Từ ngày sang Mỹ tôi không bao giờ sắm những đôi giày có
dây. Thật là phiền phức khi vào nhà người khác phải đứng lom khom, chân
co chân duỗi để tháo chiếc giày ra, trước khi bước vào nhà, cho vừa lòng
gia chủ. Với đôi giày không dây, chỉ cần tuột ra hay xỏ vào nhanh chóng
rất tiện lợi. Có hôm chưa kịp cởi giày, đang bận bắt tay bắt chân thì
bà chủ nhà đã thẳng thừng gọi ông chồng: “Anh nhắc mấy ông bạn cởi giày
ra!”
Có nhà lại cẩn thận treo một cái bảng nhỏ ở ngay cửa bằng
tiếng Anh, còn hơn là ở cửa chùa hay nhà thờ Hồi Giáo: “Take off your
shoes before entering!” Làm như gia đình này suốt năm chỉ tiếp toàn
khách Mỹ. Khách Việt không biết tiếng Anh chắc phải nhờ chủ nhà phiên
dịch, nhắc nhở.
Liệu khách đến thăm có dị ứng với loại bảng “chào mừng quan khách” này không?
Vẫn
biết vợ chồng ông bạn quí cái sàn nhà gỗ bóng loáng hay chiếc thảm đầy
màu sắc hơn cái tình bạn hay cái thân thằng bạn mới bước vào nhà, nhưng
lâu rồi thành quen, không còn thấy khó chịu nữa. Mới bước qua cửa hay
trước khi chủ nhà mở cửa cho vào, khách đã vội líu ríu khom mình, vội vã
cởi đôi giày ra, nhiều khi để ngay ngoài bậc cửa kẻo thất lễ. Đôi khi
vợ chồng chủ nhà nói mấy câu ngăn cản khách sáo cho có lệ, mà không hẳn
là cương quyết, thì thôi cũng cứ cởi đôi giày ra cho phải phép.
Buồn cười là những đôi giày dép của khách lại được để lại trên tấm thảm chùi chân mang chữ “Welcome” đặt trước cửa nhà!
Cái
gì quen làm đã thành nếp thì người ta gọi đó là văn hoá, một thứ văn
hoá đặc biệt Việt Nam, mặc dầu không thấy sách vở nào ở hải ngoại của
các nhà biên khảo văn hoá ghi rằng vào nhà người Việt Nam thì phải cởi
giày, đi chân không. Thứ văn hoá này được miễn trừ trong những lễ cưới
hỏi, không lẽ nhà trai đến, hai tay bận bưng mâm cau trầu hay đang
khiêng con heo quay thì tay đâu mà cởi giày. Cứ tưởng tượng một đoàn
người ăn mặc chỉnh tề, đàn ông complet-cà vạt, đàn bà áo dài, vòng vàng
sáng loé, mà đi chân đất như lính thời Minh Mạng, Tự Đức thì thật khó
coi.
Không thể đem cái thói quen cởi giày ở Sài Gòn ra áp dụng
cho hải ngoại. Nền nhà lót gạch bông của người Sài Gòn là cái giường
ngủ, không thể đem đất cát, bụi bặm trên đường phố dơ bẩn vào nhà. Tôi
đã sống ở Sài Gòn hơn 10 năm, nhà chật, căn gác nóng hầm hập thì cái nền
nhà lót gạch bông vừa là bàn ăn, vừa là giường ngủ. Khách ở xa về, cũng
không khách sáo, trời mát thì trải chiếu ra, nóng nực thì chùi sàn cho
sạch, có khi ở trần nằm cho mát lưng. Ai mà nhẫn tâm mang giày đi dép
vào cái nền nhà này? Nhưng ở Mỹ lại khác, ăn có nơi, ngủ có chỗ, không
phòng riêng thì cũng nằm tạm trên cái xô-pha, còn nền nhà là chỗ đi lại,
vì sao lại phải trân trọng nó như thế?
Ở Mỹ này đường sá, sân
nhà không có một tí rác hay bụi bặm, tưởng có thể nằm lăn ra đó mà ngủ
một giấc cũng sướng cái thân, đương nhiên đôi giày không dẫm bùn hay đất
cát, làm sao có thể làm dơ bẩn hay trầy trụa sàn gỗ hay thảm lót nhà
ai.
