Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

Thơ Đặng Mỷ Duyên




MÙA YÊU DẤU
Đếm mùa yêu dấu trên tay
Nhành hoa trắng rụng hương bay lối nào

Những mùa yêu dấu gầy hao
Mưa rơi thầm thỉ rớt vào cơn mơ

Cất mùa yêu dấu trong thơ
Đục trong người khuấy đôi bờ thực hư.

Đêm tương tư một câu hò
Một lời yêu dấu buông từ hôm xưa...


VỀ MÀ NGHE SẼ GỌI

Mùa thay áo, lộc non tươi màu mới
Nhỏ nhởn nhơ còn chưa chịu quay về
Thềm nhà cũ đàn sẻ nâu ríu rít
Giành chỗ nằm từng chiếc lá sa kê.



Mùa xao xuyến, gió mang hương đất ấm
Mùi bông xoài vướng riết tóc người qua
Cành mai vàng rạo rực góc rừng xa
Chờ nhỏ cắt mang về cho mẹ ngắm


Mùa đến sớm, mà nhỏ về quá chậm
Nhanh chân lên còn kịp tát cá đồng
Trời lạnh hung, gom rơm đốt bên sông
Ngó mắt nhỏ khỏi cần ly đế nếp.


Mùa đã tới, mau về nghe sẻ hót
Giữa tàng cây mát rượi sân nhà
Ta sẽ hỏi một câu này, nhỏ nhé:
Có hứa rằng, từ nay hết cách xa?

ĐẶNG MỸ DUYÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

"Giáng sinh về bên xóm đạo Tha La" in trên báo Tây Ninh - thứ bảy 21.12.2024

  Trong tiết trời se lạnh, từ trung tâm thị xã Trảng Bàng vào đến xóm đạo Tha La (phường An Hòa) dọc hai bên đường rực rỡ những hang đá mừng...