Thứ Hai, 23 tháng 8, 2021

VIẾT TÀO LAO TRONG BUỔI CHIỀU * Tác giã: Đỗ Duy Ngọc


Con người ta hình như đến một tuổi nào đó sẽ ngộ ra rằng cuộc đời thật ra chẳng có gì quan trọng. Cuối cùng rồi như nhau cả. Bạn có thể có một cuộc đời sung sướng, hạnh phúc hay bạn đã phải lầm than, nghèo túng, khổ đau. Cuối con đường có khác gì nhau đâu. Lúc xuôi tay, quân vương hay kẻ cơ hàn đều là sự giã biệt. Có thể có kẻ sẽ có tiền hô hậu ủng, kèn trống vang trời. Có người bó trong chiếc chiếc chiếu rách đi giữa mưa rơi. Nhưng… cả hai đều chẳng còn biết gì, tất cả đều đang làm cho người sống.

       Đến mt tui nào đó, người ra s nghim thy rng cuc đi ch là con s không to tướng. Sinh ra, ln lên, già đi ri mt hút. Mi th danh vng ch là trò hư o. Mi th ca ci làm ra cũng ch là th phù phiếm có ri mt. Mi th hoan lc hay kh i cũng ch là gia v ca cuc đi. Sinh ra thì phi sng, phi chiến đu đ tn ti, phi khát vng đ vươn lên. Thế ri, khi tui già đã ti, nhng bi kch ca tàn phai tác đng đến mi người, s thy hoá ra mình đã b c tui thanh xuân đ chy theo toàn nhng th o vng. Tranh dành nhau cái danh, ln lướt nhau đot li. Được danh li ri li tham vng nhiu hơn, ln hơn. Cui cùng cũng ch là mt cuc chơi, đ ri trng tay lúc tr v cát bi.

        Đến mt thi đim nào đó ca cuc sng, nhìn li đn đường ta đã đi, ta phát hin ta ch đ li lm điu lm li. Lm li vi cha m, vi nhng người thân yêu. Lm li vi bn bè, vi xã hi. Lm li vi nhng người ta đã gp, nhng người đã đi qua đi ta. Tất cả đều do cái tôi quá lớn của mỗi người. Không biết quên mình mà ch sng cho mình.

        Do vy, nhng suy nghĩ và hành đng ích k c mãi qun quanh đ đưa đến li lm tiếp ni nhau.

        Sng đến tui nào đó, người ta mi hiu được rng tự thắng được mình mới là điều quan trọng. Tui tr háo thng ch chăm chăm thng người, hơn người. Cm thy t mãn và sung sướng trong thng li. Có biết đâu rng cái thng li mình có là cái tht bi và đn đau cho người khác. Đâu có biết rng chính cái thng ly là chiếc by tiếp theo ca cuc đi mình. Trong mi hoàn cnh, t thng chính mình là điu khó nht. Làm được điu đó là ta đã có th t hào.

       Đến mt tui nào đó, người ta mi hiu được rng lng nghe mi là điu cn thiết. Biết lng nghe là biết thu thp c thế gii cho riêng mình. Biết lng nghe thì mi phân bit được phi trái phân minh. Biết lng nghe thì mi có chia s. Mun lng nghe thì phi hc im lng. Con người ta ch mt vài năm đ hc nói, nhưng mt c đi đ hc im lng. Im lng đ lng nghe. Không ch lng nghe ngôn ng ca con người, ta phi tp lng nghe tiếng ca thiên nhiên, tiếng ca c cây, giun dế, ca gió, ca nng, ca mưa bão. Tiếng sóng v, tiếng chim kêu đu mang li cho ta nhng cm xúc ca cuc đi. Thiếu chúng nó, cuc đi ch là khong trng vô v.

