang vẻ lặng lẽ và những đôi tình nhân muốn tìm cho mình một góc riêng để tâm sự và một vài người khách kể cả nam hay nữ ngồi uống cà phê giống như chiêm ngưỡng, thưởng thức sự cô đơn ngay chính trong tâm hồn mình. Nhưng trước tiên, quán cần có một vài bình hoa tươi, thay đổi mỗi ngày và chủ yếu phải có cà phê ngon để sáng sớm, trưa vắng, hay chiều tối có cơn mưa nhỏ tôi ghé vào kêu một tách cà phê đen rồi nhấm nháp cho đến khi say. Ôi cảm giác say cà phê thật thú vị, nó lâng lâng, mơ hồ, như ảo mà như thật. Lúc đó tôi lại nhớ đến em, một cô gái ngọt ngào đã đi qua trong đời tôi cũng bằng tình yêu ngọt ngào và giống như cơn say cà phê vậy.
CON DẾ NHỎ
Đêm nào cũng thế khi tôi rời bàn phím và màn hình máy tính thì mắt như muốn sụp xuống. Nhưng không phải tôi buồn ngủ mà chính là sự mỏi mệt như đang xô tôi ngã vật xuống chiếc ghế xoay. Trong cơn mưa nhẹ do ảnh hưởng của cơn bão bỗng tôi nghe tiếng re...ee, re.. ee của chú dế trên đồi cỏ. Tiếng con dế gáy trong mưa nghe buồn làm sao. Chàng dế lãng tử này không biết chán chân gian hồ về cư ngụ trên đồi cỏ trong sân vườn nhà tôi không biết từ khi nào. Thường dế phải có đôi và ở hang, nó gáy lạc lõng như thế này chính là một chú dế cô độc đang cố cất tiếng gáy kêu gọi bạn tình. Re...ee, re...ee. Tôi không thể nằm yên trên ghế mà bật dậy ra ngoài thềm, đứng dưới bóng cây nguyệt quế trổ bông trắng xóa, bay hương thơm ngan ngát trong khoảng không gian ướt đẵm. Dế ơi thôi đừng gáy nữa, bạn tình của mày ở xa lắm, chắc là mãi tận cánh đồng phía trên. Nhưng chú dế nhỏ vẫn gáy suốt trong cơn mưa lay bay cho tới lúc tôi tắt đèn đi ngủ nó vẫn cứ gáy. Bạn đã bao giờ nghe tiếng dế gáy trong mưa chưa?
MỘT MÌNH VỚI BAO LA
Mấy ngày phóng xe chạy trong mưa bão đuổi theo công việc. Trưa hôm nay vừa về tới nhà tôi đã nằm vật ra thở dốc, cơ thể rã rời, tay chân mỏi nhừ như vừa cố gắng leo lên đỉnh núi cao. Rồi cảm giác thiếu nước trong cổ họng dồn tới, đau rát, khó chịu. Tôi nuốt nước bọt mấy cái rồi bật dậy chạy vào toa-lét ói khan. Như thế này chắc là viêm họng rồi đây, người ngầy ngất, choáng váng tôi ra đường ghé tiệm thuốc tây mua 3 liều thuốc và hộp kẹo the chống viêm họng. Không quên ăn một tô phở để có sức mà uống thuốc. Trở về nằm trong căn phòng kín, nghe cánh quạt tường kêu rè rè mỏi mệt, âm thanh của sự nhàm chán quen thuộc. Qua ô cửa nhỏ trên bờ tường, tôi nhìn thấy ánh sáng nhờ nhờ của bầu trời bao la bên ngoài. Nhưng tôi có cảm giác mình hiện giờ giống như con cá mắc cạn, ngộp thở nằm chờ cơn mưa rào.Thế rồi tôi dần thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, những viên thuốc chống viêm họng có chất gây ngủ bắt đầu phát huy tác dụng.
20 NĂM GẶP LẠI
Một đêm dần về khuya, tôi đang post bài lên trang facebook bỗng cửa sổ chat bật lên, một dòng chữ hiện ra và cái tên rất lạ: Anh khỏe không? có nhận ra em là ai? Châu đây anh, N.Châu cách đây...20 năm chắc anh còn nhớ?Tôi thật sự bàng hoàng xúc động khi nhận ra em. N.Châu ngày ấy là một cô bé 18-19 tuổi, rất xinh đẹp nuôi một giấc mơ cao chót vót trời xanh: Em mơ ước làm tiếp viên hàng không. Cũng chính đáng thôi, cô gái nào lại không mơ giấc mơ bay mà em thì đủ chuẩn để làm tiếp viên chỉ thiếu sự quen biết và...Tôi đã nhờ vào mối quan hệ của mình gửi em vào không mấy khó khăn. Tất nhiên em phải qua một khóa đào tạo, rồi đi bay đường bay quốc nội. Sau đó bay đường bay Sài Gòn-Paris. Lúc đầu em còn liên lạc với tôi, nhưng sau đó thưa dần, cuối cùng em báo tin sẽ lấy anh chàng cơ trưởng trong đoàn bay của em, anh ta là người Pháp rồi em sang Pháp. Và sau 20 năm thì em liên lạc với tôi qua facebook báo tin sắp về VN, rất mong được gặp tôi. Thú thật, trong cuộc đời mình, đây là cuộc gặp đã làm tôi khó ngủ nhất suốt những đêm mưa để đi đến quyết định gặp lại em. Nhưng rồi cũng chính lần gặp ấy để tôi quyết định không bao giờ gặp lại em nữa kể cả việc xóa luôn Facebook của em.
