Thứ Năm, 6 tháng 6, 2024

HỒI TƯỞNG - Thơ Ngoc Ánh

HỒI TƯỞNG
 
Trong khoảnh khắc lặng thinh hồi tưởng lại,
Mối tình đầu trong tiềm thức xa xăm.
Những tưởng rằng duyên nợ sẽ trăm năm,
Trong phút chốc bỗng trở thành quá khứ.
 
Cố ngăn lại niềm đau cơn giận dữ,
Lòng dặn lòng không nhớ nữa mà chi.
Người không yêu-tình cắp nón ra đi,
Ngỡ vàng đá nào hay tình hờ hững.
 
Em nhìn thẳng vào tương lai phía trước,
Đời còn dài còn bao cảnh trái ngang.
Chuyện tình em, là sân khấu dở dang,
Phải chấp nhận để sau còn diễn tiếp.
 
Tình đã phụ sao lòng còn nuối tiếc!
Nếu không yêu sao vẫn nhớ người ta?
Dòng thời gian cứ mải miết trôi qua,
Ngày tháng cũ phai dần trong ký-ức.
 
Hãy cố sống dẫu đời không hạnh-phúc,
Cuối cùng rồi anh cũng với anh thôi.
Còn yêu em, xin anh cứ yêu đi,
Vẫn em đó- Nơi cuối cùng tâm khảm.
 
Hồn choáng ngợp với nỗi sầu lơ đãng
Anh sai rồi khi đã phụ tình anh.
Chút hư danh làm phai nhạt ân tình
Thế mới biết tình yêu là nguyên-thủy.
 
Nếu mai đây đầu có phai màu tóc,
Nói thật lòng anh cũng đã yêu em.
Một thời yêu làm thổn thức đôi tim,
Em cũng sẽ được niềm an-ủi lớn.
 
Em quay lưng với vòng tay mở rộng,
Cõi đời này sao quá đỗi chênh vênh,
Phải cúi mặt cho niềm đau hụt hẫng,
Tìm yêu thương bên những tấm chân tình.
 
Trưa nắng hồng trời có lúc đổ mưa,
Tình cảm đó cũng không ngoài quy tắc.
Sống thu mình trong kén sầu uẩn khúc,
Thấy đời anh như con gió nghịch mùa.
 
Em bây giờ đang vào buổi tàn thu,
Tương tư cũ cũng mòn theo năm tháng,
Như tất cả chìm sâu vào dĩ-vãng,
Em trở về, trong khoảng trống âm-u.
Ngọc Ánh Nguoideplongyen

Mời Xem:

 MƠ NỬA VẦNG TRĂNG - Thơ Ngọc Ánh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thành Ngữ Điển Tích 114 : TRÌ, TRÍ, TRIÊU, TRIỆU, TRÌNH.

  Thành Ngữ Điển Tích 114 :                                 TRÌ, TRÍ, TRIÊU, TRIỆU, TRÌNH. Ao Chuôm  TRÌ ĐƯỜNG 池塘 là Ao chuôm, ao đầm, ao hồ...