Viện trưởng Viện nghiên cứu tôn giáo, thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội
Vietnamnet
Sự
lạm dụng niềm tin thần linh ở người dân, ở một bộ phận cán
bộ, đã trở thành hiện tượng không thể chấp nhận cả về khía
cạnh tâm linh, cả về khía cạnh xã hội.
Năm nào báo
chí cũng đưa tin về "lễ hội" ở ngoài Bắc, làng này và làng
khác, nay đã trở thành hội có số đông người tham gia, kể cả ở
bên ngoài làng. Kích thước và mức độ của hội cũng mở rộng,
phần vì hiệu ứng truyền thông, phần vì sự tò mò của nhiều
người đã khiến cho hội làng trở nên "không biên giới".
Dù đã thắt chặt an toàn, người dân vẫn ra sức tranh cướp để cầu may tại mùa lễ hội năm nay. Ảnh: Trần Thường.
|
Báo chí giới
thiệu tục quê là một mặt, mặt khác lại đưa tin về các cảnh
"cướp", "tranh lộc" nhìn qua rất phản cảm, nhận được nhiều sự
phê phán của công luận.
Đứng trước
tình trạng đó, cần hiểu rõ hơn về tục "cướp lộc" ở một số
hội làng. Lấy thí dụ về hội Gióng/Dóng ở làng Phù Đổng,
huyện Gia Lâm, Hà Nội để làm mẫu phân tích.
Hội này diễn
ra vào tháng tư âm lịch, chính hội là vào ngày 9 tháng 4.
Ngày ấy, sau các cảnh rước kiệu 28 vị nữ tướng thì có cảnh
múa của ông Hiệu Quân trên một chiếc chiếu nhằm diễn tả sự
vần vũ của vũ trụ, sự đánh giặc Ân của Thánh Gióng. (Độc
giả cần sự mô tả thì xem thêm một số cuốn sách của Cao Huy
Đỉnh NGƯỜI ANH HÙNG LÀNG DÓNG, luận văn tốt nghiệp của người
viết bài này có tên LÀNG PHÙ ĐỔNG năm 1983...).
Sau màn múa
của ông Hiệu Quân, người dự hội xông vào “cướp” chiếu mà ông
này đứng trên để múa, họ xé và tước chiếu thành nhiều mảnh,
sợi chiếu. Ai nấy cố giành một sợi và buộc vào cổ tay, gọi
là lấy “khước” (chỉ sự may mắn vì có “lộc” của Thánh Gióng).
Ở một số
hội làng khác cũng có tục cướp lộc. Như thế, có thể coi đây
chỉ là số ít, còn đa phần các hội làng cổ truyền ở ngoài
Bắc không có tục này.
Khoảng gần
chục năm nay, do nhiều nguyên nhân, cảnh tranh giành lộc diễn ra
ở hầu hết các hội lớn, đặc biệt là đêm 14 tháng Giêng tại
“Đền Trần”. Hình ảnh xấu xí này đã trở thành “gương phản
chiếu” và giờ đây có nguy cơ lan rộng ra các hội khác.
Người chịu
trách nhiệm không ai khác là chính quyền sở tại, nơi các hội
diễn ra. Nhưng mặt khác, trách nhiệm cũng thuộc về người dân.
Sự lạm dụng niềm tin thần linh ở người dân, ở một bộ phận
cán bộ, đã trở thành hiện tượng không thể chấp nhận cả về
khía cạnh tâm linh, cả về khía cạnh xã hội.
Lễ hội có sức
sống tự thân của nó và chỉ những người làm chủ lễ hội đó mới có quyền
quyết định sự sống còn, tồn vong của nó mà thôi.
Tuy nhiên, với
những hành vi lệch chuẩn thì cần phải có sự can thiệp của cơ quan quản
lý để tránh những hiệu ứng xã hội lệch lạc. Phải chấn chỉnh cả hai đối
tượng: người dự lễ hội không được tùy tiện, không thể vì cá nhân mà coi
thường cộng đồng. Họ cần được trang bị kỹ năng hành xử trong lễ hội. Còn
nhà quản lý thì có ở cơ sở và ở cấp trên; cần có cơ chế, có sự giám sát
để chống sự cả nể, vụ lợi. Nhất là với những thứ đang sống động như lễ
hội, nhà quản lý phải biết cách chắt lọc, hướng dẫn, quy định.
Chúng ta tôn
trọng niềm tin thần linh của mọi người, nhưng chúng ta cướng
quyết phê phán và lên án các hành vi lạm dụng, sai lệch và
không còn phù hợp với bối cảnh mới.
xấu hổ quá
Trả lờiXóa