Phải rồi Saigon với các đại lộ Bonard-Lê Lợi,
Charner-Nguyễn Huệ, Catinat-Tự Do những năm cuối 50 đầu 60 của thế kỷ
trước là thành phố của một thời tuổi trẻ.
Thuở ấy,
mình tóc còn xanh, vừa mới chân ướt chân ráo từ Huế vào Saigon, thấy cái
gì cũng lạ. Phố xá, nhà hàng lộng lẫy, phần lớn mang tên Tây.
Vài
năm sau, có sự thay đổi: tên Việt thay thế tên Tây -vẫn giữ lại tên
những danh nhân thế giới, dù danh nhân ấy là người Pháp, như Calmette,
Pasteur, Alexandre de Rhodes…
Những đường phố mang
tên Tây, đa số là quan chức Pháp, được thay thế, như: Bonard – Lê Lợi;
Charner – Nguyễn Huệ; Galliéni – Trần Hưng Ðạo; De la Grandrière – Gia
Long; Catinat – Tự Do; Lacaze – Nguyễn Tri Phương…
Tuy
nhiên, nhiều năm sau đó, theo nhà văn Nguyễn Ðạt, dân Saigon vẫn nói:
Ði bát phố Bonard, Catinat; đi mua hàng ở thương xá Charner…, luôn là
gọi tên Tây, cho 3 đường phố đẹp bậc nhất của Sài Gòn.
Một bạn ở lứa tuổi trẻ hơn một chút, gần đây viết comment trên báo sau khi đọc bài của Phạm Công Luận:
“Những
cái tên như đường Lê Lợi, rạp hát Vĩnh Lợi (tuy khán phòng không lớn
lắm nhưng sang), Thương xá Tax, Mini Rex A, B nơi để tuổi ô mai đôi khi
“cúp cua” xem phim đầy nét dễ thương …Và nhất là nhà sách Khai Trí.
Những ai sống ở Sài Gòn trước 75 ít nhất đôi lần ghé vào đây. Kho tàng
kiến thức đúng như tên gọi. Phố Lê Lợi với nét kiến trúc nhà cửa đặc
trưng không thể lẫn lộn… Nó đã trở thành một phần văn hóa của đời sống.”
Thuở
ấy, khi mới đặt chân tới Saigon, như đã nói, Nguyễn thấy cái gì cũng
đẹp cũng mê. Mê hàng me xanh trên phố Catinat, mê ly nước mía Viễn Ðông
và ly kem Mai Hương.
Ðã bao sáng bao chiều dạo bước
trên đường Bonard, Catinat, một mình hay với người yêu. Ði để ngắm cảnh
ngắm người chứ chẳng có mục đích gì đặc biệt.
Mới
vào Saigon, trong túi đâu có tiền nong gì nhiều. Cho nên Nguyễn chỉ đi
bát phố, thỉnh thoảng gặp Ðinh Cường đi với Tô Mặc Giang. Hai chàng e
cũng rách như mình thôi.
Rách là chỉ bề ngoài nhưng tâm hồn thì đầy thơ và mộng tưởng.
Những ngày tháng bông lông thế mà vui.
Mãi
tới hơn năm sau đi dạy học có tiền mới dám ngồi cà phê ở Kim Sơn, ăn
kem ở Mai Hương, uống bia ở La Pagode, Continental, cùng với người yêu
ăn suông ở nhà hàng Thanh Thế ngay phía sau Kim Sơn.
Những sáng Chủ Nhật hai đứa dắt nhau vào hẻm Casino ăn món Bắc: Bún chả, bánh cuốn, bún riêu, phở… Ôi tuyệt vời.
Bonard
là phố quen thân nhất. Ở đây mình gặp lại Quách Thoại và Minh Ðăng
Khánh sau lần đầu tiên ở Huế. Thoại thì gầy xanh, còn Minh Ðăng Khánh
vẫn béo tốt, yêu đời.
Phố Bonard… Phố Charner với những kiosques bán hoa và đồ lưu niệm, đặc biệt có quán cơm Bà Cả Ðọi cũng là nơi hấp dẫn.
Ôi những nơi ấy đã từng bao lần in hình bóng của Nguyễn và bạn bè.
Nói
tới Bonard mà không nói tới nhà sách Khai Trí là điều thiếu sót không
thể tha thứ. Ðây là địa điểm dừng chân của bao người trẻ mê chữ nghĩa.
