Song Hà
TÁO CHẦU TRỜI (Phần 1)
Hăm ba tháng chạp âm lịch, Nam Tào hớt hải gọi điện cho Ngọc Hoàng.
- Alo Hoàng hả!
TÁO CHẦU TRỜI (Phần 1)
Hăm ba tháng chạp âm lịch, Nam Tào hớt hải gọi điện cho Ngọc Hoàng.
- Alo Hoàng hả!
- Ờ, mà sao gọi trống không thế, láo quá đấy!
- Khởi bẩm, tại em cứ hay nhầm anh với thằng cầu thủ Trọng Hoàng. Dạ, tình hình là đéo ổn rồi.
- Sao thế?
- Các Táo chúng nó đang dùng tiền lẻ mua vé qua cổng.
- Tiền lẻ thì tốt quá chứ sao. Hôm nọ anh đi mua bao cao su, thiếu 200 đồng con mà hiệu thuốc chúng nó còn không bán đây này.
- Nhưng bọn nó cố tình trả thừa để đòi lại 100 đồng con.
- Thì trả cho chúng nó. Em ơi, ta giàu thì giàu rồi tiếc gì con lợn con, trả cho chúng nó đi. Sống ở trong đời cần có một tấm lòng, để làm gì Tào biết không, để gió cuốn đi, gió cuốn đi em ạ!
- Anh đúng là người giời, lấy đâu ra tờ 100 đồng trả cho chúng nó mà anh cứ sến sẩm thơ ca ở đây!
- Thế thì... dở nhỉ... À, thằng Táo nào đòi trả 100 đồng, cứ nói với nó ngân hàng địa phủ chúng nó không lưu hành đồng tiền này nữa.
- Bọn em nói rồi nhưng chúng nó đếch nghe. Mẹ, giờ xe đang tắc cứng cả cây số đây này.
- Ừ, thế thì gọi đội Thiên Lôi mang súng hoa cải đến bắt nhốt hết quân mất dạy ấy cho anh. Đứa Táo nào to mồm nhất cứ gô cổ lại.
- Anh ạ! Trần đời chưa bao giờ em thấy mang súng hoa cải đi đánh nhau với tiền lẻ cả. Như thế là hạ sách vì vừa rất trẻ con, vừa thể hiện sự bất lực. Tạm thời em đang cho xả trạm.
- Mẹ, cuối năm rồi mà lắm chuyện nhỉ. Nhưng mà ta vừa nhìn qua ống nhòm, ta thấy biển số xe với cả mấy tờ sớ của bọn Táo năm nay sao chữ nghĩa lằng nhằng như giá đỗ thế, không giống chữ mọi năm.
- Bẩm anh! Em quên chưa báo cáo, đấy là chữ quốc ngữ kiểu mới đấy ạ. Chiểu theo quy chuẩn thì tên anh năm nay sẽ được gọi là Qọk Hoàq.
- Điên à! Chúng mày làm gì làm, hãy trả lại tên cho anh! Tên anh đẹp đẽ thế, giờ đọc lên nghe như ngọc hành kinh bỏ mẹ.
- Dạ khởi bẩm, em cũng nói rồi, chúng mày cải cách toàn dân nhưng trừ tên anh tao lại, không là phạm thượng đấy, vì tên anh tao nhạy cảm.
- Ừ, tình hình xe cộ sao rồi? Thông chưa? Mà sao không di dời cổng sang chỗ khác cho các táo đỡ bức xúc?
- Dời sang nơi khác, chúng nó lẻn cmn đường nhánh anh ạ. Ta ở trên này thì bảo đi tắt đón đầu đấy, nhưng hạ giới thì gọi là né trạm, lách luật. Bây giờ làm sao anh?
- Để ta họp cái đã, không thông thì cứ tiếp tục mang Thiên Lôi đến bắt. Mẹ, cuối năm rồi mà nhức hết cả đầu... (còn nữa).
.
Sau khi thiên đình xả trạm BOT, các Táo tề tựu đầy đủ, khăn áo chỉnh tề, tiến vào quỳ lạy Ngọc Hoàng, chỉ thiếu mỗi Táo Văn hóa chưa đến kịp do tắc đường. Tất cả dập đầu hô vang:
- Ngọc hoàng lệ phí, lệ phí, lại lệ phí!
Ngọc hoàng nghe xong giật mình quay sang hỏi Nam Tào.
- Năm nay bọn nó hô cái gì nghe là lạ thế?
Nam Tào ghé tai bảo "Bẩm, bọn nó đang đá xoáy vụ chúng ta rải thêm tí mây trên mặt đường cũ rồi lập trạm BOT ở cổng thiên đình, anh cứ lờ đi kệ mẹ chúng". Ngọc hoàng hấp háy mắt, gật gật, đoạn bảo.
- Thôi miễn lễ! Mà sao năm nay các ngươi lên đây im ắng thế? Mọi năm hát hò văn nghệ tưng bừng lắm kia mà.
Táo Giáo dục thưa.
