Igor Pedin, người đàn ông 61 tuổi, như một bóng ma, với cái túi xách mang theo, đựng đồ ăn , quần áo cũ và con chó Zhu- Zhu 9 tuổi, ẩn hiện trong rừng hun hút sâu, những nẻo đường loang lỡ đạn bom, trên con đường trốn chạy quân Nga từ thành phố Mariupol, nơi bị quân Nga vây hãm, xuyên qua những vùng dầy đặc quân Nga chiếm giữ, tới thành phố Zaporizhia, cón trong tay của quân Ukrainian, con đường dài 225 cây sồ mà ông đã đi bộ trên từng cây số.
Chiều dài con đường ông Petin đi bộ tương đương khoảng cách từ Luân Đôn tới Sheffield nhưng xuyên qua cuộc chiến mà người ta chưa thấy xảy ra tại châu Âu từ năm 1945 và vượt qua đoàn xa tăng sừng sộ, xe bọc thép hùng hỗ và chật cứng lính Nga, tay sẳn sàng nhã đạn, trên đường tiến về thành phố Mariupol. Chưa kể Pedin, với túi xách kéo theo và con chó trên tay, phải vượt qua những bải mìn rộng lớn, những cái cầu sụp gần như không còn gì, mà bên dưới là các cái hố sụp sâu hơn cả chục thước, tưởng chừng ông sẽ bị rớt xuống nếu có gì đó sơ hở, thêm nữa Pedin còn đi ngang qua, tận mặt thấy những ngôi nhà còn âm ỉ cháy và những người đàn bà đàn ông nước mắt ràng rụa vì các câu chuyện người chết đau lòng và đau khổ vì mất đi ý chí sống tiếp đời này.
Pedin, một cựu nhân viên nấu ăn trên tàu, không cho mình là một bóng ma vô hình trên đường trốn chạy, khi kể lại chuyện tìm đến an toàn ở thủ đô Kyiv. Thay vì vậy, trong cái sợ hãi này, Pedin, dù sao cũng không quên chuyện một đêm đáng nhớ, khi ông đi qua một trong các chốt chận kiểm soát của quân Nga. Lúc đó, đám lính ngồi lặng thinh nghe chuyện của ông, bỏ gói thuốc lá vào túi áo ông rồi chào chúc ông may mắn. Hôm 20 tháng 4, Pedin quyết định rời Mariupol khi lính Nga tiến vào phía thành phố nơi ông ở và đi lùng soát từng nhà một, bắn giết tự tiện, Pedin cẩn thận sắp xếp vài thứ cần dùng, cho vào túi, cân tới cân lui xem có thể mang nổi không, từ đầu 70 chục ký rồi bỏ bớt ra, còn lại khoảng 50 ký. Chặng đường đầu tiên mà Pedin cùng con chó Zhu Zhu phải đi hơn 5 cây số để ra tới ngoại thành, mục tiêu mà ông không mấy tin là mình sẽ đạt được.
Pedin rời nhà, ở đường Tkochenko Petrenko gần cảng Mariupol lúc 6 giờ sáng sớm ngày 23 tháng 4, và mất gần 2 giờ đồng hồ ngang qua gạch đá, sắt thép cong queo và đạn dược chưa nổ ngổn ngang trên đường, tới đường Kyprino nơi có không biết bao nhiêu là xác người chết nằm la liệt, rồi sau đó tới khu thương mại thành phố cảng này. Đêm xuống sau đó, ông tiếp tục đi, qua ngang những chiếc xe quân sự còn cháy dở dang, với con chó Zhu Zhu trên tay và tiếng gầm của đạn pháo sau lưng, cho tới khi một đoàn xe quân sự nối đuôi, tiếng động ầm ầm rung chuyển dưới chân, ông thật tình run sợ, ôm con chó sát vào bụng, giấu trong áo choàng, bò rạp xuống đất, nằm im chờ tới lúc đoàn xe chạy qua, ông cứ tưởng mình là một người vô hình.
