Trong chúng ta ai cũng có một cuộc sống. Có người rất hài lòng, có người rất bất mãn nhưng mọi người đã sống ra sao? Bạn có những cái “tâm” này không?
Tâm báo ân:
Người có ân đối với bạn, không thể quên ân phụ
nghĩa, cần phải biết đền đáp. Đối với tất cả chúng sinh, chúng ta đều cần phải
có tâm báo ân, có những chúng sinh đời này tuy chưa có ân nghĩa gì, nhưng đời
trước chắc chắn có ân nghĩa.
Bởi tất cả chúng
sinh đều từng làm cha mẹ của bạn, cho nên tất cả chúng sinh đối với chúng ta
đều có ân, dù là người đã từng làm tổn thương chúng ta, vì thế cần phải báo ân.
Tâm cung kính:
Đối với cha mẹ,
thầy cô, thế hệ trước đều cần phải có tâm hiếu thuận và cung kính. Ngoài ra,
những bậc có tuổi tác lớn hơn bạn, học vấn cao hơn bạn, hoặc người có những
cống hiến cho nhân loại và xã hội, những người có tâm thiện, đều nên khởi lên
tâm cung kính.
Tâm cung kính không có sự phân biệt thân sơ,
đối với hết thảy con người đều cần phải cung kính, bạn cung kính người khác, người
khác sẽ cung kính bạn, cho nên tâm cung kính là pháp thù thắng tăng thêm phước
báo cho mình.
Tâm tôn trọng:
Trước tiên cần
phải tôn trọng chính mình, tiếp đến tôn trọng những thành viên trong gia đình,
và sau cùng tôn trọng tất cả người khác, thường xuyên nở nụ cười trên môi, ăn
nói lễ độ, khiêm nhường, có tâm tôn trọng lẫn nhau.
Đối với kẻ thù
cũng nên tôn trọng, tôn trọng thiện ý của họ, tôn trọng học vấn, hành vi, chính
kiến của họ…
Tâm vô chấp:
Cội nguồn của bể khổ ở đời là phiền não, căn
nguyên của phiền não là chấp trước, gốc rễ của chấp trước là ngã chấp (chấp có cái
tôi), ngọn nguồn của ngã chấp là vô minh.
Có tư tưởng của “ngã” (cái tôi), nhất định sẽ
có mặt ngã chấp và tâm tự tư tự lợi (ích kỷ), tâm ích kỷ mang đến sự phân biệt
giữa bạn và ta, đã có tâm phân biệt nhất định sẽ có các phiền não tâm tham và
tâm sân hận.
Tâm vô cầu:
Người không có
trí tuệ thì tham tâm và dục vọng tương đối nhiều, cho nên không có niềm vui và
hạnh phúc. Bạn càng tham cầu và chấp thủ, thì khổ não từ đó cũng ngày một trở
nên nhiều thêm. Người thật sự có trí tuệ là vô dục vô cầu, tâm vô tham sẽ có
cuộc sống thoải mái, nhẹ nhõm và an vui.
Tâm tri túc:
Phải
có tâm hài lòng mới có thể có tâm tri túc (biết đủ). Mỗi một con người chúng ta
dù cuộc sống nghèo khó, hoàn cảnh tồi tệ hay giàu có, tốt đẹp, tất cả đều cần
có tâm tri túc.
Bởi vì so với
một số người tử vong ngoài ý muốn, chúng ta vẫn đang còn sống, chính là nhờ có
phước, thì càng phải tỏ ra tri túc, có tâm tri túc mới có thể có được niềm vui,
tục ngữ nói rất hay, rằng: “tri túc thường lạc” (biết đủ thường vui), kinh Phật
nói: “Tri túc nhân thị thánh hiền” (người biết đủ là thánh hiền).
Tâm khiêm tốn:
Tục ngữ có câu:
“Hư tâm sử nhân tiến bộ, kiêu ngạo sử
nhân lạc hậu” (khiêm tốn làm người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm người ta lạc
hậu).
Thất bại lớn
nhất đời người là kiêu ngạo và tự cao tự đại. Cho nên chúng ta làm bất cứ việc
gì đều cần phải khiêm tốn, không nên tự đại, kiêu ngạo.
Tâm nhẫn nhục:
Tâm nhẫn nhục
chính là tâm thái có thể tiếp nhận sự sỉ nhục và phê bình của người khác, trong
cuộc sống chúng ta cần phải có khả năng tiếp nhận sự phê bình và chỉ trích của
người khác.
Người có thể
tiếp nhận người khác chỉ trích, mới có cơ hội cải chính khuyết điểm, một người
có khả năng nhẫn nhục, khó nhẫn có thể nhẫn, khó làm có thể làm được, chính là
người có trí tuệ nhất.
Tâm sám hối:
Nếu bạn làm
việc sai quấy, trước tiên phải biết lỗi lầm, sau đó sám hối (ăn năn hối cải),
sám hối sau này không tái phạm những lỗi lầm tương tự.
Mỗi ngày làm
thêm chút việc tốt, giảm thiểu chút việc xấu, lúc nào cũng có tâm sám hối, ắt
thiện niệm (ý nghĩ tốt) của bạn ngày một tăng thêm, ác niệm (ý nghĩ xấu) ngày
một giảm bớt, thì phước báo của bạn sẽ mau chóng trở lại, tai vạ liền rời xa
bạn.
Tâm hành thiện:
Chúng ta trước
tiên nhận biết điểm khác biệt giữa thiện và ác, việc có ích lợi và đem đến niềm
vui cho dù là trực tiếp hay gián tiếp đối với chúng sinh thì gọi là “thiện”,
việc có tổn hại và đau khổ gián tiếp hay trực tiếp cho chúng sinh thì gọi là
“ác”.
Chúng ta bất cứ
lúc nào cũng cần phải dùng ái tâm vô điều kiện, từ tâm rộng lớn, thiện niệm vô
tư đi giúp đỡ người khác, quan tâm người khác, chăm sóc người khác, hãy nhớ
rằng muốn làm việc tốt không thể tồn tại tư tưởng và hành vi ích kỷ “vị ngã”.
Tâm tinh tấn:
Nỗi xót xa,
buồn đau lớn nhất đời người là tự chà đạp mình, tự khinh thường mình, tự ruồng
bỏ bản thân mình.
Chúng ta làm
bất kỳ việc gì cũng cần phải có tâm tinh tấn (cần mẫn chăm chỉ), nếu bạn không
có tâm tinh tấn, cho dù có cơ hội tốt lần nữa, cũng sẽ tuột khỏi tầm tay, cho
nên người có trí tuệ sẽ lấy tâm tinh tấn, khéo nắm bắt gìn giữ nhân duyên,
không lười biếng, buông thả.
Tâm bác ái:
Cần có tâm bác
ái đối với hết thảy chúng sinh, tâm bác ái chính là tâm Bồ-tát, buông bỏ tâm
ích kỷ và tự ái, coi trọng người khác, yêu thương người khác, quý mến người
khác, vì thương yêu người khác có thể mất đi tính mạng chính là tình yêu bao la
cao cả.
Tâm quý mình:
Trước khi yêu
người khác bạn nên học cách yêu thương bản thân mình trước. Yêu bản thân mình
như thế nào? Quý trọng sinh mệnh của mình, tôn trọng đạo đức của mình, giữ gìn
sức khỏe của mình, yêu quý cuộc sống của mình, có mục tiêu nhân sinh của mình,
có sở thích của mình.
Trên thế giới
không có người thập toàn thập mỹ, không nên miễn cưỡng mình, không nên làm tổn
thương tâm hồn của mình.
Tâm tự tin:
Trong cả cuộc
đời, không có nỗi đau thương nào tồn tại mãi mãi, nỗi đau đớn dù sâu đến đâu,
vết thương dần dần cũng sẽ khỏi.
Trong đời người không có vận rủi, cảnh khốn cùng nào không
thể bước qua được, bạn không thể ngồi bên nó đợi nó tan biến hoặc bỏ mạng, bạn
chỉ có thể nghĩ cách vượt qua nó.
Trong đời người
không có sự thập toàn thập mỹ nào vĩnh cửu, chung cục sẽ phải có một ngày kết
thúc. Bạn đã có lòng tin của bản thân, thì đã có sự kiên cường, tức cũng sẽ có
kỳ tích sáng tạo.
* Từ Nguyễn Phước Tâm
Hồ Xưa sưu tầm và chuyển______
tâm phải tốt
Trả lờiXóa