Trải qua hơn 500 năm lịch sử, bộ
tộc Bishnoi vẫn giữ những đạo lý và nguyên tắc từ xa xưa mà tổ tiên để
lại. Họ sống hài hòa với tự nhiên, yêu thương muôn loài và cây xanh như
những người bạn…
Với dân số khoảng 300.000 người, tập
trung sinh sống chủ yếu ở vùng sa mạc Thar (bang Rajasthan, miền Tây Ấn
Độ), Bishnoi theo tiếng địa phương có nghĩa là 29 (“Bish” là 20, “noi”
là 9). Điều này biểu thị cho số điều trong giáo luật mà những người theo
đạo Hindu phải tuân theo. Giáo luật này do đạo sư Jambheshwar Bhagwan
lập ra cách đây khoảng 540 năm.
Theo nhiều tài liệu ghi chép, vào thời
điểm đó thường xuyên xảy ra các cuộc xung đột giữa người Hồi giáo và
người Hindu, dẫn đến sự thù địch giữa các tầng lớp, tôn giáo trong xã
hội. Trước tình huống này, đạo sư Jambheshwar thuyết phục mọi người,
cách duy nhất để hòa giải là tôn trọng tất cả những gì xảy ra trong cuộc
sống.
Theo truyền thuyết, khi đang ngồi thiền
dưới gốc cây ở ngôi làng Jhamba, đạo sư Jambheshwar đã giác ngộ. Ông đã
tìm ra nguồn nước giúp những người dân ở ngôi làng Jhamba thoát khỏi
cảnh hạn hán sau hơn 20 năm và nuôi ý tưởng xây dựng một cộng đồng không
chỉ chung sống hòa thuận với nhau mà còn với tự nhiên và muôn loài. Xã
hội đó chính là tiền thân của bộ tộc người Bishnoi hiện nay.
Tự nhiên là nhà, thú nuôi là bạn
Trong những điều luật của bộ tộc
Bishnoi, có một điều luật nghiêm cấm việc săn bắt và giết thịt các loài
động vật, kể cả vật nuôi hay hoang dã. Họ cũng có quy định riêng về cách
đối xử với các loài động vật này.
Ví dụ, khi gặp những con động vật bị
thương, người Bishnoi sẽ đem chúng về và giao cho những thầy tu chữa trị
trước khi thả chúng về với tự nhiên. Những người phụ nữ Bishnoi cũng
sẵn sàng nuôi dưỡng những con thú non bị bỏ rơi như hươu, nai hay linh
dương. Họ cho những con thú này bú chung dòng sữa với con của mình. Bởi
vậy, trong những ngôi làng của tộc người này, hình ảnh những con thú mải
mê bú sữa của những người phụ nữ đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Khi
những con thú lớn lên, chúng lại trở thành những người bạn thân thiết
của những đứa trẻ.
Ngay từ khi còn nhỏ, những đứa trẻ đã
dạy cách không được làm đau hay sát hại động vật. Người Bishnoi còn sẵn
sàng chia sẻ nguồn lương thực ít ỏi của mình với những loài động vật
trên vùng đất sa mạc cằn cỗi. Những bát nước và các loại ngũ cốc hay rau
củ được đặt rải rác khắp các con đường trong làng và ven bìa rừng, để
những con thú có thể tự do đến ăn.
Người Bishnoi cũng có nuôi một số loại
gia súc như bò và dê để lấy sữa hoặc dùng trong vận chuyển chứ không bao
giờ giết thịt. Khi những con vật này già yếu, họ vẫn tiếp tục nuôi
dưỡng chúng cho đến khi chúng chết một cách tự nhiên.
Ngoài ra, người Bishnoi cũng có những
quy định về cách đối xử với các loài thực vật. Họ không bao giờ chặt hay
nhổ cây đang sống, cho dù để lấy gỗ làm vật liệu xây dựng hay củi đốt.
Người Bishnoi chỉ chặt những cây đã chết hoặc cành cây khô để làm củi,
phục vụ cho việc bếp núc. Nếu không kiếm đủ củi, họ sẽ thu lượm phân
trâu bò, phơi khô để làm chất đốt, chứ tuyệt đối không chặt cây rừng.
Năm 1847, khi quân đội Hoàng gia đến khu
rừng của những người Bishnoi để chặt cây, lấy gỗ xây cung điện, những
người Bishnoi đã kiên quyết bảo vệ cánh rừng của mình. Tuy nhiên, họ
không chống đối bằng bạo lực, mà chỉ kêu gọi quân lính hãy dừng việc
chặt cây. Cuối cùng, 363 người Bishnoi đã bị giết chết khi nỗ lực cứu
cánh rừng.
Cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc
Cuộc sống của người Bishnoi hết sức giản
dị nhưng trang phục lại vô cùng bắt mắt. Họ cho rằng, phụ nữ là biểu
tượng của sự sáng tạo, nên sẽ mặc những bộ đồ sáng màu như cam đỏ,
xanh…Họ cũng đeo khuyên to bản trên mũi như một cách để làm đẹp. Đàn ông
Bishnoi mặc quần áo màu trắng bởi nó tượng trưng cho sự khiêm tốn và
thắt lưng buộc bụng, biết chăm lo cho gia đình.