- Dạ thưa anh! Trước núc nên chầu, bọn em cũng đã tập dượt một số tiết mục văn nghệ với chủ đề "Nối vòng tay nớn", nhưng núc tổng duyệt, thằng Táo Văn hóa nhảy ra tuýt còi nói bài này chưa được cấp phép biểu diễn, nàm bọn em bể hết cả sô.
Ngọc hoàng ngạc nhiên.
- Ngươi cứ lẫn lộn nờ cao, nờ thấp loạn cả lên thế, có gì hãy bình tĩnh trình bày. Mà ta nghe bảo bài ấy nổi tiếng lắm cơ mà? Thế làm tí bolero cho nó mềm mại trữ tình nhỉ. Hay là các ngươi đồng ca bài "Con đường xưa em đi" cũng được, nhạc vàng ta chỉ thuộc mỗi bài đó.
- Dạ, rất tiếc bài đấy cũng chưa được cấp phép ạ!
Bắc Đẩu nổi cáu bảo.
- Bài đó thì có gì mà cấm? Thằng nào cấm?
Táo Giao thông khúm núm thưa,
- Bẩm, con đường xưa là con đường nào? Chiến trường anh bước đi là chiến trường nào? Dạ, nghe cứ như đang ám chỉ về những con đường thời chưa lập BOT anh ạ, nó làm nhụt chí anh em đang ngày đêm kiên trung canh giữ các trạm thu phí và kích động bọn tài xế trong việc trả tiền lẻ. Cấm là đúng ạ!
Ngọc hoàng phẩy tay nói "Thôi vụ đấy để đó đã. Năm nay là năm bản lề về phát triển kinh tế, Táo Kinh tế đâu, mở hàng báo cáo trước đi".
Táo Kinh tế khệ nệ bước ra. Ngọc hoàng hỏi.
- Năm nay hạ giới mùa màng thế nào Táo Kinh tế?
- Bẩm anh, ơn Ngọc hoàng, ơn thiên đình, năm nay hạ giới trúng 2 vụ hoa rất to.
- Ờ, thế thì tốt quá! Hoa gì đấy, lại xuất khẩu sang Trung Quốc chứ?
- Dạ, vụ thu đông mới đây là hoa sữa, còn trước đó bẩm Ngọc hoàng, hạ giới trúng vụ hoa hậu ạ!
- Hoa hậu à? Ta nghe nói năm nào các ngươi cũng trúng vụ này cơ mà? Ta hỏi thật là sao chỗ các ngươi tổ chức lắm cuộc thi hoa hậu thế?
- Cái đó bệ hạ hỏi anh Táo Văn hóa mới đúng chuyên môn và thẩm quyền ạ!
Vừa lúc đó Táo Văn hóa rẽ mây cưỡi trên một con cá lạ hoắc, từ từ tiến vào.
Ngọc hoàng chau mày hỏi.
- Này, ta thấy ngươi cưỡi con cá gì lạ thế? Hình như không phải cá chép?
- Bẩm anh! Em vừa từ cuộc thi hoa hậu Đại dương về, vội quá dắt nhầm con cá to nhất của ban tổ chức ạ!
- Thảo nào ta thấy con này môi trề trề như con cá dọn bể!
Nam Tào, Bắc Đẩu nghe xong ôm bụng cười như ma làm. Bắc Đẩu quát.
- Bẩm, cho thằng này cái biên bản xử phạt lỗi cưỡi cá... không chính chủ, thưa Ngọc hoàng. Thằng này ở hạ giới hay lạm quyền xử phạt lung tung lắm đây, trong khi những thứ cần quản lý chặt chẽ như thi hoa hậu nó lại buông lỏng, ai thích thi thì thi.
Ngọc hoàng hỏi Táo Văn hóa.
- Nãy giờ ta toàn nghe những điều không hay về nhà ngươi. Thôi được, bây giờ ngươi hãy nói cho ta nghe năm qua ngành văn hóa đã làm được những gì?
- Dạ bẩm, anh đừng nghe cái đám quần chúng nông nổi không biết gì cứ ào ào nhảy vào ném đá em. Thưa anh, trong năm qua, để gìn giữ bản sắc, gắn bảo tồn, phát huy các giá trị văn hóa với việc phát triển các làng nghề truyền thống, bên em đã có những mô hình được triển khai và đã mang lại hiệu quả rất tích cực cần nhân rộng!
- Tốt, cần phát huy! Ta đã nói rồi, phát triển kinh tế nhưng phải ưu tiên gắn với phát huy và bảo tồn các giá trị văn hóa truyền thống. Thế mô hình ấy như thế nào nói ta nghe.
- Dạ, đó là mô hình buôn chổi đót, nấu rượu ngô kết hợp nuôi lợn! Cái này anh cứ hỏi Táo Kinh tế có khi rõ hơn, chứ bên em chủ yếu mang tính hướng nghiệp thôi.
Táo Kinh tế nghe đến đây liền ngã vật ra. Ngay lập tức Táo Y tế cầm đèn pin hớt hải chạy đến, luôn miệng hỏi.
- Muỗi đốt à? Muỗi đâu, muỗi đâu?
Cả thiên đình bỗng nhiên náo loạn.
Ps. Còn tiếp, Ngọc hoàng đi đổ rác tí đã...
Câu chuyện vui quá
Trả lờiXóa