Nợ máu phải trả bằng máu là quan
điểm của người cổ xưa để đáp trả kẻ thù, nhưng khi sự căm hận đã lên
đến đỉnh điểm, con người có thể bất chấp tất cả nhấn chìm cả 1 chủng tộc
trong biển máu để trả thù.
Khái niệm trả thù luôn song hành với
lịch sử nhân loại. Con người luôn mang trong mình khát khao được trút sự
thù hận của mình lên những kẻ đã đối xử tệ bạc với mình. Hammurabi, bộ luật cổ xưa nhất được tìm thấy từ trước tới nay, đã lấy quan điểm “an eye for an eye” – nợ máu phải trả bằng máu làm gốc rễ. Và nó đã diễn đạt chính xác khái niệm trả thù.
Bộ luật Hammurabi đã đánh dấu sự khởi đầu chính thức của việc chuẩn hóa khái niệm trả thù.
Nó vẫn giữ được những ảnh hưởng của mình trong cuộc sống hiện tại, thể
hiện trong việc hình thành hệ thống pháp luật dựa trên sự trừng phạt
những kẻ dám đi ra ngoài những khuôn khổ của xã hội.
Trên thực tế, trả thù đã vượt ra xa khỏi
những chuẩn mực đó. Khát khao được nhìn thấy kẻ thù của mình phải gánh
lấy tai họa chỉ được giới hạn ở cấp độ cá nhân, và khi đó, hành động trả
thù đã đi quá những giới hạn của pháp luật. Hãy cùng chúng tôi điểm lại
những vụ trả thù đẫm máu nhất trong lịch sử nhân loại.
5. 47 Ronin
Đây là sự kiện đã trở thành huyền thoại
trong lịch sử nước Nhật, nó trở thành cột mốc được tô đậm bởi lòng trung
thành và sự thù hận. Sự kiện này cũng đã trở thành cảm hứng cho nhiều
tác phẩm điện ảnh và văn học ra đời sau đó.
Dưới thời Edo, các Samurai
được biết đến với vai trò cố vấn quân sự, bảo vệ cho tài sản và tính
mạng của những nhân vật quan trọng trong xã hội. Một trong những lời thề
của các Samurai là trả thù cho cái chết của chủ nhân mình. Và 47 người
Samurai của Naganori Asano đã thực hiện trọn vẹn lời thề này. Người đứng đầu kế hoạch là Oishi Kuranosuke – nguyên trưởng quân sư của Asano quá cố.
Khi ghé thăm Edo (Tokyo hiện nay),
Naganori Asano đã dùng gươm gây thương tích cho Kira Yoshinaka, sau khi
tranh cãi nổ ra giữa 2 người. Nhà cầm quyền quyết định buộc Naganori
phải mổ bụng tự sát. Tất nhiên, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thực thi.
47 người Ronin (những samurai vô chủ)
kiên nhẫn chờ đợi. Hai năm sau, họ đột nhập vào nhà Yoshinaka, khống chế
và buộc ông phải tự sát giống như chủ nhân quá cố của họ. Khi Yoshinaka
từ chối, họ đã chặt đầu ông và đem nó đến ngôi mộ của Naganori. Ngay
sau đó, họ đầu thú và 46 người Samurai này đã tự kết liễu đời mình. Số
phận của người Samurai thứ 47 cho đến nay vẫn là một dấu hỏi lớn.
4. Thảm sát Ngày lễ Thánh Barthélemy
Khi Kháng Cách, một
cộng đồng thuộc Cơ Đốc giáo tách khỏi Công giáo La Mã, ra đời sau cuộc
cải cách tôn giáo khởi phát bởi Martin Luther vào thế kỷ 16, nhà thờ đã
coi họ như cái gai trong mắt mình. Không đơn giản chỉ là việc tranh
giành nhau biểu tượng tôn giáo, nhà thờ đã mất đi nhiều hơn thế: quyền
lực, lãnh thổ, tài chính…
Đinh điểm của những mâu thuẫn giữa 2 phe
Kháng Cách và Công giáo cực đoan là sự kiện công chúa Marguerite de
Valois kết hôn với Henry xứ Navarre. Cuộc hôn nhân giữa 2 người đứng đầu
2 phe đối lập đã hoàn toàn thất bại trong nỗ lực xoa dịu những căng
thẳng. Những người Công giáo cực đoan vốn đã rất khó chịu với sự hiện
diện của những người Kháng Cách giữa lòng thủ đô Paris, nay càng không
thể chấp nhận được cuộc hôn nhân giữa công chúa của họ với một người
Kháng Cách. Thêm vào đó, sự hào nhoáng xa xỉ của đám cưới giữa thời điểm
mất mùa đói kém đang tràn lan càng làm cho mọi việc thêm phần căng
thẳng.