Người Bishnoi sống bằng nông nghiệp. Khi
một cặp vợ chồng mới lấy nhau, họ phải tự tạo dựng cuộc sống của mình
với hai bàn tay trắng trên mảnh đất cằn cỗi. Họ sẽ đào giếng để lấy nước
trồng lương thực và các loại rau củ khác. Người phụ nữ sẽ có nhiệm vụ
quản lý ngân sách, còn công việc kiếm sống nuôi gia đình là trách nhiệm
của đàn ông.
Ngoài ra, người Bishnoi thường sống
trong xóm nhỏ được gọi là Dhannis. Đó chỉ là vài túp lều tròn với mái
tranh, “tường” bao quanh được làm từ bùn đất. Theo họ, cách làm nhà này
sẽ đem đến cho họ sự thoáng mát, nhất là khi phải sống trong điều kiện
khí hậu khắc nghiệt ở sa mạc.
Đặc biệt, bộ tộc Bishnoi sống rất sạch
sẽ. Mặc dù ở sa mạc Thar rất khan hiếm nước nhưng họ vẫn tắm gội sạch sẽ
hàng ngày. Hầu hết mọi người đều vô cùng tiết kiệm nước, trẻ em phải
ngồi tắm trong những cái chậu. Tuy nhiên, những cư dân này vẫn dành ra
một lượng nước để chăm sóc và tưới cho cây trồng.
Thoạt nhìn, cuộc sống của những cư dân
trong bộ tộc Bishnoi không được sung túc và khá giả lắm, nhưng có một
điều bất ngờ là ai cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình và cảm
thấy rất hạnh phúc. Câu trả lời chính bởi: Người Bishnoi không truy cầu vật chất nên sẽ không có cảm giác thiếu thốn.
Đa phần con người chúng ta đang quá coi
trọng những giá trị vật chất. Nhìn vào cách sống của một số người, ta có
cảm giác như vật chất là tất cả những gì họ có và mong muốn có. Họ tích
lũy tiền bạc, của cải để trở nên giàu có. Họ sử dụng những giá trị vật
chất để đổi lấy niềm vui trong cuộc sống, và tin rằng đó là cách duy
nhất để hạnh phúc. Nhưng mà, tiền của không tự nhiên có được mà cần phải
tìm kiếm. Vì thế đôi khi, khát vọng kiếm thật nhiều tiền có thể khiến
ta đánh mất những niềm vui khác trong cuộc sống.
Người Bishnoi không lựa chọn cách sống
đó. Họ hài lòng với đời sống vật chất còn nghèo nàn, an nhiên đón nhận
những gì cuộc đời mang lại. Họ có sự kết nối chặt chẽ với tự nhiên, giàu
lòng trắc ẩn và sẵn sàng sẻ chia với muôn loài. Quan trọng hơn tất cả,
họ có Đức Tin và luôn sống trung thành với những điều được chỉ dạy. Vậy
nên, thế giới nội tâm của họ không bao giờ thiếu thốn mà ngược lại luôn
được lấp đầy bởi tình yêu thương và lòng biết ơn.
Thừa nhận rằng, tiền bạc, vật chất đều
là những yếu tố cần thiết đối với mỗi người. Nhưng, khi ta ra đi, những
thứ ấy lại chẳng thể mang theo được. Chúng ta luôn vất vả, lo toan,
tranh đấu để giành lấy những thứ ấy. Đó là vì lẽ gì?
Đã bao giờ bạn tự hỏi: Điều gì là giá trị nhất? Đối với người này là tiền bạc, người kia là sức khỏe, người khác là tình yêu…
Chúng ta chẳng thể nào tìm được một câu
trả lời chung cho tất cả: Sự phá sản là đau khổ của người này nhưng có
thể chỉ là trải nghiệm của người khác. Việc thăng chức đối với người này
là hãnh diện nhưng có thể là nỗi lo âu của người kia. Nơi đây cái chết
nặng tựa núi sông, nơi kia nhẹ tựa lông hồng. Có thể đối với người này
một đồng tiền vàng giá trị hơn cả sinh mạng, nhưng đối với đa phần người
khác, hàng vạn đồng tiền vàng cũng không mua được một sinh mạng.
Cho nên, dù bạn giàu hay nghèo, thành
công hay thất bại, sống ở một xã hội văn minh hiện đại hay ở một bộ tộc
thiểu số, đó đều không phải là những yếu tố quyết định hạnh phúc. Chúng
ta có quyền theo đuổi thứ mình thích, nhưng hãy biết dừng đúng lúc,
buông bỏ nếu điều đó vượt quá giới hạn của bản thân. Đừng cố nắm giữ
điều không thuộc về mình, bởi chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn hạnh
phúc cho riêng mình – hạnh phúc của tự tại, an nhiên…
(Nguồn ảnh: Life Positive)
Hiểu Minh
Bộ tộc này sống rất nhân văn
Trả lờiXóa