Thứ Tư, 8 tháng 1, 2020

Đừng Quên Cảm Ơn

1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: một là dí dỏm, hai là học biết cảm ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hai chữ "cảm ơn". Bà cảm ơn chồng, cảm ơn bố mẹ, cảm ơn con cái, cảm ơn hàng xóm láng giềng, cảm ơn mọi sự quan tâm săn sóc dành cho bà, cảm ơn từng ngày sống yên lành, ấm cúng và vui vẻ. Mọi lời nói thân thiết của người khác đối với bà, mọi việc làm bình thường nhỏ nhoi dành cho bà, mọi nét mặt tươi cười hỏi thăm bà, bà đều không quên nói hai tiếng "cảm ơn". Mọi người không những không ngán đối với vô số lần cảm ơn hàng ngày của bà, trái lại càng gần gũi thương yêu bà, thường cảm thấy nếu mình không thương yêu bà hơn nữa, sẽ có lỗi với từng lời "cảm ơn" của bà... 80 năm đã trôi qua, hai tiếng "cảm ơn" khiến bà vui vẻ lâu dài, hạnh phúc lâu dài, mạng sống lâu dài, "cảm ơn" có bao nhiêu, tình yêu có bấy nhiêu. Tình yêu có ngần nào, "cảm ơn" có ngần nấy.
2. Một lần đi xe buýt về nhà, trước mắt tôi có một cô bé 7, 8 tuổi, lưng đeo cặp sách, hình như vừa tan học. Khi lên xe em bước không vững suýt nữa ngã. Tôi vội vàng đỡ em một tay. Vừa đứng vững em giơ tay ra hiệu, không biết em định nói gì với mình. Thấy tôi không hiểu em rất bối rối. Ngồi được một bến, tôi sắp sửa xuống xe. Cô bé vội vàng chạy đến nhét vào tay tôi một mẩu giấy. Tôi cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ xuống xe nhìn mẩu giấy, chỉ thấy một dòng chữ xiêu vẹo "cảm ơn, cảm ơn chú!" Thì ra em bị câm điếc. Không hiểu sao trái tim tôi bỗng trào lên một tình cảm nóng bỏng không sao miêu tả nổi.

 
3. Ở một thành phố nọ, có cậu bé 14, 15 tuổi, vì lấy cắp một quyển sách của một hiệu sách, bị bảo vệ bắt quả tang. Bảo vệ quát mắng khiến cậu vô vùng xấu hổ. Những người khác cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ. Bảo vệ cứ đòi cậu gọi bố mẹ hay thầy giáo nhà trường đến nhận người. Cậu bé sợ co dúm người, nét mặt xám ngoét. Lúc này có một phụ nữ đứng tuổi rẽ đám đông vây xem, xông vào bênh vực cậu bé đang hoảng sợ:
- Đừng đối xử với trẻ em như thế. Tôi là mẹ của cháu!
Dưới con mắt khác thường của đám đông, người phụ nữ nộp tiền phạt cho cậu và dắt cậu ra khỏi hiệu sách, khe khẽ giục:
- Mau về nhà đi con, từ nay trở đi đừng bao giờ lấy trộm sách nữa!
Mấy năm đã trôi qua. Cậu bé luôn luôn nhớ ơn người phụ nữ đứng tuổi không quen biết, luôn luôn hối hận đã không nói trước mặt bà hai tiếng cảm ơn. Nếu không có bà, đường đời cậu có thể sẽ rẽ sang một lối khác. Sau khi thi đậu Đại Học, cậu sinh viên đã thề nhất định tìm ra bà. Nhưng biển người mênh mông biết tìm bà ở đâu? Thế là hàng năm, lợi dụng kỳ nghỉ hè nghỉ đông, ngày nào cậu cũng đến gần hiệu sách chờ nửa tiếng đồng hồ, hy vọng tìm được người phụ nữ đứng tuổi. Việc làm này hết sức mong manh, nhưng mưa gió không cản trở được cậu, cậu vẫn luôn không nao núng. Bởi vì cậu không bao giờ quên khuôn mặt hiền từ của bà. Cứ thế, cậu sinh viên đứng chờ trong hai năm, cuối cùng đã tìm được bà, nói hai tiếng "cảm ơn" ôm ấp trong lòng bấy lâu nay...
4. Có một truyền thuyết kể rằng: Có hai người cùng đi gặp Thượng Đế hỏi lối đi lên Thiên Đường. Thấy hai người đói lả, Thượng Đế cho mỗi người một suất cơm. Một người nhận suất cơm, cảm động lắm, cứ cảm ơn, cảm ơn rối rít. Còn người kia nhận suất ăn, không hề động lòng, cứ làm như cho anh ta mới phải. Về sau, Thượng Đế chỉ cho người nói "cảm ơn" lên Thiên Đường. Còn người kia bị từ chối, đứng ngoài cổng.
Kẻ bị từ chối đứng ngoài cổng không phục:
- Chẳng lẽ chỉ vì tôi quên nói "cảm ơn"?
Thượng Đế trả lời:
- Không phải quên. Không có lòng cảm ơn, không nói ra được lời cảm ơn. Người không biết cảm ơn, không biết yêu người khác, cũng không được người khác yêu.
Anh chàng kia vẫn không phục:
- Vậy nói thiếu hai chữ "cảm ơn" cũng không thể chênh lệch đến thế?
Thượng Đế đáp:
- Biết làm thế nào được, bởi vì lối lên Thiên Đường rải bằng lòng cảm ơn. Cửa lên Thiên Đường chỉ có dùng lòng cảm ơn mới mở được. Còn địa ngục thì khỏi cần.