Đêm đó Pedin ngủ trên cái băng gỗ dài, thức giấc lúc 6 giờ sáng, ông biết lối ra duy nhất để tới thị trấn Zaporizhia là phải băng qua giữa thành phố, khi ông rời nơi đó, ở đó có một chốt kiểm soát quân Chechens, hai người lính Chechens tiến tới khi thấy ông, hỏi ông đi đâu và từ đâu tới, có qua ngang trại thanh lọc không. Họ dẫn ông tới một cao ốc, Pedin bỏ túi xách và cột con chó bên cạnh, rồi người lính Chechens dắt ông lên lầu hai, tại đây một viên sĩ quan Nga ngồi trước cái bàn hỏi ông đang đi đâu, ông nói láo là ông bị ung thư bao tử, cần phải đi tới Zaporizhzhia để được điều trị, Tên sĩ quan bảo ông giỡ nón và cỡi áo ra để tìm kiếm vết xăm, vì có vết bầm trên vai cho nên tên này cho rằng ông có súng dài, gặng hỏi hình xăm ông ở đâu, và ông đã làm hắn ta phiền quá, có lẽ nên đánh để ông khai ra. Pedin trả lời, cứ làm nếu muốn nhưng rồi, hắn ra lệnh đem ông qua một phòng khác, ở dây có bốn nữ quân nhân Nga, họ lăn lấy dấu tay, đẩy ông đứng vào tường rồi chụp hình.
Họ đưa Pedin một tờ giấy chứng nhận của bộ Nội vụ cộng hòa tự xưng ‘Cộng hòa nhân dân Donestsk”, cho ông được tự do đi khỏi đó và ông bắt đầu lại hành trình với con chó một lần nữa đến chốn kiểm soát trước đây. Chừng một giờ sau, một chiếc xe buýt cở nhỏ đen ngừng lại đó, lính Chechens bảo người tài xế, đang chở vợ và hai đứa con gái khoảng 18 và 20, chở Pedin theo, không ai nói tiếng nào, tới Rozivka. Trên đường ông thấy rõ nhiều ngưới lính Nga đào hố cá nhân trên mấy cánh đồng vắng và xa hơn nữa có rất nhiều cây thánh giá cắm dài mờ mờ, ông chắc chắn biết đó là các ngôi mộ tập thể.
Ngay khi vào Rozivka, Pedin đi tới đường Lenina ngoài ngoại ô, gặp một chốt kiểm soát khác nhưng nhờ tấm giấy chứng nhận ông qua dễ dàng, tiếp tục cúi đầu đi. Vừa lúc Pedin tới làng kế, Verzhyna, thì thình lình sau lưng ông có 6 người lính Nga, họ la hét, ông đưa hai tay cao lên, bắt ông cởi áo ra, đổ đồ đạc trong túi xách ra trong khi trời lạnh như cắt, họ ra lệnh ông đi theo, tới trung tâm sinh hoạt cộng đồng, dùng làm tổng hành dinh chỉ huy của họ. Họ cho ông vài hộp thịt bò và súp, đưa vào một căn phòng nhỏ có cái giường sắt, họ cho biết nếu ông ra khỏi đây sớm hơn buổi sáng sẽ bị bắn chết nhưng rồi họ cho ông được tự do đi tiếp ngày hôm sau. Sáng hôm sau, Pedin bò ngang qua những người lính đang ngủ, gật đầu chào ai đó nhìn theo, ông bỏ đi. Ông đi bộ hơn 14 tiếng đồng hồ ngày hôm đó, tới một chốt kiểm soát khác khoảng 8 giờ tối, bị lục soát nữa, lính gác chỉ ông đi tới một cái nhà nhỏ bỏ hoang mà ngủ nhưng ông đã tiếp tục đi lúc 6 giờ sáng khi mặt trời vừa rựng lên.