Một người Mỹ đã bày tỏ chuyện “cởi dày” trên một trang mạng
như sau: “Đối với nhà tôi, tôi yêu cầu mọi người mang đôi giày của họ
vào nhà, trừ khi thực sự giày họ bẩn thỉu vì dính bùn đất - mà tôi đã
không lần nào thực sự thấy như vậy. Chuyện này có thể xẩy ra, nếu bạn
sống trong một trang trại, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Chúng
tôi có tấm thảm dừa đặt trước cửa để cho khách chùi chân rồi!”
Ở
Sài Gòn, nạn vào chùa mất dày dép là chuyện thường tình. Có lần ông bạn
tôi vừa đi du học ở Okinawa về cho một đôi dép Nhật bằng da tốt, vào
chùa lạy Phật ra thì không tìm thấy dôi dép mới nữa. Nếu như biết đôi
dép nào của thằng kẻ cắp bỏ lại thì cũng mang tạm vào cho đỡ đau chân,
cuối cùng cũng phải đi cà nhắc, lội bộ ra xe.
Trong chúng ta,
những người ra đến hải ngoại ngày hôm nay, trừ trường hợp những người
giàu có, may mắn, sung sướng từ Việt Nam ra đi bằng máy bay, đến Mỹ đã
có sẵn nhà cao, cửa rộng, chưa có một ngày cơ cực, còn thì hầu hết đã
trải qua những ngày khốn khó, đau khổ trong chiến tranh, chết chóc, chạy
loạn, bị tù đày, đi thăm nuôi, đi “kinh tế mới,” vượt biển, mưa nắng
chạy chợ trời…Có lúc ở gần cái chết, chỉ mong được với tay nắm được cái
sống, lúc đói chỉ mong có miếng cơm, lúc chia cắt chỉ mong có một giờ
đoàn tụ. Những giờ tuyệt vọng lúc đó, của cải vật chất, tiền bạc, danh
vọng chỉ là những thứ mờ nhạt, phù du.
Bây giờ ra hải ngoại,
chúng ta có đủ tất cả: cái nhà đẹp trên đồi, cái xe đời mới, một đàn con
khoa bảng, có đời sống tự do, đã đi du lịch nhiều nơi, có sức khoẻ,
giàu sang… Nhưng cũng vì vậy chúng ta bắt đầu thấy quý cái thân, yêu
cái nhà, không nấu nướng cho đỡ hôi, giữ cái thảm cho sạch sợ bạn bè dẫm
phải.
Cũng ở hải ngoại này, khách có mời mới có cơ hội đến,
khách muốn đến cũng phải xin phép trước chủ nhà, cũng không ai nhàn rỗi
lê la từ nhà này sang nhà khác mà chuyện trò, đấu láo. Một gia đình
trung lưu, mỗi năm may ra cũng chỉ có khoảng chục khách quen tới nhà,
nên bộ salon ở phòng khách mọi nhà chỉ để cho người trong nhà chứ ít khi
dùng để tiếp khách. Nếu có người hàng xóm hỏi thăm, ông giao hàng, hay
người đi truyền đạo, thì cũng chỉ hé cửa thò đầu ra ngoài nói năng chốc
lát, đâu có để ai giẫm lên cái thảm nhà mình. Vậy thì ai là người bước
vào cửa nhà mình, nếu đó không phải là con cháu, họ hàng, bạn bè thân
quý? Nếu thật sự, người ta không quí gia đình mình, chẳng ai dư thời
giờ, rỗi rảnh mà bước vào ai!
New International Version (2011) có
ghi: "Đừng đến gần hơn," Thiên Chúa phán. "Cởi giày của bạn ra, nơi mà
bạn đang đứng là Đất Thánh." Mà ngôi nhà của bạn có là Đất Thánh hay
không?
Bạn nghe tôi đi, hãy kiếm một đôi giày không dây như tôi,
hoặc đừng bước vào nhà ai nữa, nếu cảm thấy họ quý cái thảm sạch của nhà
họ hơn là tình ruột thịt, tình bằng hữu, tình đồng hương và cả tình
người. Con chó kiểng được cưng còn được chạy nhảy trên tấm thảm là vì nó
không biết mang giày, nên không phải cởi ra.
Với lại “một đời
ta, ba đời nó” như ông bà ta đã nói: cái thảm, chiếc xe, ngôi nhà… đôi
khi còn trơ trơ ra đó mà tên người đã nằm trên trang cáo phó rồi cũng
nên.
Huy Phương
Hoàng Hậu Nam Phương 1940
Xem Thêm :
Văn hóa của người Nhật qua thói quen cởi giày trước khi vào cửa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét