Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

MẸ và Bài Chuyển Thành Thơ -Hồ Nguyễn



Chiến tranh ác liệt.

Bố ra chiến trường.

Mẹ cô độc dắt con lánh nạn khắp nơi.

Hòa bình.

Bố không trở về.

Mẹ khóc hằng đêm.

Năm năm sau mẹ mới quyết định lập bàn thờ với bức di ảnh của bố.

Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.

Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về! Tất cả chợt vỡ oà...

Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ ...mẹ lại một mình.
Không đề tên tác giả.

CHUYỂN THÀNH THƠ:
Chiến tranh ác liệt bố ra đi,
Côi cúc bơ vơ mẹ bảo trì.
Góa bụa thân cô chờ mõi mắt,
Âm thầm đơn chiếc chẳng tin chi.
 
Bàn thờ hình bố đã ngồi yên,
Nhang khói quanh năm mẹ tịnh thiền.
Sớm tối đở đần nuôi dạy trẻ,
Mõi mòn mẹ bịnh khổ triền miên.
 
Rồi một hôm nào mẹ bỏ con,
Ra đi vĩnh viễn tuổi còn son,
Đau lòng con tiễn ra phần mộ,
Hình mẹ bên cha bóng vẫn còn.
 
Rồi có ngờ đâu bố trở về,
Cả nhà mừng hoãng tưởng trong mê.
Nhưng rồi chuyện tưởng mơ là thực,
Bố ẳm con thơ khóc vổ về.
 
Hình bố hôm nay lấy xuống rồi,
Chỉ còn mẹ đó vẫn đơn côi.
Bố thay mẹ lại nuôi đàn trẻ,
Bố vẫn buồn trông… mẹ mất rồi!!! 
                HỒ NGUYỄN (Cali: 9-6-15)

                               


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tạp Ghi và Phiếm Luận: Chữ TÂM - Đỗ Chiêu Đức

Tạp Ghi và Phiếm Luận :                                      Chữ TÂM   TÂM 心 là Trái Tim, mà trái tim nằm ở trong lòng ngực của cơ thể, nên...