Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

Thơ Chê Vui: Nắng Saigon

                                                   Nắng Sài gòn anh đi mà lạng quạng,

Bởi vì em mặc váy áo mỏng tang.

Anh nhìn em đang khoe của hở hang,

Lên cơn rét ...  váy không còn chỗ ngắn.

 

ảnh.png

Anh vẫn nhớ, em ngày xưa xinh xắn,

Áo dài bay trong ráng đỏ mây chiều.

Nhưng sao nay, em thay đổi quá nhiều,

Cuồng đuổi sát những mô đen bốc lửa.

 

ảnh.png

Gặp một bữa, anh hết hồn một bữa,

Gặp hai hôm, xây xẩm cả mặt mày.

Em ra đường chỉ vài kẻ khen hay,

Còn tất cả đều nhìn em ngao ngán.

 

ảnh.png

Xưa em đẹp với áo dài duyên dáng,

Xưa em xinh với áo ngắn bà ba.

Nay nhìn em, anh bỗng sởn da gà,

Bởi em mặc toàn thời trang kinh dị.

 

ảnh.png

Nghĩ lại đi,  hỡi người em yêu quý,

Giữ hộ anh nét mộc mạc bà ba.

Anh mãi yêu những vẻ đẹp quê nhà,

Giữ hộ anh tà áo dài mê hoặc!


Bài Gốc Của Nguyên Sa


Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bày vội vã vào trong hồn mở cửa

Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

Em không nói đã nghe lừng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng

Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng


Bài thơ này đã được nhạc sĩ Ngô Thuỵ Miên phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

Nguồn: Thơ Nguyên Sa, Tổ hợp Gió xuất bản, 1971

Mời nghe nhạc :

1 nhận xét:

VỀ (THE WAY HOMEWARD )- Thơ Dương Như Nguyện

Một bài thơ thật hay của Nữ sĩ Dương Như Nguyện, Giáo sư Luật khoa Denver University -- Law School. Sẽ viết vài lời về bài thơ tuyệt tác này...