Rất đông người Kháng Cách đã đến tham dự
hôn lễ nhằm bảo vệ thủ lĩnh của mình. Nhưng ngay sau khi kết thúc đám
cưới, đô đốc Coligny, lãnh tụ quân sự được kính trọng nhất của phe Kháng
Cách đã bị ám sát. Thủ phạm ngay sau đó đã trốn thoát, nhưng những gì
xảy ra sau đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Lo sợ trước sự trả thù của
phe Kháng Cách, Vua Charles IX và Thái hậu Catherine đã quyết định “Tiên thủ hạ vi cường”:
hạ sát toàn bộ những người Kháng Cách trong thành Paris trước khi họ có
bất kỳ động thái nào khác. Ước tính có trên dưới 4000 người Kháng Cách
đã thiệt mạng trong vụ thảm sát này.
Không chỉ dừng lại ở đó, Vua Charles đã
mở rộng quy mô của cuộc thảm sát này ra trên toàn bộ lãnh thổ nước Pháp.
Tất cả những ai thuộc mang trong mình dòng máu Kháng Cách đều bị xử tử.
Tổng cộng khoảng 100.000 người đã thiệt mạng sau khi sắc lệnh này được
ban ra.
3. Aaron Burr
Có rất ít cuộc trả thù mang nhiều tính chất chính trị như câu chuyện giữa Alexander Hamilton và Aaron Burr. Và cũng hiếm cuộc trả thù nào diễn ra chóng vánh và trực tiếp như thế.
Burr và Hamilton đều phục vụ trong quân
đội cách mạng dưới sự lãnh đạo của Washington. Cả hai đều theo đuổi sự
nghiệp chính trị và đều đạt được những thành công sau đó. Hamilton được
biết đến như là người đồng sáng lập ra tờ báo Những người chủ trương
Liên bang, một trong những tờ báo có ảnh hưởng chính trị cực lớn thời
bấy giờ, đồng thời là Bộ trưởng Bộ Tài chính đầu tiên của Hoa Kỳ. Ông
chính là cánh tay đắc lực cho những tổng thống thời bấy giờ, gồm có
George Washington, Thomas Jefferson và John Adams, với một trong những
vai trò chính là loại bỏ những đối thủ ngáng đường họ trên con đường tranh cử tổng thống.
Nhưng với Burr, Hamilton đã đi quá giới
hạn của mình. Ngay sau khi mất chức Tổng thống một cách cay đắng vào tay
Thomas Jefferson, và tất nhiên, với công lớn thuộc về Hamilton khi ông
luôn có ảnh hưởng lớn với Hạ viện Hoa Kỳ, Burr tới tranh cử chức Thống
đốc New York và phát hiện ra mình cũng gặp phải sự chống đối của
Hamilton ở đây. Không còn chịu nổi nữa, Burr quyết định thách đấu súng
với Hamilton, và theo thông lệ, ngay lập tức được chấp nhận. Ngày 11
tháng 7 năm 1804 trở thành ngày định mệnh với toàn bộ nước Mỹ khi phó
thủ tướng Aaron Burr và Bộ trưởng Bộ Tài chính Alexander Hamilton chĩa
súng vào nhau – kết quả là Alexander bị thương nặng và tử vong sau đó
không lâu, bất chấp những nỗ lực của các bác sỹ vào thời đó.
Luật đấu súng quy định
rằng không một cáo trạng nào được phép đưa ra sau cuộc đấu, do đó, Burr
vẫn tiếp tục quay về thực hiện tiếp nhiệm kỳ phó tổng thống của mình
trước khi bị buộc tội phản quốc do nỗ lực xây dựng một đế chế cho riêng
mình ở các bang thuộc miền Nam lãnh thổ Hoa Kỳ.