Ði dạo phố Bonard thế nào cũng phải vào Khai Trí để nghỉ chân, mua sách
và đọc sách cọp. Sách nhiều vô số mà ông chủ Nguyễn Hùng Trương cũng như
các nhân viên không bao giờ có thái độ bất nhã với người yêu sách.
Không khí ở đây thật thoải mái, dễ chịu. Khai Trí xứng đáng là trọng
điểm văn hóa của một thời.
Trên đường Tự Do cũng có
một nhà sách lớn là nhà sách Xuân Thu nhưng không đông khách bằng. Bên
ngoài nhà sách Khai Trí là một dọc những sạp hàng bán đồ linh tinh, sửa
bút máy, đồng hồ, khắc chữ lưu niệm.
Nguyễn đã có lần đưa Sương Trúc từ Quy Nhơn vào chơi, tới đây khắc tên trên bút máy.
Ôi, làm sao quên được.
Trên đường về, ngồi trong taxi, hai đứa nắm tay nhau. Làm sao quên buổi chiều tiễn đưa Sương Trúc lên xe lửa về lại Quy Nhơn.
Tại
sân ga đường Lê Lai gần đó, Sương Trúc đã trao tặng Nguyễn cuốn Một
Thời Ðể Yêu Một Thời Ðể Chết, bảo anh hãy giữ làm kỷ niệm.
Bên
kia đường đối diện với Khai Trí là một loạt những cửa tiệm, kiosques
sách. Mình cũng đã từng dạo qua nơi đây, xem sách, gặp bạn bè.
Còn
nhớ ngồi với Tạ Ký ở Thanh Bạch ăn cánh gà chiên, uống bia. Tạ Ký kêu
hai ly đá lạnh, thả vào đấy ít cọng hành lá. Một lát, lấy hành ra chấm
muối tiêu, ăn, uống bia, sướng rên mé đìu hiu (chữ của Duyên Anh).
Sát
gần với Thanh Bạch là cinema Vĩnh Lợi. Nói tới những rạp chiếu bóng
thời cuối thập niên 50 đầu 60, ngoài Lê Lợi phải kể đến Vĩnh Lợi, Eden,
Majestic, Ðại Nam .
Một thời tuổi trẻ của Nguyễn ở đó.
Mùa
Hè, có hôm Nguyễn coi tới ba phim ở ba rạp khác nhau. Chính ở Ðại Nam,
mình gặp lại DU ngày nào. DU đang ngồi bán vé, thấy Nguyễn mua vé xem
phim với người yêu, bèn hỏi đi với ai thế. Ðôi mắt DU vẫn đẹp như ngày
xưa, hồi ở Vỹ Dạ. Ôi, mắt em xanh như đêm dài…
Ðêm
thỉnh thoảng theo bạn bè tới phòng trà nghe nhạc. Cho tới bây giờ còn
nhớ tiếng hát Lệ Thanh ở Mỹ Phụng và Bạch Yến ở Tự Do. Bích Chiêu hồi ấy
với Nỗi Lòng và Cao Thái trong ca khúc Mexico…
Làm sao quên được. Dung ơi, anh làm sao quên góc đường Tự Do và Bonard, ở chỗ tiệm Givral ngày nọ.
Thuở
ấy, cách đây đã ngoài năm mươi năm, chiều Thứ Bảy, nghỉ dạy vừa từ Mỹ
Tho về, anh thường tới ngồi uống bia dưới mái hiên nhà hàng Continental
chờ em đi taxi từ phía Nhà Thờ Ðức Bà tới.
Rồi sau
đó anh và em vào passage Eden chơi, tay trong tay ra bến Bạch Ðằng rồi
đi ăn và đi nghe nhạc phòng trà Tự Do hay Mỹ Phụng cho tới khuya.
Ôi,
ước chi bây giờ anh lại được về chờ em ở một nơi nào đó của Sài Gòn,
dưới những hàng me xanh mướt hương mưa trên đường Tự Do, hay trên bến
Bạch Ðằng dọc theo hàng cây bông sứ, và em sẽ tới cùng anh.
Chiều nay… Một chiều phai nắng, ngồi một mình bên ly vang đỏ, nghe lại khúc hát xưa.
Ôi, hồn tôi ở đó, như từ bao giờ…
TN ( Tác giả )
TQĐ chuyển.
Xem Thêm : Sài Gòn bây giờ -BS.Đỗ Hồng Ngoc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét