Thứ Ba, 2 tháng 2, 2021

Chùm Chuyện Ngắn Nhi Đồng Của Ogawa Mimei (4 - Thành Phố Buồn Ngũ) Nguyễn Nam Trân Dịch

 

THÀNH PHỐ BUỒN NGỦ

(NEMUI MACHI)

Một

Tôi không biết tên cậu bé ấy nên xin tạm gọi cậu là K.

Cậu K. có nhiều dịp đi du lịch trên thế giới. Một hôm, cậu đặt chân đến một thành phố lạ lùng. Thành phố này có tên là "Thành Phố Buồn Ngủ". Nhìn vào mới biết nó không có một chút sinh hoạt nào. Hơn nữa, đây là một thành phố tịch mịch, nơi người ta không nghe thấy một tiếng động. Còn như nhà cửa thì tất cả đều cũ kỹ, có những nơi sắp sập đến nơi mà không ai buồn tu bổ. Không thấy một ngọn khói bốc lên bởi vì nơi đây chẳng có cơ xưởng nào.

Chỉ thấy một thành phố trải dài, nằm vắt ngang qua một vùng đất bằng. Còn tại sao nó lại được gọi là "Thành Phố Buồn Ngủ" thì lý do là những người lữ khách khi đi ngang qua đây đều cảm thấy thân thể họ tự nhiên mệt mỏi một cách khác thường và sau đó đâm ra buồn ngủ. Mỗi ngày có dăm người khách lạ đi xuyên qua thành phố nhưng khi vừa đặt chân đến nơi đây, họ đều đột nhiên cảm thấy người mệt lả và thèm được ngủ. Thành ra có kẻ tìm chỗ nằm dưới bóng cây, có kẻ ngả lưng xuống một phiến đá trong thành phố định nghỉ ngơi một đổi nhưng chẳng mấy chốc họ đều đã ngủ vùi.

Cuối cùng, khi tỉnh giấc, họ thấy mặt trời sắp ngả bóng nên tất cả mới hoảng hồn đứng dậy và vội vã tiếp tục cuộc hành trình. Chẳng biết ai đã kể cho ai nghe nhưng câu chuyện nói trên lan truyền rộng rãi làm cho khách bộ hành đều lo sợ mỗi khi đi ngang thành phố này. Họ mới cố ý chọn một con đường vòng dù có xa hơn để tránh phải qua nơi đó.

Cậu K. muốn đến xem cái "Thành Phố Buồn Ngủ" ấy. Chính vì cậu muốn biết duyên cớ nào làm người ta sợ nó. Cậu quyết tâm sẽ ráng nhịn chứ không thể nào để rơi vào cơn buồn ngủ. Vì lòng hiếu kỳ lôi cuốn, cậu đã nhắm thẳng hướng "Thành Phố Buồn Ngủ" mà dấn bước.

Hai

Đúng vậy, khi đến tận nơi K. mới thấy, y như lời người ta đồn đại, thành phố này là một nơi khó ở, không có lấy một âm thanh, ban ngày cũng tịch mịch như giữa ban đêm. Chẳng những không thấy một ngọn khói bốc lên từ nơi nào mà ngoài ra cũng chẳng có thứ gì khác. Nhà nhà cửa thì đóng then gài. Cả thành phố im lìm như một thành phố chết.

Cậu K. mới lần đến cạnh một bức vách bằng đất màu vàng đang chực đổ và nhìn trộm vào qua khe cửa mục nát. Thế nhưng bên trong hoàn toàn im lặng đến độ chả biết có người cư ngụ hay không nữa. Thỉnh thoảng chỉ thấy bóng một con chó gầy guộc không biết từ đâu đến với dáng liêu xiêu đang đi rong trong thành phố. K. nghĩ nhất định đây là những con vật mà lữ khách đã dẫn theo, nhân vì khi đến thành phố này, chúng bị lạc chủ mới phải lang thang như vậy. Thế nhưng, trong lúc đang thám hiểm thành phố. K. Không biết tự lúc nào, cậu bỗng thấy tứ chi mình bủn rủn.

-Ối chao ôi, sao mà mình mệt mỏi! Buồn ngủ quá đi thôi. Lúc này mình không có quyền ngủ, phải cố gắng thức mới được.

