Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI -Thơ Kiều Mộng Hà,Họa :Hồ Nguyễn,Hồng Vân,Minh Thúy Thành Nội


CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI

Chỉ nhớ người thôi... mắt cũng buồn,
Như sông nhớ núi, suối thương nguồn.
Như mưa rơi nhẹ trên hiên vắng,
Như mắt nhung mềm nhớ chiếc hôn.

Chỉ nhớ người thôi... môi biếng cười,
Lược thôi cài tóc, gương quên soi.
Ngồi nghe từng nhớ thương di động,
Giọt nhớ nào rơi ướt thấm môi.

Chỉ nhớ người thôi... tóc bỗng dài,
Mùa thu cho lá rụng đầy vai.
Ơ! Sao mình chẳng thêm đôi cánh,
Để đến bên người... say ngất ngây.

Chỉ nhớ người thôi... quên tuổi tên,
Buổi chiều ngồi đón gió qua thềm.
Gió ơi nhẹ gửi lời tâm sự,
Có một người thao thức suốt đêm.

Chỉ nhớ người thôi... đủ chết rồi,
Dầu cho trăm kiếp đến ngàn đời.
Gió mưa vẫn nhớ trời giông bão,
Lệ nhớ mi buồn... môi nhớ môi.

KIỀU MỘNG HÀ


HỌA: TÌNH YÊU ĐIÊN DẠI

Người ơi! Nhớ quá mắt luôn buồn,
Nhớ nước non sông nhớ bến nguồn.
Nhớ rạch dâng trào bên bến hẹn,
Nhớ em nhớ mãi chiếc nồng hôn.

Bâng khuâng ẩn hiện tiếng vui cười,
Mi mắt nhung cài chiếu ánh soi.
Tóc phủ bờ vai nhung thắm mượt,
Tươi hồng ưng ửng má nhô môi.

Xinh tươi chỏng chảnh áo nhung dài,
Tóc mượt êm đềm phủ xỏa vai.
Em liếc bỏ đi như cố tránh,
Anh hồn điên dại ngất ngây ngây.

Yêu em chẳng để ý cần tên,
Hồn lạc xa đưa rớt bậc thềm.
Tỉnh giấc mơ màng đơ tợ chết,
Bừng bừng tim ngất suốt thâu đêm.

Giờ xa bóng ấy khuất lâu rồi,
Hình ảnh như đeo mãi suốt đời.
Dù có bão giông tung gió bụi,
Cũng không xóa được mắt mi môi.

HỒ NGUYỄN (30-7-2021)


Họa: MƯA RƠI

Mưa rơi rả rích giữa trưa buồn
Nhìn lá trên sông chảy cuối nguồn
Trông áng mây trôi, làn gió thổi
Chim đàn về muộn buổi hoàng hôn

Mưa rơi rả rích...chẳng buồn cười
Nhìn lại dáng mình chẳng muốn soi
Gương, lược hững hờ...không chảy tóc
Mắt thâm, da xạm...nhạt bờ môi

Mưa rơi rả rích...bến sông dài
Thơ thẩn một mình lạnh thấm vai
Chân bước lang thang tìm kí ức
Đâu rồi? hình bóng thuở thơ ngây

Mưa rơi rả rích...gọi thầm tên
Hoa lá tả tơi rụng trước thềm
Vài cánh chim bay trong gió loạn
Khung trời ảm đạm sắp về đêm

Mưa rơi rả rích...tự lâu rồi
Tội kẻ bơ vơ giữa cuộc đời
Ai biết đêm nay trời trở gió
Nghe buồn giọt mặn thấm bờ môi...!

30/7/2021
HV


 Họa : Biển Và Em

Biển vắng dường như rớt hạt sầu
Quê hương gợi nhớ trở xuôi nguồn
Đây màu nắng hạ ôm trời mộng
Dạt vỗ chân mềm sóng dại hôn

Biển vắng xanh xao nhạt nụ cười
Hồn lay ký ức nỗi niềm soi
Ơ hờ bước nhẹ trầm hơi thở
Để gió ru hời vuốt mắt môi

Biển vắng cung xưa nhạc vọng dài
Đìu hiu kỷ niệm xoả trên vai
Bơ vơ lạc lõng sân trường cũ
Xác Phượng phơi hồng mắt dại ngây

Biển vắng thì thầm muốn gọi tên
Ai còn hóng nguyệt tựa bên thềm
Đàn vang gởi gấm lời tha thiết
Gởi gió mây ngàn, gởi bóng đêm

Biển vắng dòng xưa chảy xiết rồi
Chừ đây sóng cuộn tiếp trao đời
Nâng niu hạt nắng loang màu áo
Biển vắng và em …lệ ướt môi.

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 7/30/2021


1 nhận xét:

ÂN CHÚA NHIỆM MẦU - Nguyễn Kim Trân

  ÂN CHÚA NHIỆM MẦU Đức Thánh Chúa giáng sinh nơi máng cỏ Chốn trần gian nào hiểu rỏ ngọn ngành Lại chẳng nghe lời Đức Chúa giảng sanh Nên b...