QUÁN GIVRAL ĐÓNG CỬA
Em ngồi đó, bộ váy đầm màu vàng nhạt, hình như trên nền vải có in hình những chiếc lá khiến tôi liên tưởng tới mùa thu vàng của Paris mà em mang về tận đây, một buổi tối trong quán cà phê Givral ở Sài Gòn. Ngoài trời đang có cơn mưa nhẹ, qua cửa kính dày của quán, tôi nhìn thấy loáng thoáng những giọt mưa kéo xuống qua ánh đèn đường. Hai mươi năm, một quãng thời gian khá dài đối với một cô gái đã trở thành người phụ nữ, nhưng nét thanh xuân vẫn còn trên vóc dáng và gương mặt em. Nụ cười vui tươi và ấm áp. Hóa ra N. Châu dù chọn cho mình một cuộc hôn nhân "đẳng cấp" nhưng vẫn không có hạnh phúc. Bây giờ nàng sống một mình, nuôi 2 đứa con trai và qua phong thái chững chạc, thoải mái tôi biết em là người chủ động về mặt kinh tế. Em khoe đã qua một trường đại học nổi tiếng của Pháp và đang nghiên cứu, đọc triết học Tây phương. Tôi khích lệ em và câu chuyện trở lại những ngày cũ ở Sài Gòn. Thế rồi chia tay hẹn một ngày gặp lại. Nhưng tôi biết sẽ không có ngày đó. Như quán cà phê Givral sau đó đã đóng cửa.
BÓNG TRĂNG XƯA
Ngôi nhà lợp lá, vách lá, nền đất nằm lọt thõm trong khu vườn đầy lá rụng và nhiều tiếng chim hót. Những đêm sáng trăng khu vườn tuyệt đẹp, giống như trong cổ tích. Tôi và Trinh trải chiếc chiếu cũ trên thảm lá khô chưa kịp quét nằm cạnh nhau nhìn lên bóng trăng. Em hát anh nghe nhé?- Nàng nói. Tôi nhỏm dậy: để anh vào lấy cây đàn. Trinh cười: Không cần đàn, em muốn hát không đàn. Bài gì? “Bao giờ biết tương tư”- Trinh cười nhẹ. “Ngày nào cho em biết, biết yêu anh rồi, em biết tương tư. Ngày nào biết mong chờ, biết buồn vui rộn rã đợi anh dưới mưa...”-Trinh cố ý đổi "em" thành "anh".Trinh hát làm tôi muốn khóc.
Hồi ấy ở cơ quan, Trinh là cô gái đẹp nhất mới rời ghế nhà trường xin vào làm việc và tôi có nhiệm vụ giúp đỡ Trinh. Em có một người yêu cùng lớp, một thanh niên ngang tàng, đưa rước Trinh ở cửa cơ quan tôi gặp mấy lần. Nhưng rồi anh ta lén Trinh vượt biên không thoát... Tôi biết giai đoạn đó Trinh rất buồn nên thường rủ em đi uống cà phê bên kia sông. Một đêm có trăng sáng, tôi và Trinh ngồi bên bờ sông tắm đẵm ánh trăng Trinh bỗng nói: Ngày mai anh đưa em về quê anh chơi. Tôi hoảng hồn: Nhà anh nghèo lắm, một căn chòi đúng hơn là căn nhà, lại rất buồn. Ba anh ở Sài Gòn, má anh làm việc ở Tiền Giang, cuối tháng mới về một lần, căn nhà gần như bỏ hoang. Trinh cương quyết: Nhưng em thích về nhà anh. Thế là đêm đó, cũng một đêm trăng sáng Trinh nằm nhìn bóng trăng trên bầu trời lơ lửng hát cho tôi nghe.
Bây giờ thì Trinh đã ở Mỹ, có chồng, có con. Không biết chồng Trinh có phải anh chàng học cùng lớp ngày xưa hay không. Còn căn nhà trong vườn cây ngày nọ Trinh về nằm hát cho tôi nghe tôi cũng đã xô cho sập trước khi trở lại Sài Gòn và sau khi nghe tin Trinh ra nước ngoài không một lời từ biệt với tôi.
TKT