Thứ Tư, 11 tháng 8, 2021

Một Quyết Định -Trích Chuyện Bây Giờ mới kể ) TUYỂN TẬP BÙI THO .

 Thưa các bạn ,

Chúng tôi có 4 người : Huỳnh Biên - Nguyễn Trung Bình - Đặng Hữu Thức .thuộc khóa 1 CĐ Sư Phạm NLS.
-Huỳnh Biên mất vì bệnh khi đang học sư phạm.
-Nguyễn Trung Bình mất 1986 vị bệnh.
và Hôm nay Đặng Hữu Thức là ra đi.
Chỉ còn lại tôi.
Chuyện NLS còn có 4 người sau này thường trú Bảo Lộc là: Thân Trọng Lộc CN - Nguyễn văn Tú MS - Lê Quang Thiện TL và tôi Bùi Tho TL. Hôm nay chỉ còn tôi và Lộc mà thôi.
Đến chuyện Chùa Chiền GĐPT chúng tôi cũng có 4 người : thì Phin - By - Hai đã ra đi
Nghĩa là chỉ còn có một mình.
Trước sự ra đi đột ngột của Thức, xin được kể lại một câu chuyện khó quên về Thức và Bình.
NLM.Bảo lộc 1965

Một Quyết Định
Trích Chuyện Bây Giờ mới kể ) TUYỂN TẬP BÙI THO .
Được thông báo nghe trên trên Đài Phát Thanh Saì gòn, các Giáo Sinh Tốt Nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm Nông Lâm Súc phải tập trung về Nha học Vụ để chọn nhiệm sở.
Cơn bệnh cảm cúm chưa hồi phục hẳn tôi vẫn phải chuẩn bị để lên đường, vì đây là thời điểm quan trọng nhất không thể thiếu được.
Khởi hành từ Bảo lộc lúc 6 giờ sáng trên chiếc xe ca, với khoảng đường gần 200 cây số vậy mà 7 giờ tối tôi mới về đến nhà trọ gần ngã Bảy. Cuộc đi khá vất vả, thời buỗi chiến tranh mà, đường đắp mô, khám xét lung tung, may mắn là không bị kẹt đường ngủ lại đêm.
Vừa đến nơi, chủ nhà trọ báo là có một anh bạn học đi mobylette đến tìm tôi mấy lần rồi. Tôi nghĩ đến Nguyễn Trung Bình, quen goị là"Bình Già" và đúng như thế, chỉ một lúc sau tôi đã nghe tiếng nổ rè rè của chiếc mobylette xanh quen thuộc . Anh ta đưa tôi ra quán cóc góc đường Bà Hạt, goị Cà phê, thuốc lá cùng mấy cái bánh bông lan rồi chậm rải nóí:
" Ban mình chỉ có các trường Bình Dương, Định Tường và Tây Ninh thôi ! " tôi hoảng hốt la lên "trời ơi không có Bảo lộc hả? Có cáí gì đó đổ vỡ trong tôi, chỉ mong được về lại nhà, biết bao dự tính, biết bao mộng mơ..bao nhiêu năm xa nhà rồi..
-Mày tính sao? Câu hỏi đó của Bình đã kéo tôi về lại với thực tế, tôi nói bâng quơ biết tính sao bây giờ đây, khó quá !
Anh nói như ra lệnh, tính anh ta như thế mà, anh ta coi tôi như một người em thân tình,:
- Mày chọn làm sao, để cho tao về được Định Tường thông cảm tao còn bà già .
Thì ra anh săn đuổi tôi chỉ có việc đó vì biết rõ là tôi sẽ được chọn ưu tiên việc naỳ sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc chọn của anh, anh ta muốn về gần nhà, quê anh.
Trong ba địa danh nêu trên thì số một là Bình Dương sau đến Định Từơng và cuối cùng mới đến Tây Ninh. Bình Dương tôi đã đến thực tập gần Sài Gòn, còn Định từơng và Tây Ninh thì chưa hề biết đến, riêng Tây ninh vốn là vùng lửa đạn...,