ST

Thay đổi số mệnh
“Số phận đã được an bài, làm sao thay đổi được?”, có người nghĩ vậy bèn buông xuôi. Kỳ thực, chìa khóa thay đổi số mệnh luôn nằm trong tay mình, khi cảm ân và trân quý cuộc sống, phép mầu sẽ đến với bạn. 
Câu chuyện thứ nhất 
Khi Đức Phật còn tại thế, có một ông lão có 5 đứa con, nhưng chúng đều không muốn phụng dưỡng cha mình. 
Không còn cách nào khác, ông lão đành phải đi ăn xin trên đường phố. Ông cảm thấy cuộc sống tràn ngập đau khổ, cũng oán giận vì sự bất hiếu của những đứa con, nhưng cũng đành chấp nhận số phận bi thảm lúc tuổi già của chính mình.. 
Có một ngày, ông gặp được Đức Phật và hỏi: 
“Đức Phật từ bi, Ngài có cách nào có thể thay đổi vận mệnh của con không?” .
Đức Phật liền hỏi ông ta: “Ông biết cảm ơn là gì không?” .
Ông lão trả lời:
“Con không biết cảm ơn là gì, xin Đức Phật khai thị” .
Đức Phật chỉ tay vào cây gậy trong tay ông lão và nói: 
“Ông có biết ơn cây gậy trong tay mình không?” .
Ông lão nghe xong liền nói:
“Con rất biết ơn cây gậy này! Lúc con đi xin ăn gặp phải những con chó hung hăng, nó chính là vật dụng giúp con đánh đuổi lũ chó. Và khi đi trên những con đường gập gềnh, những khi leo dốc, xuống dốc, nó là vật dụng giúp con chèo chống để bước đi thêm vững chắc. Lúc mệt, con gối lên nó để nằm ngủ, nó chính là chỗ dựa tinh thần của con. Vì thế, con thật sự phải cảm ơn nó rất nhiều” .
Đức Phật vui mừng, khen ngợi:
“Thiện tai, thiện tai! Vậy từ nay về sau, mỗi ngày ông hãy cầm cây gậy này và đừng quên nói lời cảm ơn, nói đến một thời điểm nào đó, vận mệnh của ông sẽ thay đổi!” .
Ông lão nghe xong lời giáo huấn của Đức Phật, cảm thấy rất tin tưởng, từ đó về sau mỗi ngày ông đều nói cảm ơn.
Không chỉ cảm ơn chiếc gậy, ông còn cảm ơn những người tốt bụng đã bố thí cho mình, thậm chí còn cảm ơn những đau khổ mà mình đã trải qua, những kẻ xấu đã lừa gạt mình.
Nói lời cảm ơn khiến cho trái tim ông không còn oán hận mà đọng lại chỉ là sự biết ơn. Năm tháng trôi đi, ông đã thành thạo được một phương pháp tu hành, gọi là “phương pháp cảm ơn cây gậy”.
Có một ngày khi Đức Phật đang giảng pháp, ông lão thầm nghĩ: 
“Cuộc sống hạnh phúc của ta hôm nay chính là do Đức Phật ban tặng, ta phải cảm ơn Ngài” , thế là ông liền đến nghe Đức Phật giảng pháp.
Đức Phật thấy ông lão đến, liền nói với đại chúng:
“Hôm nay chúng ta mời một người tu hành đến đây để nói về pháp ‘cảm ân tam muội’ của ông ấy” . 
Thế là Đức Phật liền mời ông lão lên đài, để ông kể về câu chuyện cảm ơn của mình. Đúng vào ngày hôm đó, 5 đứa con của ông cũng ngồi ở phía dưới nghe giảng, khi họ nghe cha mình nói: “Đối với một cây gậy còn phải thành tâm thành ý cảm ơn như thế, huống gì là con người. Đối với cha mẹ, người đã cho ta sinh mạng, nếu như còn không biết đền ơn đáp nghĩa thì người này còn không bằng cả loài cầm thú!” .
Sau khi nghe xong câu chuyện, năm người con đã rất xúc động, chúng lần lượt chạy lên đài, tranh nhau quyền nuôi dưỡng cha, tranh nhau nói: “Về nhà với con! về nhà với con!” . 
Lúc đó Đức Phật liền nói với ông lão: “Vận mệnh của ông bây giờ đã thay đổi rồi! Một người có lòng cảm ơn, họ sẽ có tất cả, một người không có tâm cảm ơn, họ sẽ mất tất cả” . 
Phật Pháp chỉ nói tới báo ân mà không giảng báo oán. 
Đối với ân huệ của người khác, lúc nào cũng phải luôn nhớ rằng: “Thụ ân một giọt, báo ân một dòng” . Còn đối với những thù oán của người khác, thì hãy quên nó càng sớm càng tốt, không nên canh cánh trong lòng, ghi hận trong tâm. Bởi vì lợi người cũng là lợi mình, hại người cuối cùng lại là hại mình. 

