Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2020

Thơ Dương Thượng Trúc và Trịnh Cơ

Gác Bút

Tin đồn người gác bút năm nay.
Chạnh thấy nỗi buồn vương mắt cay
Thi phú gởi theo làn gió cuốn
Văn chương trao lại áng mây bay
Cầm kỳ giở cuộc đời lận đận
Chữ nghĩa hao mòn kiếp lá lay
Cố quốc vời trông lòng quặn thắt
Tha nhân ai hiểu nỗi niềm này.
Dương Thượng Trúc
31/12/2019

Lạnh đâu chỉ tại mùa Đông...
Sáng nay thức giấc, giật mình
Nhìn lên tờ lịch, thấy hình sắp rơi
Ngoài kia tuyết rụng tả tơi
Cái lạnh chôn lấp quãng đời thương đau

Thương mái tóc đã đổi màu
Đau vì năm tháng dãi dầu gió sương
Súng gươm gãy gánh giữa đường
Tình nhà nợ nước còn vương mối sầu.

Thời gian vun vút qua mau
Chim xa lìa tổ, biết đâu ngày về
Trầm luân trong cõi u mê
Miếng cơm manh áo, bộn bề lo toan.

Mội lần tờ lịch sang trang
Niềm đau cố quốc lại càng quắt quay.
Mỗi lần chợt tỉnh cơn say
Nghĩ về thân phận càng cay đắng lòng

Lạnh đâu chỉ tại mùa đông...
Dương Thượng Trúc
31/12/2019

ĐÂU PHẢI LẠNH BỞI TRỜI ĐÔNG
Cũng lâu chẳng nghĩ tới mình
Soi gương đã thấy bóng hình héo rơi
Kiếp nghèo như rớt mồng tơi
Vui đâu chả thấy, cuộc đời xót đau

Thương ai mái tóc bạc màu
Từ bao năm tháng giải dầu nắng sương
Dừng đây đứng ngắm bên đường
Nghĩ về cố quận mà vưong điệu sầu


Thiều quang vùn vụt thoáng mau
Thân người lữ khách biết đâu lối về
Tâm tư như phải bùa mê
Bốn phương tám hướng khó bề liệu toan

Đời người có lúc đổi trang
Như  thân con vụ lại càng búng quay
Đêm nay lúy túy cuồng say
Nghĩ thân hiu quạnh mà  cay xé lòng

Đâu phải lạnh bởi trời Đông...!

Paris, 31/12/2019
TRỊNH CƠ


1 nhận xét:

AI-Ngu Yên Chuyển Ngữ : Seemi PhD: A.I. định hình tương lai văn học 2024 như thế nào?

  Trong thời đại mà công nghệ dường như phát triển trong chớp mắt, thế giới văn học có thể tỏ ra tương đối tĩnh lặng, một thiên đường truyền...