Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

Quê Mình Xuân Về Muộn - Thơ Thuyên Huy

Nhớ Vy – chiều ba mươi tết ở Long Giang Bến Cầu của những năm sáu tám sáu chín

Từ độ quê mình xuân về muộn
Con đò ngang cũ vắng khách đưa
Chiều Ba Mươi chợ không buồn nhóm
Lác đác mai vàng mấy cánh thưa

 
Từ đó tôi làm người xa xứ
Mang theo xuân muộn đếm tuổi đời
Chiều Ba Mươi Tết về quê cũ
Con đò còn đó nước chảy xuôi

 
Em cũng dáng xưa nghiêng dáng nhỏ
Tóc lửng buông lơi nhẹ mái chèo
Hỏi em có nhớ người năm cũ
Em cười sông nước cũng cười theo

 
Cột con đò nghèo hờ cuối bến
Theo về tôi kể chuyện tha phương
Bên đường trổ sớm mai bẽn lẽn
Tết này xuân đã chuyển mùa thương


Nhà em mái lá liêu xiêu dột
Nhà tôi liếp cửa cũng tả tơi
Hái cánh mai vàng cài lên tóc
Hẹn mùng Một Tết mình có đôi

 
Thuyên Huy
Bendigo chiều trễ chuyến xe đầu thu 2019


Xem Thêm : TẾT 2020 (Danh Mục Bài Đăng )

1 nhận xét:

Ô NHIỄM ÁNH SÁNG - "KẺ THÙ GIẤU MẶT" CỦA CON NGƯỜI VÀ MUÔN LOÀI

  Ánh sáng vốn vẫn là điều khiến con người ưa thích, nhưng đôi khi, trong nhiều hoàn cảnh, nó làm tổn hại đến hệ thực vật, động vật và sức...