Câu chuyện thứ hai 
Một ngày, có người hỏi một lão tiên sinh:
“Mặt trời và mặt trăng cái nào quan trọng hơn?”.
Lão tiên sinh nghĩ hết nửa ngày rồi mới trả lời:
“Mặt trăng quan trọng hơn, bởi vì mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm, đó là lúc chúng ta cần ánh sáng nhất, mà ban ngày đã đủ sáng rồi, mặt trời lại chiếu rọi vào ban ngày” . 
Có thể bạn sẽ cười lão tiên sinh này thật hồ đồ, nhưng bạn không thấy là có rất nhiều người cũng giống như vậy sao?
Người chăm sóc bạn mỗi ngày, bạn lại cảm thấy không có nghĩa gì, nếu người lạ tự dưng tới giúp đỡ bạn, bạn lại cho rằng họ là người tốt. Cha mẹ luôn phải chi tiền cho bạn, bạn cảm thấy đó là một việc đương nhiên.
Khi người ngoài chi tiền cho bạn, bạn cảm thấy thật cảm động..
Đây chẳng phải cũng giống với sự hồ đồ “cảm kích mặt trăng, chối bỏ mặt trời” hay sao?


Có một đứa con gái cãi nhau với mẹ, tức giận quá đã bỏ nhà đi, quyết định không bao giờ quay lại ngôi nhà đáng ghét này nữa! Cô lang thang bên ngoài cả ngày, bụng đói sôi liên hồi, nhưng lúc đi cô không mang theo tiền, lại không có mặt mũi nào quay về nhà. 
Cho đến khi trời tối, cô đến đứng bên một quán mì ngửi thấy mùi thơm bay ra. Cô rất muốn ăn, thèm tới nỗi chảy cả nước miếng, nhưng trên người lại không có tiền. 
Đột nhiên, ông chủ quán đi tới và thân mật hỏi cô:
“Cô gái! cô có muốn ăn mì không?” .
Cô gái xấu hổ trả lời: “Cháu muốn! Nhưng cháu không có tiền”. 
Ông chủ nghe xong cười nói: “Không sao, hôm nay xem như tôi mời nhé!” . 
Cô gái quả thực không dám tin vào tai mình, cô ngồi xuống.
Một lát sau, mì được đưa tới, cô ăn say sưa, rồi nói: 
“Ông chủ, ông thật tốt bụng” .
Ông chủ hỏi: “Sao cháu lại nói vậy?” .
Cô gái trả lời: “Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau, ông lại tốt với cháu như thế, không giống như mẹ cháu, trước giờ chưa từng hiểu cháu nghĩ gì và cần gì, thật bực bội!” .
Ông chủ lại cười: “Cô gái, ta cũng chỉ mới cho cô 1 bát mì thôi, cô đã cảm kích như thế, vậy mà mẹ cô đã nấu cơm cho cô ăn suốt 20 mấy năm, không phải cô nên biết ơn bà ấy sao?” . 
Nghe ông chủ nói như thế, cô gái như đột nhiên tỉnh giấc sau một giấc mơ, nước mắt tuôn ra! Cô không thể chờ đợi để ăn hết bát mì, cô lập tức chạy vội về nhà. 
Từ ngoài ngõ, cô nhìn thấy người mẹ từ xa đang lo lắng đứng trước cửa nhìn về bốn phía, lòng cô như thắt lại, cô cảm thấy dù có nói với mẹ một ngàn lần hay một vạn lần xin lỗi cũng không đủ. Dù cô chưa kịp vào nhà thì mẹ đã ra đón: 
“Trời ơi! Cả ngày con chạy đi đâu thế? Làm mẹ lo quá! nhanh vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm” .
Tối hôm đó, người con gái này mới thấu hiểu tình yêu thương mà mẹ đã dành cho mình. 
Lúc mặt trời hiện hữu, con người liền quên đi ánh sáng mà nó đem đến, lúc mẹ luôn ở đó, người ta lại quên đi những yêu thương ấm áp mà mẹ đã trao. Một người được chăm sóc từng li từng tí lại không biết ơn, bởi vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ sáng, nên mặt trời đã dư thừa. Hy vọng mỗi chúng ta đều biết rằng, mặt trời và mặt trăng cái nào quan trọng hơn?

Trong hiện thực cuộc sống, chúng ta thường không để tâm đến những gì mình đang có, cho rằng sự tồn tại của chúng là điều đương nhiên, còn đối với những thứ mình không có, lại phàn nàn rằng số phận bất công, như thể thế giới mắc nợ chúng ta rất nhiều. 
Thực chất, cảm ơn cũng là một thái độ sống tích cực.
Giống như có người từng nói, phải biết ơn những người đã làm tổn thương mình, bởi vì nhờ có họ mà ý chí của chúng ta được tôi luyện; cảm kích những người đã lừa gạt mình, bởi vì họ đã giúp ta có thêm nhiều kinh nghiệm; cảm kích những người xem thường mình, bởi vì họ đã họ đã giúp ta thức tỉnh…
Phải mang theo một trái tim biết ơn, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn tất cả những người đã giúp ta trưởng thành, cảm ơn những gì đang có ở xung quanh chúng ta.
Để có được tâm cảm ơn, chúng ta cần phải dụng tâm đi quan sát, dụng tâm đi cảm nhận. Cỏ cây phát triển mạnh mẽ để báo đáp mặt trời mùa xuân; mạ non lớn lên khỏe mạnh để cảm tạ sự tươi mát của dòng suối; con trẻ học hành chăm chỉ để báo ơn sự nuôi dưỡng của cha mẹ. Biết ơn cuộc sống, cuộc sống sẽ ban cho bạn ánh mặt trời sáng lạn. Mây cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn, đều là những điều đáng giá mà chúng ta nên quý trọng.
Cảm ơn mặt trăng, cũng càng phải biết cảm ơn mặt trời!
_____(())_____
 Không nghĩa vụ nào khẩn cấp hơn việc bày tỏ lòng biết hơn.  No duty is more urgent than that of returning thanks.  James Allen
(Hoa Huynh chuyen )

1 nhận xét:

Mời nghe một bài thánh ca của tác giả Hàn Thư Sinh

Hàn Thư Sinh là bút hiệu của Tiến Sĩ Trần An Bài , nguyên Dự Thẩm Tòa Thượng Thẩm Sài Gòn , cũng là Giảng Sư Thỉnh Giảng tại Học Viện CSQG...