Tới lúc này thì Pedin thật sự mệt mõi và còn nhiều chướng ngại vật nữa mà ông phải vượt qua. Cái cầu trên đường phải qua đã bị phá hủy, 30 thước nhịp sắt rớt đè đường xe lửa ở dưới, nghĩ trong đầu, mình có thể dối gian với người ta nhưng không thể với cái cầu đã gãy. Cái cầu chỉ còn sót lại một tấm dài hẹp trên sàn cầu, khó qua dễ dàng, tấm còn lại nằm vắt đu đưa, lắc lư dính tạm đâu đó, muốn rớt xuống khi nào cũng được. Pedin cột con chó váo túi xách, thử dò xem đi qua như thế nào, không chắc lắm, Pedin trở lại, đi qua với túi xách, rồi trở lại nữa, ôm con chó lên, chậm chậm dò dẫm từng bước, nín thở, cuối cùng cũng qua, ông la lên mừng rỡ.
Buổi sáng, sau ngày đó, một lần nữa bị giữ ở một khu phố có chốt kiểm soát của quân Chechens, sau một đêm ngủ trên ghế và ôm con chó Zhu Zhu trong áo choàng phủ kín, đám lính bảo ông không được phép đi tiếp đến Zaporizhzhia nhưng phải chọn quay trở lại hay xuống phía nam, tới thành phố Tokmak. Pedin đành đi theo đường tới Tokmak nhưng lại phải đi lên hai cái đồi rộng, cao hút, ông thì còn ráng sức đi nổi chứ con chó Zhu Zhu kể như đuối lắm rồi, cũng như lần trước qua cái cầu gãy sụp, Pedin mang túi xách đi trước rồi trở lại ôm con chó, ông nói với nó, nếu nó không đi thì cả hai chết hết, vậy mà con Zhu Zhu đã cố đi với ông lên ngọn đồi kế tiếp.
Pedin đã làm như đám lính chỉ nhưng sau khi qua cái đập nước, cách hai cái đồi khá xa, gặp con đường có hai ba ngả, không có bảng chỉ đường nào đi tới Tokmak, một lần nữa, trời thương, Pedin gặp may, một chiếc xe hàng xuất hiện trước mặt, ông la lên, chận lại xin quá giang, nói mình từ Mariupol, cửa xe mở, xe chạy gần hai tiếng đồng hồ băng qua những con đường đất đá ngoằn ngoèo, ông chẳng biết đường nào với đường nào, trên xe không ai nói lời nào, im lặng hoàn toàn, tại một chốt kiểm soát, người tài xế chỉ nói vỏn vẹn hai tiếng gì đó với đám lính của cộng hòa nhân dân Donetsk, họ để xe chạy qua. Pedin thấy lá cờ Ukraine phía xa trước, nơi có mấy người lính Ukrainian coi xét giấy tờ và cho phép họ tiếp tục đi, người tài xế bỏ ông Pedin xuống ở nơi có đầy những cái lều vải tạm trú tại trung tâm thành phố Zaporizhzhia, người tài xế xe hàng cũng vẫn không nói gì, đưa cho ông 1000 đồng hryvnia (tiền Ukrainian – khoảng 30 đồng bảng Anh), cuối cùng anh ta mới nói chúc ông may mắn. Dường như anh hiểu rõ hoàn cảnh của Pedin như nhiều hoàn cảnh khác mà anh ta đã gặp rồi.
Pedin ôm con Zhu Zhu đi vào khu lều vải, đông nghẹt người cứu trợ tình nguyện, một người đàn bà hỏi ông có cần gì không, ông chợt lặng thinh rồi nói cần lắm. Người đàn bà hỏi ông từ đâu tới, khi ông trả lời từ Mariupol, bà thét lên, trời ơi Mariupol, Pedin gật đầu mĩm cười. Người đàn bà la lớn cho mọi người nghe, người này đi bộ từ Mariupol đến, mọi người ngưng việc làm, ùa lại bên ông cảm thông han hỏi. Pedin nghĩ thầm, với ông đó là giây phút vinh quang nhỏ nhoi nhất của đời mình.
Thuyên Huy
* Thông tin đăng lại bài viết của KANGAROO VIET Úc Châu.
bài rất hấp dẫn
Trả lờiXóa