2. Boudica
“Sòng phẳng” và “Chơi đẹp” chưa bao giờ là những điểm tích cực của Đế chế La Mã. Khi Vua Prasutagus qua đời, ông để lại quyền cai trị Celtic Iceni
cho người vợ Boudicca và 2 người con gái của mình. Nhưng Rome lại có kế
hoạch khác: họ xâm lược Iceni, biến người dân thành nô lệ và cưỡng hiếp
2 người con gái của Boudica. Không may cho Rome, họ không hiểu rằng
mình đã vay một món nợ quá lớn.
Những gì chúng ta được biết về Boudica đều có nguồn gốc từ những ghi chép trong lịch sử của đế chế La Mã. Họ mô tả bà như là “một
người phụ nữ cao lớn và đáng sợ, với mái tóc đỏ rực dài đến tận hông…
Bà mang theo một ngọn giáo có khả năng truyền sự khiếp đảm tới bất cứ ai
trông thấy mình". Và lịch sử cũng đã chứng minh rằng, Boudica nói
riêng và người Celts nói chung không nhỏ bé và khiếp nhược như bất cứ
một dân tộc nào đã bị xâm lược bởi đế chế La Mã. Ngược lại, họ đã cho
thấy mình là một trong những dân tộc đáng sợ nhất trong lịch sử nhân
loại.
Vào khoảng năm 60 sau Công nguyên, nhân
thời điểm chính quyền La Mã đang bận rộn trong cuộc chiến ở miền Bắc xứ
Wales, Boudica đã lãnh đạo những người Iceni và Trinovantes nổi dậy. Họ
đã thiêu hủy hoàn toàn Camulodunum, một trong những thuộc địa của La Mã
lúc bấy giờ, đồng thời cũng là nơi đặt đền thờ Vua Claudius. Ngay sau
đó, đội quân nhanh chóng tiến đến Londinium (London hiện nay). Sau khi
chiến thắng binh đoàn số 9 của Đế chế La Mã, 2 thành phố Londinium và
Verulamium đã bị thiêu hủy hoàn toàn. Ước tính khoảng 70.000 – 80.000
người bản địa và người La Mã đã thiệt mạng trong cuộc thảm sát này.
Dù sau cùng, Boudica đã phải chịu thất
bại trước sự vượt trội về lực lượng của đối phương (nhiều ghi chép cho
rằng, La Mã đã thiệt hại mất 3 binh đoàn trong trận Watling Street),
nhưng cuộc nổi dậy này đã khiến bà trở thành một biểu tượng của người
dân Anh. Lịch sử đã ghi nhận bà như là một trong 10 nữ tướng vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
1. Thành Cát Tư Hãn
Ngay sau khi đã thôn tính gần như toàn
bộ Châu Á, Thành Cát Tư Hãn tiếp tục tính đến các quốc gia vùng Trung
Đông. Để thể hiện thiện chí của mình, ông gửi một món quà bao gồm nhiều
châu báu và mỹ nữ tới Đế quốc Khwarezm, được hộ tống bởi khoảng 500 binh lính. Tuy nhiên, người Khwarezm tỏ ra không mấy thiện chí với một chủng tộc “sinh sống trong túp lều”, và họ thẳng thừng từ chối bằng cách hạ sát toàn bộ những binh lính hộ tống đoàn vận chuyển.
Tại thời điểm này, Thành Cát Tư Hãn vẫn
tỏ ra hết sức bình tĩnh. Ông cho người Khwarezm một cơ hội thứ hai khi
tiếp tục gửi một sứ giả đến thương lượng với họ. Và người Khwarezm đã
mắc một sai lầm khủng khiếp khi gửi trả Thành Cát Tư Hãn cái đầu của vị
sứ giả đáng thương này.
Để trả thù cho tất cả những nạn nhân xấu
số trên, Thành Cát Tư Hãn đã phát động một cuộc thảm sát với quy mô có
lẽ chỉ đứng sau cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2. Bốn vị tướng xuất
sắc nhất, trong đó có Bạt Tốc Đài, cùng với binh đoàn gồm 200.000 chiến
binh thiện chiến đã tiêu diệt hoàn toàn một đội quân có số lượng lớn gấp
5 lần họ. Toàn bộ đế quốc Khwarezmia bị xóa sổ, với khoảng 4 triệu
người thiệt mạng. Lịch sử mô tả rằng “ngay cả chó mèo cũng không được tha mạng”. Chưa thỏa mãn cơn giận dữ của mình, Thành Cát Tư Hãn còn cho làm chệch hướng toàn bộ những dòng sông trên lãnh thổ
Bài viết rất hay
Trả lờiXóa