        Ti mt tui nào đó, con người nên đến với thế nhân bằng những nụ cười. Hãy cười với nhau bằng tâm hồn mở tất cả các cửa, với tấm lòng thân thiện. Hãy chào nhau dù ch gp mt ln vì biết đâu ngày mai không còn cơ hi đ gp, không còn dp đ gi nhau n cười. Sinh t là ranh gii mng manh. Đi vn vô thường. Già s đưa đến tt bnh, bnh làm cho người ta héo úa, đau đn khó chu. Nếu lạc quan và trang bị nụ cười với mọi người, nỗi đau sẽ giảm đihéo úa s bt đi, nụ cười chính là son phấn trang điểm cho tuổi già.

        Đến mt tui nào đó, con người s hiu được rng điu cơ bn ca con người là s cô đơn. Con người sinh ra mt mình và mt đi cũng ch mt mình. Không ai sng thay ta và cũng chng ai chết thay ta. Gia đình, chng v, con cái, bn bè đu là người thân đy, nhưng mi người có mt cuc sng, mi người có mi s phn và đnh mnh riêng. Do vy, mi người phi t quyết đnh đi mình, không ch đi mt ai có th thay mình. Trong hành trình sng, con người là mt thc th cô đc, không ai hoán đi được. Ti tui già chính là lúc gm nhm ni cô đơn nhiu nht.

        Ti mt lúc nào đó, người ta hiu được là sng là đ làm cho đ bn bn phn đi vi cuc đi:

       - Bn phn vi quá kh là tr hiếu vi m cha.

       - Bn phn vi tương lai là nuôi dy con cái.

       - Bn phn vi cuc sng là giúp đ k hon nn, yêu thương mi người và cui cùng là:

       - Bn phn lp đy đi mình bng tiêu pha, sinh hot hàng ngày.

         Con người làm ra tin dù ít hay nhiu cũng ch qun quanh tng đó bn phn. Có k làm không đ thì là thiếu trách nhim. Thế cho nên làm người là làm tròn bn phn. Ti tui già, làm xong bn phn ta có th ung dung đ hưởng nhng ngày còn li trong s thanh thn.

        Đến mt lúc nào đó người ta s có nhng nui tiếc. Tiếc vì chưa làm được nhng điu mun làm, chưa đến được nhng nơi mun đến. Qu thi gian không còn, chuyến tàu sm sp đến hoàng hôn. Cht git mình thi gian quá ngn. Bi thế nên mun làm gì thì làm ngay, mun đi đâu thì đng ln la. Có ước mun thì hãy thc hin, k c vic tr thù mt ai đó. Nhưng …. mà nếu tha th được thì nên tha th, nếu quên được thì nên quên. 

        Sng tp quên cái cn quên cũng là mt th thuc cha tâm hn. Nh nhiu ch vác nng. Sng mà mang nng quá ch kh thân! 

(Đỗ Duy Ngọc)

            Thơ:

                                               SỐNG CAO ĐẸP

                                          Sng xóa ưu tư vi mun phin,

                                          Sng lòng thanh thn..đó thn tiên.

                                          Sng cu danh vng tràn đau ti,

                                          Sng chng cao sang gim kh lin.

                                          Sng tr ân cha tình m trn,

                                          Sng lo con cháu sng vui yên.

                                          Sng không tranh chp lo làm thin,

                                          Sng chng oan khiên d tnh thin.

                                                             HỒ NGUYỄN (23-8-2021)

                                                          

                                                                    *

* Phạm Minh và Hồ Xưa sưu tầm, trình bày và chuyển

(Ảnh Afghanistan t.8/21 từ Google )



1 nhận xét:

KÝ ỨC : Thơ Phượng Hồng Và 19 Bài Họa Cuả Các Thi Hửu

KÝ ỨC Ký ức bùng lên đẹp giấc mơ Xua đi đêm trắng ngỡ phai mờ Chùm phim óng ả hồng nhung lụa Vàng gấm tơ ,lòng dạ ngẩn ngơ Rót xuống trần gi...