Thứ Ba, 26 tháng 11, 2024

SOI GƯƠNG - Lê Trung Ngân

 Soi Gương

Hình như dù là ai đi nữa thì một ngày cũng soi gương ít nhất là một lần. Tôi cũng vậy, nhưng tôi có suy nghĩ riêng mình là: Soi để coi là tôi hôm nay có khác chi hôm qua. Là tôi với hai con mắt thèm ngủ sau một đêm mất ngủ. Hai con mắt mà ngày xưa đôi lần nhìn trộm dáng hình ai; hai con mắt đôi lần gườm gườm tức giận đồng nghiệp khi tiếng qua lời lại, khi tức tối đè lên nghĩ suy của tôi, khi tôi tranh hơn tranh thua cùng bè bạn; hai con mắt của tôi cũng có lần rưng rưng ngấn lệ trước nỗi buồn đau của bao người và kể cả nỗi buồn đau của tôi.
Và trong tâm trí tôi hiện lên bao đôi mắt tôi từng gặp trong đời. Này là đôi mắt của ba má tôi. Tôi làm sao quên được đôi mắt của ba má tôi như như là khóc khi tôi làm những điều làm họ buồn lòng. Cũng hai đôi mắt ấy mừng vui khi tôi đậu Tú tài II với mention très bien, rồi được trúng tuyển Đại học Y Khoa Sài Gòn. Và nhất là, khi tôi nhìn di ảnh của hai người, tôi như thấy ba má tôi vẫn dõi theo những hành xử của tôi trên cõi đời này.
Tôi không thể quên đôi mắt của vợ tôi. Đôi mắt từng khóc khi tình yêu của chúng tôi tưởng chừng không thể đến với nhau. Và may cho tôi là tôi thấy được ánh mắt đủ mọi cung bậc của buồn, vui, lo lắng, hạnh phúc của cô ấy khi chúng tôi sống chung với nhau.
Tôi làm sao quên được, ánh mắt của cô bạn nhỏ ngày nào. Ánh mắt làm tôi xốn xang một thuở dẫu tôi chẳng là gì dưới ánh mắt của nàng. Và đến bây giờ ánh mắt ngày xưa ấy vẫn làm tôi lay động. Nhiều lần, trên đường đời, bắt gặp ánh mắt của ai đó tương tự ánh mắt của nàng, tôi như bối rối và thầm gọi tên nàng dẫu chẳng là chi trong cõi người không duyên, không phận.
Và tôi như thấy những ánh mắt của bao người. Ánh mắt của anh em, bè bạn. Ánh mắt thân quen, ánh mắt thân thiện, ánh mắt nói bao điều cần nói cùng nhau, ánh mắt của sự cảm thông, của lòng bao dung khi có những điều cần trao đổi. Và tôi thấy niềm vui qua từng đôi mắt cho tôi thêm niềm tin yêu cõi đời này.
Là tôi với râu chưa nhổ. Những sợi râu không đều, những sợi râu màu đen, trắng, cố ngoi lên trên mép như thể cho tôi biết tới một cộng lông cũng tìm cách sinh tồn. Hồi mới lớn là những sợi râu dậy thì lún phún, rồi theo ngày tháng thành những sợi râu trưởng thành mạnh mẽ. Chúng phải chịu đớn đau, chịu mất đi một phần để tôi làm đẹp. Dưới nhíp nhổ râu, những sợi râu rụng dần để gương mặt tôi có chút khác tự nhiên. Biết là khác tự nhiên, nhưng tôi không thể làm khác. Đâu phải việc gì cũng để thuận theo tự nhiên. Có những thứ phải theo thói quen, quy tắc xã hội chứ không thể khác được trong cuộc sống của cõi người này.
Là tôi đang sửa soạn quần áo gọn gàng chuẩn bị cho ngày mới. Quần áo tôi mặc đang cũ dần theo thời gian. Và cả con người tôi cũng đang cũ dần. Quần áo tôi đang mặc cũng theo mốt, nếu không thì không hợp thời trang. Và tôi cũng phải sống sao cho hợp thời. Tôi không thể thoát được vòng quay, xu thế của xã hội khi tôi mang phận người.
Buổi sáng như mọi buổi sáng, là tôi đang cố nhìn lại chính mình trước gương. Tôi nhìn hình ảnh của tôi trước gương. Nhìn để thấy mình có chỗ nào chưa được. Nhìn để răn mình cho một ngày mới. Nhìn để tiếp tục cuộc hành trình cho một ngày mới, tiếp tục theo vòng quay, theo lực hút của cõi người.
Soi gương là một điều tốt, vì dù sao hình dáng bên ngoài cũng quan trọng đâu kém chi tâm hồn. Việc này hầu như ai cũng làm cả, thế nhưng dùng gương để “soi lại tâm hồn” thì có vẻ hơi ít! Ở đây tôi không có ý nói soi mình, xét mình, tự vấn lương tâm hay đại loại như thế, mà muốn nói là hãy soi cả tâm hồn mình trong gương, soi cả tính tình mình trong gương để mình nhận ra ai trong đó? Có phải là cái thằng tôi đây hay không? hay là cái thằng nào khác? Ban nào đang đọc bài này thì hãy thử đi nhé! Khi đang tức tối một chuyện nào đó ghê gớm lắm thì hãy nhìn vào trước cái gương thật lớn thử xem ai đó, bạn sẽ thấy xấu hổ ngay! Thực đấy! Phùng mang trợn má, mồ hôi mồ kê văng lung tung, áo quần thì xộc xệch, ăn nói thì thô lỗ… Trời ạ! có phải là mình không đấy, và thế là hốt hoảng, né qua một bên để khỏi nhìn thấy mình mà cứ tưởng cái thằng “cà chớn” nào đấy. Mỗi khi gặp chuyện, bạn thử làm đi nhé, chắc chắn bạn sẽ nguôi giận ngay! Xin mách nhỏ: Nếu như hai vợ chồng đang giận nhau, cãi nhau ì xèo thì hãy kéo nhau đứng trước gương cãi lộn, đảm bảo “câm” ngay lập tức! Thế là hạnh phúc thôi. Thế là từ nay chiếc gương sẽ là người bạn thân thiết trong nhà, đem lại hạnh phúc cho mọi người sau mỗi lần “chiến tranh” khốc liệt! Thế nhé! Hãy cứ soi mình trong gương mỗi ngày, và ta chợt nhận ra đó là ta, vui cũng như buồn, khóc cũng như mếu, đau khổ hạnh phúc đều có cả!
Có thể là hình ảnh về văn bản

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SOI GƯƠNG - Lê Trung Ngân

  Soi Gương Hình như dù là ai đi nữa thì một ngày cũng soi gương ít nhất là một lần. Tôi cũng vậy, nhưng tôi có suy nghĩ riêng mình là: Soi ...