Thứ Ba, 16 tháng 10, 2018
NỨƠC MẮT - Thơ Thu Hà
Khi nước mắt mẹ già rơi trên má
Con hãy cười vì mẹ có trên đời
Khi nước mắt mẹ chẳng còn rơi
Thì lúc ấy mẹ thành người thiên cổ
Những lúc khổ con nên nhớ mẹ
Mẹ sẽ là Tùng Bách đỡ che con
Lúc nằm nôi và cho đến bây giờ
Con mãi mãi ngây thơ trong mắt mẹ
Ngày nào đó mẹ ra đi vĩnh viễn
Muộn phiền nầy xin trả lại trần gian
Ở trên cao .. tận chốn mây ngàn
Mẹ vẫn mãi mong bình an con trẻ...
Thu Hà
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
MÀU THỜI GIAN - Thơ Ngọc Ánh
Tranh Lê-t-Lựu MÀU THỜI GIAN Anh và em hai phương trời khác biệt Tình bây giờ chỉ một nửa vầng thôi Dù mai sau có vật đổi sao dời Mình yêu...

-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
Bài thơ rất hay
Trả lờiXóa