Hết Nói ! ! !
Chỉ
trong vài thập niên ngắn ngủi, Trung Quốc trở thành “tên tuổi” gắn với
đồ giả, từ quần áo, túi xách, đồ điện tử, cho đến… thành phố, thị trấn
cũng là giả. Tuy nhiên, thực phẩm giả thì hơi… quá tay, ai sẽ tiêu thụ
những thực phẩm này, con cháu họ rồi sẽ ra sao, là những câu hỏi vẫn
chưa có lời giải.
1. Gạo làm từ hạt nhựa
Nhiều
người sẽ cho rằng, gạo thì không thể làm giả, nhưng đối với Trung Quốc
thì không gì là không thể. Gạo giả “made in China”, còn gọi là gạo nhựa,
được đổ khuôn từ bột khoai, bột mì với nhựa dẻo cho ra hạt đục đục có
hình dáng giống y gạo thật, chỉ khi cầm đốt trên lửa, từ hạt gạo bay ra
mùi nhựa cháy khét, người ta mới biết nó là gì.
Một
trong những hiệu gạo mắc tiền bị làm giả nhiều nhất là gạo Vũ Xương,
đây là giống gạo hiếm chỉ có thể thu hoạch 800 nghìn tấn mỗi năm, tuy
nhiên có hơn 10 triệu tấn được bán ra tên thị trường, nói cách khác, hơn
9 triệu tấn là gạo giả. Gạo nhựa khi nấu lên vẫn khô cứng, ăn vào rất
khó tiêu, ăn nhiều cũng tương đương nuốt một đống nhựa vào bao tử.
2. Thịt làm từ chuột cống
Các
loại thịt làm giả gồm heo, bò, cừu,…Các hàng cơm bình dân, thịt nướng,
thức ăn đường phố là thị trường chính để tiêu thụ loại thịt này. Trong
một đợt truy quét, cảnh sát đã triệt phá đường dây điều hành sản xuất cỡ
lớn. Chủ đường dây là người đàn ông tên Wei khai báo đã tung ra ít nhất
20.000 tấn thịt loại này mỗi tháng, thu về gần 1.5 triệu USD lợi nhuận.
Thịt
chuột, thịt thối, thịt tạp sau khi được xử lý qua hóa chất như Nitrate,
bột Gelatin, phẩm màu để tạo hình và làm tươi mới, được tung ra thị
trường để tiêu thụ nhỏ lẻ. Truyền thông trong nước thậm chí còn công bố
rộng rãi trên các trang mạng xã hội, hướng dẫn người dân làm sao để phân
biệt thịt thật, giả khi mua tiêu dùng.
3. Đậu phụ hóa chất
Fuzu hay còn gọi là tàu hủ ki
Đậu
phụ hay tàu hủ được làm bằng bột mì, phẩm màu, mì chín, ủ nước đá sau
đó đóng gói, bao bì lấy tên những thương hiệu lớn rồi tuồng ra thị
trường. Người ta có hẳn các nhà máy, xưởng quy mô để sản xuất làm giả
loại thực phẩm này. Họ thừa kinh nghiệm để đối phó với các đợt thanh
tra, kiểm tra của chính quyền Trung Quốc.
Theo
Shanghai Daily, một băng nhóm do 3 anh em cầm đầu đã thêm hóa chất công
nghiệp Rongalite để đậu phụ khô thêm sáng và dai hơn. Rongalite là hóa
chất có thể gây đau đầu, nôn mửa và dẫn tới ung thư, bị cấm trong chế
biến thực phẩm. Chất hóa học này được trộn lẫn vào một hỗn hợp để chế
biến các thanh đậu phụ khô hay còn gọi là fuzhu, món ăn vặt phổ biến tại
Trung Quốc.
4. Huyết vịt phoc-môn
Huyết heo, nguồn nguyên liệu để sản xuất …huyết vịt.
Huyết
là một món ăn phổ biến ở Trung Quốc, huyết vịt có giá nên bị làm giả
bằng hỗn hợp màu nhuộm, huyết heo, trâu bò hoặc gà trộn với hóa chất
formaldehyde (phoc-môn), giúp huyết dai và giữ được lâu.
Trong
một lần đột kích vào dây chuyền sản xuất huyết vịt giả của một cặp vợ
chồng ở Giang Tô, cảnh sát đã tịch thu và tiêu hủy hàng tấn huyết giả
được sản xuất bằng máu heo và màu công nghiệp. Huyết vịt giả đã trở nên
phổ biến đến nỗi người đi chợ ngày nay rất thành thục trong việc phân
biệt loại thực phẩm độc hại này.
5. Mật ong giả
Mật
ong giả ở Trung Quốc thậm chí còn được phân làm hai loại: một loại “nữa
mùa” pha từ mật ong thật trộn thêm syrô, đường cát,… Loại kia được giả
100% với thành phần gồm màu, đường phèn và hương liệu… được làm trông
giống hơn cả mật ong thật.
Một
lít mật giả chi phí sản xuất chỉ khoản $1.6 được bán ra thị trường gần
$10. Tế Nam là tỉnh sản xuất loại mật này rầm rộ nhất để đáp ứng ra cả
nước. Ước tính có hơn 70% mật ong bán trên thị trường là đồ giả.
Cảnh
sát Trung Quốc đã tổ chức bố ráp triệt phá nhiều đường dây sản xuất mật
ong lậu, nhưng vẫn không thấm vào đâu. Trung Quốc là thị trường cung
ứng mật ong hàng đầu thế giới, làm cách nào đó họ vẫn len lỏi vào những
nơi được kiểm tra gắt gao nhất như Anh, Pháp, Mỹ.
6. Nước khoáng đóng chai giả
Không
như mật ong giả, nước suối, nước khoáng đóng chai ảnh hưởng trực tiếp
lên sức khỏe người tiêu dùng hàng ngày. Hàng tỉ chai, thùng nước khoáng
được dán nhãn mác sang trọng, được tiêu thụ mỗi ngày ở Trung Quốc, không
mấy ai đề phòng thứ mình đang uống có đảm bảo hay không. Nước máy không
qua xử lý và tiệt trùng đều ít nhiều chứa kim loại nặng và khuẩn Ecoli.
Chi
phí sản xuất một chai nước khoáng giả chỉ vào khoản $0.5 được bán ra
với giá $1.6, một lời ba, thế nên đây trở thành thị trường béo bở cho
những tay đầu nậu “bán tâm lấy tiền”.
7. Bún, miến phở giả
Bún,
miến phở giả được sản xuất từ phế phẩm, bột thức ăn dành cho gia súc để
hạ giá thành sản xuất đến mức tối đa. Những phế phẩm này sau khi sử lý
qua hóa chất, gia vị, màu và được tẩy trắng và có được độ dai, mùi tươi
ngon như đồ thật. Trong một lần kiểm tra ở thành phố Đông Quan, các cơ
quan chức năng phát hiện có ít nhất 50 xưởng sản xuất đều đang vận hành
làm loại thực phẩm này để tung ra thị trường, thu tại chỗ hơn nữa tấn
đang chuẩn bị đem đi giao.
Ngoài
việc sử dụng gạo cũ, một số xưởng sản xuất còn tận dụng bột mì, bột phế
phẩm, bột ngô để thay cho nguyên liệu làm truyền thống. Loại bột “cho
lợn ăn còn chê” này chỉ chứa khoản 1/7 lượng protein so với bột thông
thường.
8. Thịt heo siêu nạc
Clenbuterol
hay “bột thịt nạc”, là một phụ gia thêm vào thức ăn gia súc, giúp đốt
chất béo ở heo để chúng được chắc thịt. Chất này có dư lượng lớn trong
thịt gia súc, sau khi giết mổ và đi vào cơ thể người qua đường tiêu hóa.
Chúng ảnh hưởng lên sức khỏe người tiêu dùng như tim mạch, hay đổ mồ
hôi trộm, chóng mặt và suy thận. Clenbuterol được dùng trong chăn nuôi
từ những năm 1980, đến 2002 thì bị liệt vào danh sách cấm vì các nguy cơ
sức khỏe cho người dùng. Tuy nhiên, vì lợi nhuận và “bán chứ không ăn”
nên nhiều cơ sở chăn nuôi bất lương vẫn dùng thoải mái.
Để
kiếm thêm được đồng nào hay đồng nấy, chất Clenbuterol được giới chăn
nuôi Trung Quốc đẩy đến mức tạo ra những con heo mập nứt thịt trong thời
gian ngắn, trọng lượng cơ thể quá sức không thể đứng vững trên bốn chân
còn yếu ớt. Năm 2007, bê bối bùng nổ khi tin tức loan ra một số người
tử vong và ít nhất 1.700 nhiễm bệnh khi tiêu dùng loại thịt siêu nạc
này.
9. Cua Giang Tô giả
Cua
lông Dương Trừng, ở thành phố Tô Châu, Giang Tô là món ăn đắt đỏ bật
nhất ở Trung Quốc, nên cũng không lạ khi gian thương luôn tìm cách đánh
lận con đen. Cua thật bán ra thị trường được đánh bắt từ hồ Dương Trừng,
nhưng một số người bán hàng ma mãnh đã tìm cách mang nước hồ Dương
Trừng về thảy cua vào nuôi vài giờ, hoặc sử dụng hóa chất để làm cua có
màu giống cua thật trước khi đem ra bán.
Ước
tính chỉ có khoản 1/300 con cua Dương Trừng được bán ra trên thị trường
là cua thật. Sản lượng loại cua này hàng năm chỉ tầm khoản 3 nghìn tấn,
tuy nhiên có đến hơn 100 nghìn tấn được tung ra thị trường. Hiệp hội
doanh nghiệp cua ở Tô Châu nghĩ ra sáng kiến áp dụng dây nhựa có mã vạch
lên cua thật để phân biệt. Tuy nhiên, sáng kiến bị phá sản không lâu
sau đó vì người bán cua bán lại dây nhựa cho những tay làm giả.
10. Bánh bao, há cảo làm từ thùng các tông:
Bánh bao, há cảo có nhân làm từ các tông, hương thịt trộn gia vị, cho ra bánh có mùi vị không kém gì… bánh thật.
Giấy
từ thùng các tông sau khi được ngâm với xút cho mềm, được đem thái sợi,
cắt nhuyễn sau đó trộn lẫn với thịt heo và gia vị. Người dân Trung Quốc
cứ ăn vô tư, và không mấy quan tâm cho đến khi một cơ quan truyền thông
nước ngoài thực hiện phóng sự điều tra và công bố kết quả ra thế giới.
Đáp
lại, Bộ Văn hóa Thông tin chính quyền Trung Quốc đã tiến hành bắt bớ
phóng viên thực hiện chương trình, và tuyên truyền rằng tin tức trên là
giả mạo, được thực hiện vì mục đích giật gân, thu hút thêm độc giả.
11. Thuốc Trung Y giả
Một
học viên Pháp Luân Công bị bắt đi tù lao động khổ sai tiết lộ, nhà tù
nữ tỉnh Sơn Tây được tuyên truyền là “nhà tù văn minh”, nhưng thực chất
là vỏ bọc của một ổ “sản xuất thuốc giả.” Tù nhân đóng gói bột sắn vào
các hộp thuốc Trung Y cao cấp, có tên như bột hoa sen, bột hoa trà, uống
có tác dụng an thần, chữa tim mạch, huyết áp…
Mật
ong giả được dấu cất trong nhà vệ sinh của xưởng, hỗn hợp làm từ nước,
màu công nghiệp và đường hóa học, được dán nhãn đóng chai sang trọng.
Năm nào mật ong giả còn thừa không có người mua hết, chúng được phân
phát lại cho các tù nhân làm quà Tết.
Các
nhà tù, trại lao cải ở Trung Quốc là nơi được bảo kê tuyệt đối, thiên
đường an toàn cho việc chế biến và đóng gói thuốc giả. Các tù nhân làm
việc như nô lệ, nhưng để giảm án trở về với gia đình, họ không dám hé
răng, mà chỉ biết làm việc “siêng năng”, người nào dám nói “không” với
chính quyền sẽ nhận hậu quả thảm khốc.*
Bruce Phan – Theo Listverse
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét