Thứ Ba, 30 tháng 7, 2024

Thơ Mời Họa :MẢNH TÌNH : Hồ Nguyễn Và Các Thi Hửu

MẢNH TÌNH

Một vùng mây trắng quyện tình nhau,
Chẳng thấy em đâu mắt lệ sầu.
Vì đã lở yêu nên nhớ mãi,
Trót thề nguyện hẹn hứa in sâu.
Giọt sương vẫn rớt rơi thôn bám,
Cành lá ôm chầm phủ nhánh bâu.
Nét nhạt bờ môi như dỗi hận,
Tình xa nên nhớ suốt canh thâu.
*
Chẳng biết em giờ vui bến đâu?
HỒ NGUYỄN (29-7-2024)
 
Các Bài Thơ  Họa :
 
1./
HẸN THỀ

Hẹn thề trọn kiếp vẫn yêu nhau
Để mắt ai kia khỏi ứa sầu
Giữ trái tim hồng luôn đỏ thắm
Cho tình cảm đẹp mãi nồng sâu
Xa lời đường mật người đeo đuổi
Tránh bẫy sang giàu kẻ bám bâu
Khắn khít kề vai vui sánh bước
Đêm về an giấc suốt canh thâu.
Sông Thu
( 29/07/2024 )
 
2./ HOÀI THƯƠNG.
 
Mính quỳ dưới Chúa nguyện thương nhau
Đầu bạc,răng long chẳng ủ sầu
Dìu bước em đi dù ngõ tối
Đưa tay nàng nắm dẫu hang sâu
Tình ta suốt kiếp không thay đổi
Duyên nợ một đời mãi bám bâu
Quấn quýt,tựa nương cùng phấn đấu
Bên người,mộng đẹp mỗi đêm thâu.
LAN.
(30/07/202)
 
🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹Mời Quí Thi Hửu Họa tiếp

Thơ XH : CHỨA CHAN HÓA NÚI -Lý Đức Quỳnh, Kiều Mộng Hà,Songquang,Mỷ Nga



CHỨA CHAN HÓA NÚI

Chứa chan ngàn trùng cách phân vân

Em nằm hóa núi, thuở buồn xuân*

Anh về lay chiều ân ái dậy

Trong khói sương vây phủ lạnh lùng


Anh về nhặt lại sầu em rụng

Từng lá xanh gầy nhuộm vàng thu

Trầm tích muôn xưa tình kết thạch

Dưới vực hồng hoang gió ngàn ru


Nghèn nghẹn thẳm sâu, đời chuyển mạch

Không mầm ngà ngọc, bẽ bàng đi

Suối nước đầu nguồn mùa đã cạn

Liêu xiêu bỏng khát lửa xuân thì

Thời gian từ tạ dòng vĩnh cửu

Chia cắt tình nhau, xé hồn nhau

Cho đời giới hạn trong giới hạn

Cho em có tuổi, anh có sầu!

Lý Đức Quỳnh
ĐNai, 1985


*Đứng trên cầu Phước Hưng nhìn lên núi Chứa Chan trông giống người con gái đang nằm ngủ.Thuở ấy, nhiều lúc xe đạp cũng không có để đi, lội bộ mệt thường đứng nghỉ trên cầu và ngắm núi. Những đêm trăng nhìn rất đẹp.

Khi còn trẻ, lúc đời chẳng đâu vào đâu, nhìn cảnh vật qua sắc màu của tâm trạng u uẩn. Nay nhớ lại thời trai trẻ mỏi mòn trong cảnh sống thừa mà xa xót, ngậm ngùi. 


Các Bài Họa :


1./ DẤU ẤN TÌNH SẦU


Núi biếc sông xanh phủ bóng vân
Mắt tươi môi mọng tựa hoa xuân
Hồn khờ đăm đắm theo hương tóc
Dẫu dáng gầy kia rất lạnh lùng


Ôi trái tương tư chừ chín rụng
Dẫu tình yêu đó chữa vào thu
Bao đêm nến lụn trong nhung nhớ
Và những âu sầu lặng lẽ ru…


Trong chuyến đò tình anh khách nhỡ
Ngồi chờ người chẳng hẹn khi đi
Làm sao bày tỏ tình vừa chớm
Với một người tuổi mới dậy thì?


Cuộc đời đâu chắc luôn trường cửu?
Sao vẫn tin mình chữa mất nhau
Ước nguyện một ngày ta gặp lại
Dù thời gian dấu ấn tình sầu
Kiều Mộng Hà
July.28.2024


2./ CHỨA CHAN, CHAN CHỨA TÌNH EM


Chan chứa tình em tựa áng vân
Em hoài nằm đó , đợi mùa Xuân ?
Còn anh ôm mộng tình ân ái !
Mây gió vờn quanh ngó lạ lùng


Anh đến Chứa Chan mùa lá rụng
Đường lên đỉnh núi một ngày Thu
Em nằm nơi đó từ muôn kiếp
Vết tích hoang tàn đợi gió ru !


Độc đạo thâm sâu đường huyết mạch
Không người vắng vẻ dấu chân đi
Thượng nguồn nước suối gần khô cạn
Khao khát tìm em thuở dậy thì!


Đời em từ đó truyền lưu cửu
Miên viễn lòng ta mãi nhớ nhau
Em chẳng tuổi ,tình yêu chằng tuổi
Thời gian không khỏa nỗi cơn sầu !

songquang
20240728


KÍNH HỌA 3./ : NÀNG CHỨA CHAN.

Chứa Chan thanh thoát cảnh phong vân,
Như dáng Em nằm thuở tuổi xuân.
Đang đợi chờ Anh từ vạn kiếp...
Dẫu cho sương gió tuyết bay lùng,
xxx

Đợi khách Hồng trần bao lá rụng...
Rừng cây ve núi vọng ngàn Thu...
Trúc lâm nghiêng ngã trên nền thạch,
Dưới núi cỏ cây tiếng gió ru...
xxx

Suối nước cạn nguồn vì tắt mạch,
Âm thầm thân Thiếp bốn mùa đi...
Rừng Lan khô héo do khô cạn,
Khiến Thiếp Sầu bi tuổi xuân thì...
xxx

Thế gian vật chất không trường cữu,
Thế giới Vô hình yêu mãi nhau...
Thượng Đế Tình Thương trên tất cả...
Độ toàn sanh chúng thoát đau sầu.

Mỹ Nga, Ngày 29/07/2024 ÂL,24/06/Giáp Thìn.



TÌNH YÊU CỦA MẸ - Chàm Tá Nhân

TÌNH YÊU CỦA MẸ.

Tin một bệnh nhân đang chờ nhập viện 

Có bầu, và mắc bệnh AIDS, sắp sinh, 

Làm cà khu sản phụ khoa hoảng kinh.

Các y tá đồng thanh hỏi: “Ai sẽ 

Chịu tránh nhiệm trong trường hợp bị

Lây nhiễm?” Các bác sĩ cũng lo âu:

“Dụng cụ giải phẫu, chữa trị thì sao?

Chúng ta làm cách nào tránh chuyện đó?” 

Sau một hồi tranh luận như pháo nổ

Cuối cùng thì tất cả cũng đồng tình 

Để bệnh nhân được nằm riêng một phòng

Cách ly đặc biệt ngoài vòng bệnh chính.

Bác Sĩ Trưởng Khoa kêu gọi tình nguyện 

Một y tá giữ trách nhiệm chăm lo 

Cho bệnh nhân, nhưng ai cũng làm lơ 

Chỉ còn lại tôi, mới ra lò ba tháng 

Không ai nhận cho nên được chỉ định.

***

Bước vào phòng, cố gắng nén lờii 

thật ngạc nhiên khi thấy cô ta

Nhìn tôi, và tỏ ra rất thân thiện. 

Tôi đã nghĩ là thế nào chắc chắn

Cũng sẽ gặp một cảnh tang thương 

Một người đàn bà trang điểm khác thường

Để che dấu cái dung nhan tiều tụy.

Nhưng không, tôi bàng hoàng khi thấy 

Một phụ nữ không có gì khác mấy 

Với những người cùng tuổi ấy, bình thường.

Cô có nụ cười hiền dịu, dễ thương,

Mái tóc dài để lưng chừng, xõa xuống.

Chân đi đôi giầy búp bê hơi lớn.

“Cám ơn cô”, cô nói, giọng nhẹ nhàng, 

Và trong veo. Một phụ nữ bình thường 

Mang căn bệnh không bình thường, ác nghiệt.

Nói chuyện với cô, tôi mới được biết

Cô là cô giáo trung học phổ thông, 

Một hôm trên đường về nhà từ trường 

Cô bị tai nạn giao thông tồi tệ 

Mất quá nhiễu máu, nên không chậm trễ, 

Người ta vội truyền ngay máu cho cô.

Kết quả là cô bị AIDS (SIDA).

Nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết 

Cho mãi đến khi kinh kỳ bị tắt,

Đi khám thai thì mới phát hiện ra.

Một bức màn tối phủ lên đời cô,

Với căn bệnh thế kỷ, không chờ mà đến.

Hệ thống miễn dịch hoàn toàn tan biến

Biến chứng sinh nở nguy hiểm vô cùng. 

Đứa bé trong bụng càng thêm đáng thương

Có đến bốn mươi phần trăm lây nhiễm.

Khi người chồng đến, không như tưởng tượng

Của mọi người, ông nhã nhặn, hiền hòa, 

Lịch sự, đĩnh đạc tuy dáng lo âu.

“Em tự hỏi con chúng ta sẽ giống 

Em nhiều hơn, hay sẽ mang bóng dáng

Của anh yêu, anh thử đoán được không?”

Lúc đó tôi đang trải khăn trải giường,

Nghe cô nói, tôi nghe lòng rúng động,

Sống mũi cay cay, khóe mắt lệ đọng.

Thì ra họ có cuộc sống chan hòa 

Tình yêu, niềm vui ngay lúc phong ba,

“Nó sẽ giống em, nếu là con gái.

Con trai, đương nhiên giống bố, nó phải!”

Cô vợ giá bộ phụng phịu với chồng,

Ông chồng cầm tay vợ lên hôn.

Tôi bước vội ra khỏi phòng, tim thắt

Hai hàng lệ chẩy dài từ đôi mắt.

Trong lòng tôi, nỗi chua xót trào dâng.

Những ngày kế tiếp càng thêm não lòng.

Cô phải uống cả vô vàn thứ thuốc 

Mỗi ngày để trấn áp lượng “virus”

Và lấy máu, truyền dung dịch nhiều lần 

Hay cánh tay nay đầy dấu kim tiêm.

Mà tôi, vừa mới ra trường, kém còi, 

Lại nhát gan, cho nên, của đáng tội, 

Thường hay làm cô đau tới bậm môi, 

Chẩy nước mắt, nhưng cô vẫn chỉ cười, 

Nói không sao (một nụ cười chịu đựng!)

***

Và rồi ngày sinh cũng đã sắp đến

Tất cả khu lo sửa soạn sẵn sàng.

Ba mươi mốt tuổi, bệnh AIDS cô mang

Toàn bệnh viện mức đề phòng cao độ.

Nhưng cô giáo không tỏ vẻ lo sợ 

Cô rất bình tĩnh, vẽ tranh, làm thơ,

Đọc sách, thêu áo quần giết thì giờ 

Một hôm tôi hỏi cô: “Sao cô đã

Có cái quyết định táo bạo như thế.

Với nguy cơ đứa bé bị lây cao?”

Cô dịu dàng: “Ngay từ những ngày đầu,

Hai chúng tôi đã cùng nhau chọn lựa

Nhất định sẽ đi hết con đường đó.

Duyên nợ đã đem đứa bé vào đời

Sinh mạng của cháu không thuộc về tôi.

Tôi không có quyền là người cướp đoạt!”

Tôi do dự, rồi ngập ngừng hỏi tiếp:

“Nhưng nếu cháu lây nhiễm AIDS thì sao?”

Cô im lặng, rồi nước mắt dâng trào:

“Nếu không thử thì làm sao cháu nó 

Có cơ hội bước chân vào dương thế?”

Tôi cảm thấy thật buồn bã, xót xa,

Không khí trong phòng, ngột ngạt, nặng nề. 

Tôi lặng lẽ cúi chào cô, toan bước 

Vội ra cửa thì cô chợt nắm chặt 

Lấy tay tôi, đôi mắt ướt, rưng rưng:

“Tôi muốn nhờ cô một chuyện, được không?

Là trong lúc tôi sinh con nếu có 

Xẩy ra việc gì, tình trạng khốn khó,

Thì chồng tôi nhất định sẽ cứu tôi.

Nhưng bệnh trạng của tôi, cô biết rồi,

Tôi muốn cô hứa với tôi sẽ cứu 

Đứa con tôi, xin với các bác sĩ,

Bằng mọi giá, hãy để nó ra đời!”

Tôi cảm động, ôm cô, cùng khóc vùi.

***

Cô nằm đó, mệt nhoài, trên bàn mổ.

Thân dưới máu vẫn chẩy, không ngừng nghỉ.

Nước đầu ối, vẩn đục, cứ ộc ra.

Hiển nhiên thai nhi đang thiếu oxy.

Thể chất cô rất đặc thù, không thể

Sử dụng thuốc gây mê như thông lệ 

Mà phải dùng một số lượng thực cao.

Các bác sĩ không biết quyết định sao.

Mổ sống gấp, cứu bào thai cấp tốc.

Thì tính mạng người mẹ ắt nguy kịch.

Hay hy sinh đứa bé, đặt trọng tâm 

Vào người mẹ, giữ cô được an toàn. 

Tình cảnh tiến thối lưỡng nan, khó xử,

Cho cả gia đình lẫn các bác sĩ.

Ngay lúc ấy cô bỗng mở mắt ra 

Khẩn thiết nhìn tôi, bằng giọng vỡ òa:

“Hãy cứu con tôi, đừng lo mẹ nó!…”

Trong đời tôi, chưa khi nào tôi có 

Cảm xúc thê thảm như thế bao giờ.

Một cái nhìn tuyệt vọng đến vô bờ 

Trong tình cảnh đầy âu lo, tuyệt vọng.

Người mẹ gào lên đến khan cả tiếng:

“Cứu con tôi, xin gắng cứu con tôi!”

Bác sĩ sản phụ không nói một lời 

Nhưng đôi mắt bà tràn hai dòng lệ.

Con dao mổ dưới tay bà mau lẹ

Cắt qua lớp da, lớp mỡ,…, tử cung.

Thân thể người mẹ co giật từng cơn,

Trong đau đớn, cả thân mình quằn quại.

Không la hét, cô cắn răng rên rỉ.

Những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi.

Tôi nghĩ đó không vì đau đớn thôi,

Mà còn là vì niềm vui, hy vọng 

Đứa bé con mình được cứu sống.

Bác sĩ nhẹ nhàng, nhanh chóng kéo ngay

Thai nhi đỏ hỏn, nhầy nhụa ra ngoài.

Nó xụi lơ, không ai nghe tiếng khóc.

Bác sĩ vỗ vào người nó liên tục

Và xoa bóp không một phút ngưng tay.

Trong khi các người phụ tá loay hoay 

Tận tình săn sóc ngay cho sản phụ.

Cuối cùng thì đứa bé trai cũng đã 

Bật ra mấy tiếng khóc nhỏ oe, oe.

Yếu ớt như tiếng kêu một con mèo

Nhưng là dấu hiệu đã qua nguy hiểm.

Rồi tiếng khóc mỗi lúc một thêm lớn.

Sản phụ khi ấy đã lịm ngất đi 

Bỗng tỉnh dậy, tôi nghĩ cô đã nghe

Tiếng khóc của đứa con cô mong đợi,

Cô hé mắt, nở nụ cười yếu đuối, 

Hướng về tôi, như muốn hỏi điều gì.

Tôi vội vàng tháo dây cột chân tay

Cho cô, và đau xót khi nhìn thấy 

Tay, chân cô đầy vết sướt, máu chẩy. 

Tôi bế đứa bé đem lại gần cô 

Để cô nhìn mặt, mà nghe xót xa.

Rồi để đứa bé cho cô ôm lấy, 

Tôi lặng nhìn đôi mắt cô khép lại,

Mà nụ cười phảng phất mãi trên môi.

Người mẹ ấy vừa từ giã cõi đời.

***

Khi dọn dẹp phòng cô, tôi bắt gặp 

Một phong thư dưới gối, mầu xanh nhạt.

Không dán, trong đó để một lá thư, 

Một bức tranh vẽ mặt trời thật to,

Bên dưới có hai bàn tay nho nhỏ. 

Lá thư viết: “Con yêu, con hãy nhớ.

Cuộc sống chúng ta tựa như mặt trời.

Hôm nay lặn, rồi lại mọc ngày mai.

Con là cuộc sống kéo dài của mẹ!”

Tôi đọc thư mà đôi mắt đẫm lệ.

Nó mong manh nhưng mạnh mẽ biết bao.

Tình yêu người mẹ ấy muôn trùng cao.

***

Thử nghiệm đứa bé không sao, âm tính.

Gia đình nhận tin, hết sức bình tĩnh.

Họ đã cầu nguyện tin tưởng hồn thiêng

Mẹ cháu sẽ phù hộ cháu hết mình

Ngày xuất viện, bé bỗng nhiên khóc miết

Tôi có cảm tưởng cháu đã nhận biết

Kể từ nay cháu đã mất mẹ rồi.

Bàn tay cháu nắm áo cha không rời,

Tiếng khóc khiến tôi bồi hồi xúc động.

Cấm lá thư tôi nhẹ nhàng đặt xuống

Trên ngực cháu, bỗng nhiên tiếng khóc ngưng.

Cháu đã cảm nhận cuộc sống mới chăng?

Nhìn theo họ, tôi bâng khuâng tự hỏi!


CHẨM TÁ NHÂN 

(phóng tác theo một bản văn xuôi trên mạng)

04/15/2024




Thứ Hai, 29 tháng 7, 2024

BẾP TRƯỞNG -Thơ Anh Khờ và Và 9 Bài Họa

 

BẾP TRƯỞNG

Muốn thử tài chồng… dặn: "nấu canh"
Thương tình vợ đẹp cũng cam đành
Tôm to một thẻ... kia chùm ớt
Cá nhỏ đôi con... nọ cụm hành
Bỏ muối khuấy đều... con nhắc bố
Thêm đường khua nhẹ... chú bày anh
Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán
Bếp trưởng "như ri" quả thật…"lanh"!
Anh Khờ

Thơ Họa:

1./ CHỒNG LÀM NỘI TRỢ

Vẫn thường đi chợ, nấu cơm canh
Muối mặt thân trai, cũng phải đành
Lựa thịt trả treo chờ bớt giá
Mua rau nài nỉ đợi thêm hành
Loay hoay xó bếp vì thua vợ
Lủi thủi đầu đường bởi kém anh
Bạn với o mèo lem luốc mặt
Tro tàn xám xịt mắt thôi lanh…
Lý Đức Quỳnh
26/7/2024


2./ KHI CHÀNG VÀO BẾP
        (Hoạ 4 vần)

Này nhé: em kho. anh nấu canh
Nàng giao-chàng phải nhận, thôi đành
Thịt bằm, tiêu tỏi, bún tàu, trứng
Nấm bột, vị hương, mướp đắng, hành
Nước mắm, muối đường thêm chả cá
Chờ sôi hớt bọt…mỡ cho nhanh
Loay hoay vừa chín mùi thơm phức
Chị nhoẻn môi cười khen: khéo lanh
Kiều Mộng Hà 
July.26.2024
 
 3./Bếp Trưởng

Trưa nhờ ảnh giúp nấu cơm canh
Lỡ kẹt làm thơ mới phải đành
Kho cá dằn đường nêm muỗng ớt
Xào cua rắc muối ướp tô hành
Bà vừa nhắc nhở nên nghe vợ
Ông đã la rầy chớ dạy anh
Tới bữa con kêu chè với mắm
Thở than mẹ trách bố tài lanh
ThanhSong ntkp
CA.July/26/2024

4./ NỒI CANH  RAU

Phần mình đảm trách nấu nồi canh
Để góp tiệc vui mới phải đành…
Chờ nước thật sôi  …thêm muỗng muối
Đợi rau vừa chín ….bò thìa hành
Bột nêm một ít …quen mùi bạn
Nước mắm không  nhiều …đúng vị anh
Bớt lửa để qua chừng mấy phút
Rỏ ràng ta cũng khá tài lanh
songquang 



5./ HỌC  NẤU ĂN

Ông chồng nổi hứng nấu cơm canh
Muốn thử ra tay vợ cũng đành
Lén dõi tôm đà phi tẩm bột
Rình xem cá có ướp chung hành
Thìa khua tiếp tục xào rau nhoáng
Đũa đảo liên hồi vớt thịt lanh
Tủm tỉm chàng khoe nhờ học mạng
Mâm bày đủ món phục thầm anh
Minh Thúy Thành Nội
Tháng 7/27/2024

* Mạng “ : Google 
 
 
6./ LANH

Vợ bịnh nên vào nấu bát canh
Nhìn con gà trống ôi thôi đành!
Tóm đầu cắt cổ rôì nhen lửa
Sôi nước nhổ lông lại kiếm hành
Mổ bụng làm lòng riêng lẻ chị
Gom phần xếp cẳng gọn gàng anh
Thịt vừa chín tới bưng lên bả
Nên bị phán rằng quá lẹ lanh.
2024-07-27
Võ Ngô 

7./BÀI HỌA: BẾP CHA XUẤT SẮC.

Cha tôi rất thích món chua canh,
Mẹ bận bán buôn nên cũng đành...
Cặm cụi Bạc hà,Cà,Cá lóc,
Rau thơm,Ngò rí.Dứa và hành...
Thìn lòng nêm nấu như Anh Bếp,
Bè bạn ồn ào Cha mặc kệ...
Canh nấu Chua Cà,vá thật rành,
Bếp Cha xuất sắc tuyệt vời lanh...
Mỹ Nga, 27/07/2024 ÂL,22/06/Giáp Thìn.
 
8./ VUI HỌA: CƠM, PHỞ

Cơm nhà quanh quẩn cá kho, canh,
Phở nhớ thèm môi nhép phải đành.
Cơm đắng chua cay tê nhói ớt,
Phở thơm thịt ửng đỏ khêu hành.
Cơm nhìn nguội lạnh ..thương cho bố,
Phở phựt thắm nồng ..kéo thích anh.
Ngồi nghĩ thẩn thơ cho phận số,
Cơm nhà nguội lạnh phở long lanh.
*
Giờ còn bên cạnh cá chua tanh.
 Thương anh!
 HỒ NGUYỄN (28-7-2024) 
9./
LÊN CA ĐẦU BẾP


Ca tối Mình về có món canh

Xem tài Qua nấu được hay đành 

Lẩu chua catfish thêm ngò ớt 

Rim tép thịt heo điểm ít hành

Clams súp sữa tươi cho sắp nhỏ 

Nem tươi rượu chát để em anh

Mâm cơm dọn sẵn gia đình tụ

Hạnh phúc sum vầy vợ thưởng lanh

Hưng Quốc 

Texas 7-30-2024

Hồn ma đêm Giáng Sinh (Báo Mai )

  Hồn ma đêm Giáng Sinh _ câu chuyện vượt qua lòng tham quỷ dữ Tất cả chúng ta đều từng gặp những người tham lam, và dường như với họ không ...