Nói như thế có nghĩa là : nếu tôi chọn Bình Dương thì Thức sẽ chọn Định Tường và anh Bình sẽ về Tây Ninh.
Những ngụm cà phê, những mồi thuốc giữa chúng tôi cũng chỉ đưa ra những dự phóng "nếu tôi chọn Bình Dương thì liệu Thức có chịu về Tây Ninh không? Bình gợi ý với tôi "hay là maỳ chọn Tây Ninh đi, chắc chắn Thức chọn Bình Dương còn lại tao là Định Tường " tôi baỏ "Thức không chọn Binh dương mà chọn Định Tường thì anh tính sao? Anh em mình đều trớt quớt hết à ! "
Cuối cùng hai anh em mong một tình huống xấu đến cho Thức, bệnh hoạn, kẹt đường..để anh chàng ta không đến dự buôỉ chọn nhiệm sở và như thế chúng tôi sẽ trọn vẹn đôi đường.
Đến lúc chia tay, Bình vẫn chưa yên tâm cứ nài nĩ tôi haỹ chọn Tây Ninh đi, nếu tôi hưá chọn Tây Ninh thì anh ta sẽ dàn xếp với Thức, tôi vẫn baỏ sẽ chọn Bình Dương vì nơi đó gần Bảo lộc với lại việc lưạ chọn như thế là hợp lý nếu khác đi ông bà già tôi chưởi chết.
Và suốt đêm gần như không ngủ được vì chất đắng cà phê ? vì thất vọng không được về Bảo lộc ? vì tình bạn bè ?
Bình Dương, Tây Ninh hay Định Tường ở đâu mình cũng lạ ở đâu mình cũng xa nhà. Nhớ lại lời của Bình "hay là maỳ chọn Tây Ninh đi.." tôi cảm thấy rùng mình, vùng xa xôi biên giới, nơi lủa đạn chết chóc...nhớ cả lời ca của Duy Khánh "Tây Ninh nóng nung người...Trận địa còn loang máu tươi , ghê quá."
Bình Dương tôi đã quyết! Nhắm mắt , cố tìm giấc ngủ.......
Sáng hôm sau, Bình đã đến nhà tôi thật sớm, thúc tôi sửa soạn cho nhanh để đi ăn sáng và chúng tôi đến phở Cao Vân trên đường Mạc Đỉnh Chi, rồi về uống cà phê trước Nha Học Vụ, từ sáng đến giờ anh không nhắc nhở gì đến việc chọn nhiệm sở nữa, tôi chắc trong anh khá căng thẳng, lo lắng, vì không hiểu ý tôi thế naò. Tự nhiên tôi thấy thương anh ta lạ và ước sao cho Thức không đến, chỉ có vậy mới thoả lòng anh, mới gở được caí thế khó xử trong tôi.
Rồi giờ quan trọng cũng đã đến, chúng tôi vaò phòng nghe Hội Đồng Xét Duyệt giải thích một số qui định cho việc chọn lựa,, Đặng Hữu Thức vẫn chưa có mặt.
Tôi là người vinh dự được xướng danh và mời lên chọn đầu tiên, hội trường im phăng phắc hình như tất cả moị người đang nhìn vào tôi, chờ xem quyết định của tôi, khi tấm màn che được kéo ra tôi thấy rỏ ràng ô dành cho ban Thuỷ Lâm : Bình Dương, Định Tường, Tây Ninh....
Một tiếng "ồ" nổi lên khi tôi đưa tay gở lấy bảng Tây Ninh.....rồi tiến đến bàn Hội Đồng ký tên vaò biên bản, tất cả diễn tiến nhanh gọn và quyết liệt tôi nhớ như vậy, không nhớ được cái trạng thái tinh thần của mình bấy giờ ra sao, chỉ nhớ khi trở về lại chỗ ngồi , tiếng xầm xì về cáí ngạc nhiên của bạn bè trước sự chọn lựa đó , đặc biệt khuôn mặt và cái nhìn của anh Bình dành cho tôi vô cùng kỳ lạ,. Chưa về đến chỗ ngồi thì hội đồng đã gọi anh, như thế là Thức không đến !
Bây giờ, nghĩ lại tôi vẫn không tìm được câu trả lời vì sao mình chọn Tây Ninh?
*Có phải vì lời mời gọi của Sơn trước giờ khai mạc ?"ông lên Tây Ninh với tôi đi, ở nhà bà dì tôi, tôi mới mua chiếc Honda Dame anh em mình chở nhau đi dạy?
*Hay là cùng lên với Sơn như "đồng tịch đồng sàn ? "bởi lẽ Anh ta đứng đầu ban Canh Nông?
*Hay là vì Bình vì Thức ? vì bạn bè..Thức thì ở tận Thừa Thiên, Bình thì mong ước gần nhà với mẹ già ?
Đúng là Một Quyết Định Bất ngờ và từ Quyết Định đó có nhiều Bất ngờ đến cho cuộc đời tôi .
xin mượn một cụm từ dân gian dành riêng cho trường hợp naỳ :
" Đó là Duyên Tiền Định"
Từ câu chuyện Duyên Tiền Định của tôi với Tây Ninh. Tôi được nghe câu chuyện của chị Hà kim Phụng thủ khoa Mục Súc Cũng có chuyện lấn cấn giữa Bình Dương Định Tường như tôi với Nguyễn Trung Bình..
Chuyện rằng, Chị Hà Kim Phụng ở Sài Gòn, với trường Trung học Nông Lâm Súc Bình Dương thì quá gần, chị đổ thủ khoa có quyền ưu tiên, trong lúc anh Lê văn Thiên đậu hạng nhì, quê lại ở Định Tường, anh Thiên năn nỉ chị Phụng nên chọn Bình Dương để lại cho anh ta chọn Định Tường là quê nhà của anh, nhưng chị Phụng nhất quyết chọn Định Tường, để cho anh Thiên phải chọn Bình Dương, nhờ thế mà khi lên giảng dạy Bình Dương anh Thiên đã gặp chị Bắp nghe đâu là cháu của ông Giám Đốc nha học vụ NLS Đặng Quan Điện, hai người này đã thành vợ chồng..
Sau này, chị Phụng vẫn vui vẻ nói “ nhờ tôi mà hai người thành chồng thành vợ, nhờ tôi mà có một mối tinh “ Thiên Ngô : NGÀN TRÁI BẮP “
Riêng chị Phụng , khi tôi hỏi tại sao chị không chọn Bình Dương vừa gần nhà vừa gần Sài gòn, điều kiện sống cao hơn mà lại chọn Định Tường ? Chị cho biết lúc đó chưa biết Định tường thế nào cả, vẫn chọn. Vì khi lên thực tập ở Bình Dương thấy tình trạng nước ngọt khan hiếm nên chị không chọn lên giảng dạy nơi này. Chỉ thế thôi. Thật là kỳ lạ phải không ?
Có phải là “trời xui đất khiến” để nhóm giáo sư xuất thân từ Nông Lâm Súc Bảo Lộc là Hà kim Phụng, Nguyễn Trung Bình, Nguyễn Công Bình, Phan thị Thu Hà, Trần văn Hồng và thêm Lâm Thành Nghiêm chung tay xây dựng thuở ban đầu ngôi trường này, chỉ có 3 năm thôi tên tuổi trường Trung học Nông lâm Súc Định Tường đã được nhiều người biết đến, nhất là phong trào Đoàn Nông Gia Tương Lai Việt Nam ? Và đến bây giờ 2018, nhóm học sinh xuất thân từ NLS Định Tường rất nhiệt tình trong việc kết nối với các trường bạn ?

Mời xem :PHÓNG SỰ VỀ THẦY BÙI THO


 ( Đài TP TH Bảo Lộc )




1 nhận xét:

Trang Thơ Hà Đặng (T.12/2024 1) : MỘT NGÀY NÀO ĐÓ,CHẲNG HỀ XA, EM ĐẾM, ĐUƠC GẦN NHAU MÃI

Ảnh Quan Trần NGÀY NÀO ĐÓ Ngày nào đó ta không còn gặp lại Nước mắt hoài tuôn chảy chẳng ngừng trôi Người đi rồi tôi cảm thấy đơn côi Trong ...