Thế nhưng, vừa lúc ấy, như bị tiêm phải một liều thuốc gây mê, cả thân hình cậu ta tê liệt dần. Cứ thế này thì chỉ còn một chốc nữa thôi là cậu sẽ ngủ mất. Cuối cùng, K không sao nhịn thêm được nữa, cậu ngã lăn qua bên cạnh, quên hết mọi sự, ngủ vùi và cất tiếng ngáy rõ to.

Ba

Khi đang ngủ say sưa, K. bỗng cảm thấy có ai lay lay để đánh thức mình.

Cậu kinh ngạc, choàng dậy và mở mắt ra nhìn thì mới thấy màn đêm đã buông xuống tự hồi nào, chung quanh đều nhuộm bằng ánh sáng xanh lạnh lẽo của vầng trăng.

-Không hiểu mấy giờ rồi nhỉ? Mình không cưỡng nổi, thật là bậy quá. Đã tự hứa dù buồn ngủ bao nhiêu, cũng phải chống trả kia mà!

Cậu cảm thấy vô cùng ân hận nhưng bây giờ dù có nói chi thì cũng đã muộn màng.

K. bèn bình tĩnh nhặt cái mũ mình đang đánh rơi lên và đội lại trên đầu. Đảo mắt nhìn bốn bên, chợt cậu thấy có một lão già đang đứng cạnh mình, trên vai mang cái bọc thật lớn.

Nhìn lão già, K. tự hỏi không biết ông ta có phải là người vừa đánh thức mình dậy hay chăng. Nhưng không chút ngại ngùng, cậu bước đến gần ông lão. Nhờ có ánh trăng, cậu nhìn được rõ hơn: ông ta mặc một bộ đồ Tây cũ kỹ và đi đôi giày rách nát. Coi bộ ông ta già lắm vì chòm râu bạc đã mọc dài.

K. mạnh dạn đặt câu hỏi.

-Cụ là ai vậy ạ?

Nghe hỏi như thế, ông già mới e dè bước về phía cậu và bảo:

-Ta à? Ta là người vừa đánh thức cậu dậy đó! Ta có một điều mong được cậu ra tay giúp cho. Thực ra, ta là người đã xây cất nên cái "Thành Phố Buồn Ngủ" này và chính là chủ nhân của nó. Thế nhưng, như cậu thấy đấy, bây giờ ta đã cao tuổi. Cho nên ta mới muốn nhờ cậu một việc, chẳng hay cậu có muốn nghe không?

Lão già kia đã bắt chuyện với cậu bé như vậy.

Nghe lão già nhờ cậy, K. nghĩ đã là một người con trai thì mình phải nghe thử xem chuyện người ta nhờ là như thế nào.

-Nếu làm được điều chi, cháu sẽ xin hết sức giúp cụ.

K. hứa với lão già. Nghe thế, ông lão tỏ ra hết sức vui mừng:

-Giờ đây ta mới thấy yên tâm.Thế thì để ta trình bày cậu nghe câu chuyện nhá!. Ta vốn là người đã sống trong thế giới từ lâu lắm rồi. Tuy nhiên, những giống người mới không biết từ đâu đến đã đoạt lấy lãnh thổ của ta.Trên mảnh đất mà ta từng làm chủ, họ đã trải lên những con đường sắt, đặt những chiếc tàu chạy bằng hơi nước, trồng những trụ điện tín. Cứ theo đà này, có lẽ chẳng mấy lúc sẽ không còn thấy một bóng cây hay một bông hoa nữa.Từ xưa ta vẫn yêu vẻ đẹp của núi non, rừng rú cũng như những cánh đồng cỏ đầy hoa. Con người ngày nay làm việc không hề ngừng nghỉ và chẳng thấy mệt mỏi. Chỉ trong một thời gian cực ngắn, địa cầu sẽ biến thành sa mạc mất thôi. Cho nên ta đã tìm đến Sa Mạc của sự Mệt Mỏi và bốc thứ cát mệt mỏi ở đó bỏ vào trong bọc. Cái bọc cát ấy ta hiện mang trên lưng đây. Chỉ cần rắc một ít cát này lên bất cứ vật nào thì đã đủ để cho vật đó trở nên mục nát, sét rỉ hoặc mệt nhoài. Ta muốn chia cho cậu một phần cát ta đang mang trong bọc này và nhờ cậu từ đây đi vòng quanh thế giới, rắc những hạt cát này ở bất cứ nơi nào cho ta.

