“Bạn không thể biết được bạn đang ngủ hay là đã
chết. Xác thân còn hay không còn có gì dị biệt. Biến mất không dấu vết
ngay giữa mọi người. Phố xá đông vui sao bạn cứ trong suốt như sương?…
Nơi nào cho bạn neo đậu? Một mảnh quê hương chỉ còn trong quá khứ. Một
dấu ấn chỉ thiên rồi cũng như một dạng tính từ. Có những người, bạn
không biết họ đang sống hay đã chết. Một dạng hình nhân cười nói giữa
hoang vu. Hôm qua thấy trên truyền hình nói cười dào dạt,
nay đã nghe cáo phó sang sảng giữa phố phường. Mà có kẻ, sống cũng như
chết rồi, chết cũng như là sống rồi. Có khác chi nhau…”.
Mời bạn đọc truyện của tác giả trẻ Phương Uy,
viết như một cách để có mặt trong cuộc sống rất khó để định dạng gọi tên
này, viết để gỡ bỏ bớt sức nặng bên trong mình…
VĂN VIỆT
Trong một giấc mơ, bạn thấy mình đã chết, mọi
người thì vẫn cười nói, không ai nhìn thấy bạn, không ai nhớ ra bạn. Mà
vì sao bạn chết? Bạn có biết đâu. Bạn hỏi cái bàn thờ có di ảnh của
mình. Bạn trong di ảnh nhìn bạn, không cười, không nói. Chỉ có đôi mắt
luôn buồn bã, âm u. Đôi mắt trách cứ bạn. Tại sao lúc nào cũng rưng
rưng. Bạn có biết đâu.
Bạn đi lòng vòng quanh sân, bạn không thấy em.
Chắc em không biết bạn đã chết. Mọi người vẫn cứ cười nói, mặc nhiên
không ai biết sự vắng mặt của bạn. Bạn đã đi lâu chưa nhỉ? Bạn thắc mắc
trong mơ hồ. Và vẫn cứ thắc mắc trong mơ hồ như vậy.
Cơn đau lùa đến, và kéo bạn đi. Bắt đầu từ đỉnh
đầu, rồi lan ra, như vệt máu loang trong nước. Bạn nằm và nhắm mắt, dung
nham như trào ra từ hốc mắt, cuồn cuộn, chập chùng. Khung cửa sổ lộng
gió, sau cửa kính, bạn còn nhìn thấy cây thánh giá trên một ngôi mộ cũ
đã được hốt cốt. Trước đây, chỗ này là bãi tha ma trước khi xây nên bệnh
viện này. Bạn nhìn nấm mộ cũ, rồi bạn nhập tâm. Đêm cứ đen, hành lang
khoa nội vắng tanh, hun hút. Chỉ có dãy đèn led xanh ngắt. Bạn thèm
tiếng người, nhưng chỉ có tiếng gió. Mạng wifi chập chờn, bạn muốn kết
nối với một ai đấy. Nhưng không kết nối được. Chỉ còn bạn trên dãy ghế
chờ ở hành lang trống, những vòng xoáy sâu hút như ảo ảnh, như trong
game yewelery, xoắn tròn xoắn tròn và sâu hút, giai điệu của ca khúc
Face dập dềnh lôi bạn đi, ra xa.
Những khúc rời rạc lại bắt đầu, bạn không xác
định được mình đang nghĩ gì, và sẽ nghĩ gì, những cơn chuột rút làm bạn
co quắt chân tay. Cơn đau lan dần xa, như vệt địa y mùa mưa, trong sâu
thẳm đen, bạn cũng chỉ thấy bạn một mình, bạn muốn vẽ lên nỗi cô độc của
mình, nhưng bạn đã nói nhiều về nó rồi, bây giờ bạn còn kể nói được gì?
Bạn không biết kể về điều gì bây giờ, quanh bạn, còn gì ngoài nỗi cô
đơn? Đã có những nấc thang, đã có những bàn chân trèo lên đấy, đã có
những lần rời xa nhau, lòng người dễ vụn vỡ vậy sao? Có khi trong những
đêm trắng, chỉ một mình bạn hiện hữu. Không có em, trong suy nghĩ của
bạn, vì bạn biết, em cũng như bao người kia, cũng như mưa rơi qua hiên
nhà, rồi tan mất.
Bạn muốn gọi em, nhưng phía đó chỉ còn sự im lặng
kéo dài, không có tín hiệu phản hồi, những vòng sóng đồng tâm dằn vặt
bạn. Chiếc điện thoại nảy lên những hồi chuông tưởng tượng, sự im lặng
đó, sự im lặng ngằn ngặt của chờ đợi làm bạn bức bối đến nghẹt thở. Sự
im lặng không hồi đáp khi muốn trốn tránh. Bạn nghĩ, bạn là sự phiền
toái? Hay bạn đã trở nên vô hình trong em, trong mọi người?
Bạn thiếp đi trong một giấc ngủ nào đó, xung
quanh lạo xạo tiếng cười nói. Có tiếng cười nhạo bạn, có tiếng cười mơ
hồ. Những âm thanh lẹt xẹt cà giựt như tiếng ra-đi-ô lúc nhiễu sóng. Sao
bạn lại ngủ ở đây? Bạn cũng không biết nữa. Cứ là phải ngủ, đúng như
sắp xếp, đúng như quy trình thôi. “Nhưng không có công đoạn nào để bạn
ngủ ở đây cả”. “Quán cà phê vắng tanh, chứ không phải phòng họp”, bạn
nói. Nhưng những tiếng cười cứ vang lên nhạo báng bạn. Cây hoa hồng nở
những đóa hoa trên cao, thậm chí không cả nhìn xuống.
Bạn lại đi loanh quanh, bậc thang đi xuống sâu hun hút, tối và ẩm ướt. Bạn nhớ cầu thang của khu tập thể năm xưa.
Bạn đi vòng quanh ghế nhìn mình ngủ. Chiếc ghế
với dây nhợ lòng thòng mắc chẳng chịt xung quanh, tựa như bụi gai mắc
mèo bên vệ đường. Bạn nằm trên ghế như một khối đất sét nhễu nhão. Một
chiếc ống màu xanh lam cắm trên miệng bạn. Khi nào thì rút? Rút ra thì
là chết? Bạn thắc mắc và muốn dòm ngó kỹ hơn một chút. Nhưng một lớp
kính trong suốt đã bao quanh chiếc ghế, khiến bạn không thể đến gần hơn.
Sau lớp kính ấy là gì? Bạn rất tò mò muốn biết. Nhưng không ai cho bạn
biết. Người trong khuôn kính ấy đã chết chưa? Hẳn là chưa, vì bạn chỉ
mới ngủ thôi mà. Sao có thể là chết được. Nhưng hình như, bao nhiêu
người vẫn chết khi đang đi đứng đó thôi.
Bạn lại nghi ngờ, hình nhân trong kia không phải
bạn. Sao nó nằm dài thế, bạn có cao đến thế đâu. Sao nó mốc meo như thế,
da bạn vốn hồng hào cơ mà. Vậy chắc hẳn không phải bạn rồi. Nhưng nó,
lại bảo là bạn đấy, nó mang quần áo của bạn, nó đeo phù hiệu của bạn.
Một cương thi cũng có thể giả danh sao?
Bạn lại đi lòng vòng ra bên ngoài sân. Hoa trắng
nở rợp trời, di ảnh bạn vẫn còn trên bàn thờ. Nhưng bát nhang thì đã
nguội ngắt. Mọi người vẫn không ai nhìn thấy bạn. Có người vung tay cười
nói ầm ĩ, có người rú rít lên. Lại có đứa dã dượi vắt vẻo nửa nằm nửa
ngồi trên ghế, mắt láo lơ, miệng cười cười. Từng tốp những bọn trẻ mang
đồng phục ôm những búp hoa lại tiếp tục diễu hành. Những cánh tay vung
đều như máy. Bạn đứng lại một chốc, không chạy lung tung nữa. Bạn đứng
lại bên chiếc ghế mình đang ngủ. Hình nhân há hốc mồm giữa u mê. Cánh
môi giựt giựt như đang định hát ru bài ru của mẹ, hay đang hô to khẩu
hiệu trong mơ? Bạn không biết. Bạn khom xuống và chăm chú nhìn. Khúc hát
ru bay lửng lơ trên cao. Ru ai mà thơm mùi đồng ruộng, rạ rơm mục rã
trên bùn. Ru ai mà hương sen thơm ngát? Ru ai ngõ tối đêm sâu, hương
nhài thoảng rợp sau mưa?
Bạn lại nhìn bức ảnh trên bàn thờ lần nữa. Là
khuôn diện của bạn. Bạn chết chưa? Chết rồi sao chưa ăn cháo lú? Chết
rồi sao chưa tới sông mê? Hoa kia rập rờn nhưng cũng không phải là bỉ
ngạn. Sao chỉ mắt môi bạn tái xanh? Từng dãy từng dãy quan tài xếp trùng
trùng điệp điệp. Từng dãy áo quan trôi đều đặn trên băng chuyền. Sau
người này là đến người khác. Không nhanh hơn không chậm hơn. Những bàn
thờ mọc ra cũng phải đúng quy trình? Là như câu nói ở ngoài cổng một
nghĩa địa cũ bạn từng thấy: “Hôm nay chúng tôi, mai là anh chị”.
Bạn đi loanh quanh trong khu nhà xác. Nơi nào thì
quàn xác thân của bạn? Bạn nhìn ngó xung quanh. Những đôi môi tái xanh,
những đôi mắt đông cứng. Và linh hồn bạn vụn vỡ. Sau khi chết, con
người bơ vơ thế này ư? Mỗi một xác thân cứ như một tinh cầu cóng lạnh.
Giao tử không thoát ra ngoài mà âm u rồi tiêu biến mất giữa hư vô.
Thôi thì bạn đành ngồi xuống mà chờ. Hỏi thì
không biết hỏi ai. Ai ai cũng không thấy bạn. Bạn không thể biết được
bạn đang ngủ hay là đã chết. Xác thân còn hay không còn có gì dị biệt.
Biến mất không dấu vết ngay giữa mọi người. Phố xá đông vui sao bạn cứ
trong suốt như sương? Ờ, mỏi gối rồi, ngồi xuống đây mà nghỉ. Không thì
cơn gió dập dềnh kia lại cuốn trôi bạn ra xa. Nơi nào cho bạn neo đậu?
Một mảnh quê hương chỉ còn trong quá khứ. Một dấu ấn chỉ thiên rồi cũng
như một dạng tính từ. Có những người, bạn không biết họ đang sống hay đã
chết. Một dạng hình nhân cười nói giữa hoang vu. Hôm qua thấy trên
truyền hình nói cười dào dạt, nay đã nghe cáo phó sang sảng giữa phố
phường. Mà có kẻ, sống cũng như chết rồi, chết cũng như là sống rồi. Có
khác chi nhau. Ai chết gốc đa bờ suối, om om còn tiếng gọi đò. Ai nương
oan hồn tử sĩ, rồi cũng gò đống xương khô. Mây thì cứ trắng trên đầu,
hoa hồng cứ nở trên cao. dẫu bạn có thắc mắc, cũng không ai thèm giải
đáp. mà có ai biết để mà giải đáp? Ngàn năm cứ một câu mơ hồ. Rằng ai
sống thì là sống, ai chết là chết, ngạn ngục thiên đàng, khôn dại cũng
qua một đời.
Bạn ngồi mò mẫm từng đốt ngón tay. Này là ngón
vui buồn hoan hợp. Này là ngón cầm nhẫn, ngón leo thang. Ngón nào mang
dấu thề bồi? Ngón nào ngoắc tay hứa hẹn? Tay năm ngón có ngón dài ngón
ngắn. Em nói: cứ hi vọng rồi sẽ có lúc đổi khác. Sao tay bạn đang nhìn,
ngón nào cũng mục nát như nhau? Bạn lại ngồi lăn lóc trước sân nhà
phước.
Chờ tiếng chuông báo tử khẳng định cho một cái chết, vang lên…
Bài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa