Thứ Hai, 25 tháng 4, 2022

ĐI - Thơ Đặng Quang Tâm


ĐI

Hôm tôi đi buổi chiều không có nắng
Con dế mèn khóc tặng một bài thơ
Bác hàng xóm chạy qua nhà căn dặn
Rảnh về thăm đừng có để tau chờ

Vài đứa bạn đứng bên đường ngơ ngác
Dở mũ chào thằng bạn học năm xưa
Có đứa hỏi: mày bao năm phiêu bạt
Sao cứ đi mà chẳng thấy quay về

Tôi nhìn lại căn nhà nay trống vắng
Nơi tôi chôn bao kỹ niệm ấu thơ
Má tôi đứng nhìn theo im lặng
Mắt má buồn mái tóc trắng bạc phơ

Tôi ghé lại thăm ngôi trường tiểu học
Tên tôi đề trên vách chắc đã phai
Ông giáo già đang ra bài tập đọc
Tiếng học trò như chim sáo ban mai

Tôi lặng lẽ bước đi qua quán nước 
Tìm bạn bè thất lạc bấy lâu nay
Đám con nít chơi bầu cua cá cọp
Thấy tôi vô lật đật xóa con bài

Thằng bạn cũ mời tôi mua vé số
Mày giúp tau thời củi quế gạo châu
Tôi hỏi tên mấy đứa quen thuở nọ
Nó lắc đầu chết ngoài biển còn đâu

Rồi nó chỉ qua dãy hàng thuốc lá
Mày nhớ không thầy dạy lớp mười hai
Ổng cải tạo cả mấy năm mới thả
Giờ ngồi đây buôn bán sống qua ngày

Ra khỏi quán tôi đi vào Đền Thánh
Nơi ngày xưa tôi đi lễ đầu năm
Hồn tử sĩ máu căm sắc lạnh
Nỗi oán hờn trên khuôn mặt tối tăm

Thôi đã hết một kiếp người khốn khổ
Tôi đi đây và không hẹn quay về
Thuyền Bát Nhã đưa tôi vào nấm mộ
Đang chờ tôi trong chiều lạnh tái tê.

ĐẶNG QUANG TÂM


 Mời Xem :

Nhớ bạn - Thơ Đặng Quang Tâm  

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...