Đó là lời nhờ cậy mà lão già đã gửi đến K.

Bốn

Cậu bé đã nhận lời nhờ vả lạ lùng của lão già, mang bọc cát trên vai rồi rong ruổi khắp địa cầu. Một hôm, khi cậu đang bước trong vùng núi Alps thì gặp một nơi phong cảnh đẹp tuyệt, đẹp đến mức không tả được nên lời. Thế nhưng nơi ấy, trăm dân phu và thợ thuyền đã đến nơi và đang đốn ngã những cây cổ thụ đã có tự bao đời, dùng mìn để đánh sập những tảng đá hùng vĩ và sau đó đặt những con đường sắt. Cậu K. mới lấy một chút ít cát từ trong bọc rải lên trên đường rầy mà đám thợ vừa mới cất công trải ra.Vừa rải xong thì thấy ngay là cái đười rầy bằng sắt mới đây còn sáng chói đây giờ đã đổi thành màu đỏ vì han rỉ...

Có lần K. bước đi giữa đoàn người nhộn nhịp trên khu phố buôn bán. Cậu thấy một chiếc xe hơi suýt nữa đã cán chết một chú bé học việc, thế mà xe cứ phóng đi chứ chẳng chịu ngừng cho. Cậu bèn nhanh nhẹn bốc một vốc cát từ trong bọc ra ném trúng bánh xe. Vừa ném xong đã thấy chiếc xe kia không chuyển động được nữa. Và như thế, đám đông đã khống chế được tay lái vô lễ không chút khó khăn.

Còn như khi đi ngang qua những nơi đang có những công trình xây cất, K. nhận thấy người đang làm việc ai nấy đều mệt mỏi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại và cậu thấy tội nghiệp cho họ. Cậu chỉ cần lấy ra một chút xíu cát, rắc lên trên thân thể người đốc công. Tức khắc, người đốc công này bị cơn buồn ngủ thôi thúc:

-Này, mấy chú. Dừng tay nghỉ chút đi!

Nói xong ông là lấy chiếc mũ của mình trùm lên đầu để che ánh sáng mặt trời và nằm xuống rồi ngáy như sấm.

Khi K. đi tàu hỏa, đi tàu thủy cũng như đến những cơ xưởng luyện thép, nơi đâu cậu cũng tung cát ra cho nên chẳng mấy chốc, cát trong bọc đã vơi hẳn. Cậu bỗng nhớ lại lời dặn dò trước đây của lão già:

-Lúc nào số cát cạn hết, hãy trở lại "Thành Phố Buồn Ngủ" nhé. Lúc đó, cậu sẽ trở thành hoàng tử của đất nước này.

Mong muốn gặp lại lão già ở đó, K. bèn làm một cuộc hành trình để quay về "Thành Phố Buồn Ngủ".

Mấy hôm sau, cậu đã đặt chân đến nơi. Thế nhưng bây giờ, không còn thấy đâu là bóng dáng những ngôi nhà một màu tro xám ngày xưa cậu từng thấy trên "Thành Phố Buồn Ngủ" nữa. Chẳng những thế, thay vào đó là những ngôi nhà đồ sộ đang đứng thành hàng bên nhau. Trên bầu trời, không những chỉ có khói bay cuồn cuộn mà còn nghe vọng tiếng động gầm gừ của những nhà máy luyện thép. Dây điện giăng đầy như mạng nhện còn xe điện thì chạy ngang chạy dọc khắp thành phố.

Nhìn quang cảnh như thế hiện ra trước mắt, K. quá đổi ngạc nhiên. Cậu không thể cất lên được một lời nào, chỉ biết giương đôi mắt thật to, chăm chú nhìn và cố gắng thu tất cả hình ảnh kinh hoàng ấy vào trong đó để còn có thể trông chừng.



🌸🌸🌸🌸🌸

Mời Xem :Chuyện Ngắn Nhi Đồng của Ogawa Mimei

1 nhận xét: