Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Đôi dép-thơ Nguyễn Trung Kiên và hai đôi dép - CCN


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia




Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu
Nguyễn Trung Kiên


    HAI ĐÔI DÉP  Thơ  CÔNG CHÚA NHỎ
Cảm tác từ bài thơ ĐÔi DÉP của NGUYỄN TRUNG KIÊN
Dôi Dép Nhựa sao mà…thô kệch
Lại băng đồng lội ruộng rất là hay
Dẫm  lên bùn lên cát cũng rất tài
Không biến dạng khi ngâm vào trong nước
Khi sánh bước, trải lòng trong tiếng nhạc:
Từ gió trăng…từ sóng biển rì rào…
Từ khe suối róc rách bên đồi cao…
Từ vỏ sò ốc… chạm nhau trong cát trắng…
Từ hương mạ non lung linh trong ánh nắng…
Từ tiếng ve kêu, chim hót tuyệt vời…
Từ giọng thì thầm mời  gọi  lả lơi
Của bông lúa vàng trên cành trĩu nặng
                                   *
Trên thảm nhung Dôi Dép Da chễm chệ…
Nhưng buồn thiu và trống vắng cô đơn…
Vì đám bạn đang nhảy ở vũ trường
Cùng anh giày tây và cô cao gót…
Khuya lơ khuya lắt đêm nào cũng thế:
DôiDép Da bị lôi xệch vào phòng…
Trái phải lộn tùm lum…mùi rượu nặc nồng…
Chia rẻ đôi nơi :chiếc trong… chiếc ngoài cửa…
                                   *
Đôi Dép Nhựa cả một đời lam lủ…
Phế thải rồi vẫn còn được tái sinh
Sống mãi bên nhau như bóng với hình
Dẫu đổi dạng… không đổi dời   tình cảm…
                                 *
Đôi Dép Da bị sứt quai bong tróc
Chốn nương thân là thùng rác ven đường
Sống lây lất chịu mưa nắng gió sương
Để chờ ngày…hòa mình vào… cát bụi…
Công  Chúa Nhỏ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét