Từ Đó Trăng Tàn Sớm
(Để tặng Phạm Thị Hoài Trang, người bỏ người đi cuối mùa Hạ một chín bảy mươi)
Em đi từ đó trăng tàn sớm
Tôi kẻ độc hành trong bóng đêm
Ở đây hiu hắt Thu vừa chớm
Vàng lá sầu theo một nỗi niềm
Sông xưa vẫn cứ đôi bờ rẽ
Phượng cũng buồn lây tuổi học trò
Quanh đây tưởng chừng ai hỏi khẻ
Sao nỡ bỏ nhau lỡ chuyến đò
Hong chút trăng tàn trong mơ tưởng
Xếp mối tình câm xé nỗi đau
Bên trời xóm nhỏ chờ đêm xuống
Thầm khóc mà thương mộng ban đầu
Thu trải sầu đan tay nỗi nhớ
Hồn ai chết lặng giữa thềm hoang
Chấp tay giết mộng từ buổi đó
Còn chăng một nửa ánh trăng tàn...
Thuyên Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét