Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2020

Xuân trên tường nhà dưỡng lão - Thơ Hồ Thanh Nhả (Từ trang dutule.com )



Xuân trên tường nhà dưỡng lão 
Người Mễ quét phòng
Gở tờ giấy trên tường vứt vào sọt rác
  Bài thơ Xuân của ông lão nằm đây!
  Khi xe cứu thương vừa đến hú còi
 Ông lão đã ra đi về miền miên viễn
 Bỏ lại đằng sau Nhiều nỗi ưu phiền
Kể cả bài thơ Xuân trên vách  
Chiếc giường trống nầy ngày mai thay khách
 Cũng lẽ đương nhiên… vật đổi sao dời
 Ông lão nằm đây năm năm bốn tháng mười ngày
Mỗi cái Tết
 Có bài thơ Xuân Giấy hồng điều chữ thảo
 Năm mùa Xuân đi qua nhà dưỡng lão  
Năm bài thơ đều đặn dán trên tường
 Khi đợt gió Santa Ana về
 Mang cái lạnh mù sương
 Và hàng cây ven đường  
Nở đầy hoa trắng
  Là ông bắt đầu khai bút đầu
 Xuân  
Sáng hôm sau cẩn thận dán trên tường
 Khoe các bạn trong nụ cười miệng móm  
Năm đầu tiên cũng có nhiều bạn đến  
Sau đó thưa dần còn chỉ đứa con trai
 Thường đến cuối tuần  
Mang ít thức ăn ngoài
Có đôi lúc dắt theo hai cháu nội
Hai thằng cháu líu lo tiếng Mỹ  
Ông nội cười…móm mém không răng  
Cũng đôi lần
 Ông nhờ tôi đẩy hộ chiếc xe lăn
  Ra cổng đợi
Cuối tuần sao con không thấy bóng?
 Ông ngồi đó mấy giờ bất động
 Như pho tượng đồng buồn thảm cuối công viên
 Khi gió thổi lên  
Trên mái tóc bạc ưu phiền
Vài cánh hoa trắng
Bay buồn hiu lả tả
Chiều xuống rồi còn chi mà đợi nữa?
Chờ sang tuần… chiều xuống lại chiều lên
Khi đẩy xe về lại hàng hiên  
Tôi bắt gặp đôi hàng lệ long lanh chưa ráo
 Ôi nỗi cô đơn của người già trong nhà dưỡng lão
 Như câu chuyện dài áo não đến trăm năm
  Sáng đầu Xuân  
Ông xếp gọn chiếc xe lăn
 Rồi ngắm nghía bài thơ Xuân thư pháp
 Khoe thằng con  
Chỉ chỏ từng chữ một
  Bút pháp rồng bay phượng múa mấy ai bằng?
  Người con liếc qua chỉ có một lần
Rồi bận rộn xếp bánh trà kẹo mứt
 Chỉ có tôi mỗi lần lên phiên trực
  Là độc giả trung thành thưởng thức bài thơ Xuân  
Thơ cũng chung chung  
Ý cũng thường thường
Cũng nỗi nhớ quê hương… vùng trời kỷ niệm
Xa thật rồi từ cõi mù sương
Hoa Xuân nở trắng ven tường
Cố nhân mòn mõi dặm đường viễn phương
Ôi nỗi nhớ đi vào câu lục bát
 Có chiều dài bát ngát bóng quê hương
Tôi đứng đây
Nhìn khoảng trống trên tường
 Lòng cũng trống  
Như mất cái gì thân thiết  
Từ sang năm cứ mỗi lần đón Tết  
Chắc chẳng còn gì… Gợi nhớ một người xưa!

Hồ Thanh Nhã 

1 nhận xét:

Thơ MP.Trường Giang Thủy : TÓC DÀI TÓC NGẮN , HOA LÒNG

  TÓC DÀI TÓC NGẮN Tóc dài xưa nợ bàn tay, Gỡ từng sợi rối thẹn ngày gió thu... Nắng hồng dính vệt sương mù Soi trên tóc ngắn bạc từ hôm qua...